Một giờ sau, nấm Khẩu Bắc xào thịt, gà rừng và thỏ rừng hầm, hai món ăn đã được bày ra trên bàn.
Một con thỏ rừng khác được Phạm Văn Phong nướng trên lửa, thỉnh thoảng lật nó lên, chín rồi thì ném cho Vượng Tài.
Bàn ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút, Phạm Văn Phong có chút ngượng ngùng cười cười: "Ở nhà không có gì nhiều nên hai món này có chút đạm bạc."
“Không sao, trong thôn ai cũng chỉ một bữa ăn một món, đây đã phong phú lắm rồi!” Lý Ngọc Mai tri kỷ nói.
Lý Thi Vân tận mắt xem hai món ăn, biết lần này không có thịt gì lạ nên cũng không lo lắng gì, cầm đũa lên nói: "Hai người có đói không? Tôi đói đến mức bụng như dán vào lưng rồi!"
“Đúng vậy, đúng vậy, mau ăn đi, nếm thử món nấm này trước đã!” Phạm Văn Phong lập tức nói.
Hai người phụ nữ gắp một miếng, sau khi cho vào miệng ngay lập tức cảm nhận được vị ngọt dịu!
Sau khi nhai hai miếng đã thấy có mùi thơm nồng của nấm nên hai người đồng loạt trố mắt: "Đây là loại nấm gì, sao ăn ngon thế?"
"Ngon không? Trước kia tôi cũng chưa từng nghe nói qua, hôm qua mới nếm thử mùi vị đấy!" Phạm Văn Phong đắc thắng nói.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, đ ĩa thịt xào nấm nhanh chóng thấy đáy, thịt không ăn được mấy miếng mà toàn là gắp nấm ăn.
“Ngon như vậy, nấm này chắc đắt lắm nhỉ?” Lý Thi Vân hỏi.
“Chà, loại tươi có giá một trăm tệ một cân thôi, còn loại khô thì đã hơn một nghìn rồi!” Phạm Văn Phong gật đầu.
Hai người phụ nữ nghe vậy đều sững sờ, mặc dù nghĩ là sẽ đắt nhưng không ngờ lại đắt xắt ra miếng đến như vậy!
“Vì vậy tôi mới định nghiên cứu xem có thể tự trồng được không.
Nếu được thì tôi sẽ giàu to rồi!” Phạm Văn Phong cười nói.
Lý Ngọc Mai nghe vậy: "Anh Văn Phong sẽ làm được thôi, em tin anh!"
Nhưng Lý Thi Vân lại bĩu môi: "Đừng có mơ, trên thế giới có hàng nghìn loài nấm nhưng hiện nay chỉ có chục loài đã được nhân giống và có thể trồng nhân tạo.
Nếu anh muốn trồng loại nấm này để kiếm tiền thì những người khác cũng không biết đã thử bao nhiêu lần rồi đó!"
Phạm Văn Phong nghe xong nhất thời sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô: "Hình như cô biết rất nhiều thì phải?"
"Tôi có học nó khi còn đi học.
Nấm không phải là động vật hay thực vật.
Chúng là vi sinh vật.
Có rất nhiều kiến thức trong đó! Hay là tôi tìm một số tài liệu rồi cho anh xem qua nhé?"
Mặc dù cô nói vậy, Phạm Văn Phong vẫn hơi xem thường: "Được thôi, nhưng trên đời này không có việc gì mà tôi không làm được.
Cô cứ chờ đi, tôi sẽ cho cô ngày nào cũng được ăn nấm tươi!"
Lý Thi Vân trợn tròn mắt, không biết anh lấy tự tin từ đâu ra, không sợ nói mạnh miệng quá mà cắn trúng đầu lưỡi mình sao.
Tất cả nấm đều được ăn hết, nhưng con gà rừng và thỏ rừng hầm vẫn chưa động vào, mọi người đều chưa ăn no nên họ cũng ăn luôn món này.
Dù thế nào cũng là một món ăn ngon, cho nên đối với Lý Thi Vân và Lý Ngọc Mai bữa ăn này có thể xem như là một bữa tiệc thịnh soạn, mặc dù chỉ có hai món ăn nhưng đều là đồ ngon trong rừng.
Sau bữa tối, Phạm Văn Phong muốn đưa họ về, nhưng Lý Thi Vân đã ngăn anh lại: "Tôi đưa Ngọc Mai về nhà được rồi.
Anh không phải còn nhiều việc phải làm sao?"
“Cũng được, trời cũng tối rồi, đi đường cẩn thận."
Sau khi tiễn hai cô gái đi xa, Phạm Văn Phong nhặt con thỏ rừng nướng đi ra sau nhà, hô lên gọi Vượng Tài.
Trên đầu tường lập tức xuất hiện một đôi mắt xanh lục mờ nhạt, trong mắt hiện lên khát vọng đồ ăn, Phạm Văn Phong thấy vậy liền vội vàng ném thịt nướng qua.
Vượng Tài cắn nó một cái, quay đầu lại liền biến mất.
