Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

Chương 75: 75: Bản Đồ Kho Báu




Mạc Kiều Lan cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi, thở dài: "Không đi cũng được, nhưng hai người không thể tiếp tục ồn ào nữa, nếu vẫn muốn gây chuyện thì tìm lấy chỗ nào không có người ở đấy tự mình ồn ào đi!"
"Vâng, vâng chị à, em biết rồi mà!" Trần Vũ Hà lập tức đáp lời nói.

Phạm Văn Phong cũng cảm thấy chuyện như vậy không ổn chút nào, hai người này nói là đang cãi nhau nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy như đang v e vãn tán tỉnh nhau hơn, Mạc Kiều Lan mặt ngoài nhìn có vẻ thờ ơ không thèm để ý, nói không chừng trong lòng là đang ghen tuông ấy chứ!
Vì thế anh cũng vội vàng cười nói: "Được rồi chị Kiều Lan, từ nay về sau tôi hứa sẽ không bắt nạt Vũ Hà nữa!"
Mạc Kiều Lan khẽ gật đầu không nói gì, Phạm Văn Phong thấy thế liền nhanh chóng chuyển sang đề tài khác hỏi: "Đúng rồi, giữa trưa mọi người muốn ăn gì?"
Trần Vũ Hà linh hoạt, thấy không khí có chút xấu hổ lập tức mở miệng nói: "Như vậy đi, để tôi làm bữa trưa, xem như là đền bù lỗi lầm cho anh nhé!"
"Cô muốn làm món gì vậy?" Phạm Văn Phong hỏi.

"Không nói cho anh biết!"
Trần Vũ Hà cố ý làm ra vẻ thần bí, lôi kéo tay Mạc Kiều Lan nói: "Chị, bây giờ chúng ta lên thị trấn mua sắm ít đồ gì đó đi?"
"Được thôi.

"
Hai người phụ nữ tay trong tay đi rồi để lại Phạm Văn Phong một mình sững sờ, đoán không ra hai người này rốt cuộc chạy lên thị trấn để mua cái gì, Trần Vũ Hà có thể nấu cơm trưa thành cái dạng gì đây?
Anh quay đầu lại nhìn Vượng Tài đang nằm trong ổ chó của mình, thấy bộ dáng nó uể oải ỉu xìu, trong lòng Phạm Văn Phong bỗng nhiên khẽ động, vỗ đầu mình một cái: "Đúng rồi, sao mình lại quên đồ vật kia như thế nào chứ!"
Thừa dịp hai cô gái lái xe đi thị trấn, anh chạy nhanh trở về phòng lấy ra túi đồ có mấy hạt đen đen kia!
Đã được mấy ngày kể từ khi anh trộm nó ở chỗ Vượng Tài, Phạm Văn Phong thiếu chút nữa quên mất chuyện này!

Đóng kín cửa phòng, cảm giác trong phòng có thêm một mùi hương nhàn nhạt, Phạm Văn Phong biết đây là mùi thơm trên cơ thể của Mạc Kiều Lan cùng Trần Vũ Hà, vì thế hít sâu vài hơi sau đó ngồi xuống.

Trên mặt của cái viên hình tròn kia có rất nhiều bùn đất, cho nên anh không thể nhìn rõ hình dạng thật sự của nó, Phạm Văn Phong nhẫn nại tìm công cụ tới làm sạch vết bẩn bám trên bề mặt nó, một lát sau, sắc mặt của anh liền bắt đầu trở nên nghiêm trọng!
Không ngờ nó lại là một cái đầu lâu!
Cái đầu lâu này nhìn rất giống của con người, nhưng là một vị bác sĩ, về kết cấu cơ thể con người anh vẫn rất rõ ràng, Phạm Văn Phong nhìn cái đầu lâu ố vàng kia, rõ ràng lớn hơn một vòng so với đầu lâu con người.

Nếu cái đầu này không bị hư hại, nhất định nó sẽ lớn hơn rất nhiều so với đầu người thường.

"Thứ gì mà có sọ đầu lớn, còn có ngũ quan dài như vậy?" Phạm Văn Phong nghĩ trăm lần cũng không ra, anh chưa từng thấy sinh vật gì có đầu lớn như vậy.

Bùn đất bên ngoài đã được rửa sạch sẽ, bên trong còn