Phạm Văn Phong ngồi xổm xuống, lấy chút cỏ đưa cho thỏ rừng và gà rừng nhỏ ăn.
Xử lý xong chuyện này, anh trở về phòng, đóng cửa lại và bắt đầu nghiên cứu miếng nấm còn lại.
Trong đầu chỉ có tên của thứ này, không có thêm thông tin gì, cũng không có phương pháp gieo trồng, tập tính sinh sản hay cái gì khác.
Nói cách khác, những người đi trước không có kinh nghiệm gieo trồng thành công.
Thứ này không phải là thuốc, không thể luyện bằng Thần Nông quyết được, nhưng dù vậy, Phạm Văn Phong cũng có thử một lần, quả thực không có tác dụng!
Anh tiếp tục nghiên cứu đến tận khuya, cũng không thu được kết quả gì, cuối cùng mắt mở không nổi nữa, Phạm Văn Phong ngã đầu ngủ thiếp đi, ngày mai lại tính tiếp!
Rạng sáng ngày hôm sau, âm thanh xây dựng ở sân sau truyền vào phòng, đánh thức Phạm Văn Phong còn đang ngủ.
Anh đứng dậy dụi mắt, chuẩn bị rửa mặt một chút rồi đi xem tiến độ công trình, nhưng khi vừa đến gian ngoài thì anh nhất thời ngây ngẩn cả người!
Một vật thể hình tròn màu trắng xuất hiện trong hố lò, khi nhìn kỹ hơn, hóa ra nó là một cây nấm to bằng một ngón tay cái!
Những cây nấm này sinh trưởng rất nhiều, dồn lại một chỗ với nhau tạo thành từng mảng, tỏa ra mùi thơm nồng!
"Chuyện gì đây? Mình chỉ vừa đi ra thôi mà?"
Phạm Văn Phong ngồi xổm trên mặt đất để quan sát và phát hiện ra rằng những cây nấm này đã mọc lên từ hố lò, mọc lên từ những mẩu rơm còn sót lại sau vụ đốt lửa đêm qua.
Đang lúc buồn bực thì có người gõ cửa phòng, anh vội đứng dậy ra mở cửa.
Nhìn thấy Lý Thi Vân đứng ở cửa: "Chào buổi sáng, trưởng thôn."
"Có còn sớm đâu, mặt trời đã ló dạng rồi kìa.
Đây là cuốn sách về nấm tối hôm qua tôi tìm cho anh.
Anh xem đi." Hôm nay Lý Thi Vân buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy mới, trông tràn đầy sức sống.
“Trưởng thôn, cô vừa tới đây vừa đúng lúc, giúp tôi xem xem cái này là đã xảy ra chuyện gì!” Phạm Văn Phong nắm tay cô bước vào nhà.
Lý Thi Vân sửng sốt trong chốc lát, chưa kịp phản ứng đã bị anh dẫn vào phòng.
Trước đây chưa bao giờ nắm tay một người đàn ông nào, chỉ có kinh nghiệm bắt tay, bây giờ bị nắm thế này, cảm giác như một cặp đôi đang nắm tay nhau vậy.
Nhưng mà chưa kịp nghĩ nhiều, Lý Thi Vân đã nhìn thấy cây nấm nhỏ màu trắng trong hố lò!
"Đây là…"
Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, vừa nhìn vừa ngửi, sau đó trợn tròn mắt!
“Đừng ngạc nhiên như vậy, nói cho tôi biết tại sao nấm chỉ mọc ở đây mà không phải ở nơi khác đi!” Phạm Văn Phong hỏi.
Lý Thi Vân ngước lên nhìn anh: "Nấm không thể quang hợp như thực vật nên chúng chỉ có thể hấp thụ chất dinh dưỡng có sẵn.
Chỗ này của anh có gỗ khô, cỏ mốc.
Đúng lúc có thể cung cấp cho nó, trong tài liệu tôi đưa cho anh cũng có nói đến!"
“Thì ra là vậy!” Phạm Văn Phong gật đầu, đã lờ mờ hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Tối hôm qua lúc anh nghiên cứu nấm thì có đi vòng quanh phòng mấy lần, chỉ có nấm mọc ở đây chứng tỏ những gì Lý Thi Vân nói là có lý.
Tối hôm qua đã sử dụng năng lượng trong cơ thể để luyện chế nấm, mặc dù lúc đó không có tác dụng gì nhưng những gì sáng nay thấy được đã chứng minh rằng nó có ích!
Anh đã vượt qua được vấn đề khó khăn nhất là môi trường sinh sống của nấm Khẩu Bắc, anh có thể tự trồng ở nhà mà không cần đến những ngọn đồi cằn cỗi hay đồng cỏ!
“Anh thật sự quá lợi hại, quả nhiên nói được làm được!” Lý Thi Vân đứng lên, trong mắt toàn là sao nhỏ lấp lánh, ngưỡng mộ nói.
Phạm Văn Phong nghe vậy lập tức lâng lâng, gãi đầu nói: "Đâu có, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"
Nói là nói như vậy nhưng nụ cười đắc ý không che giấu được đã bán đứng anh!.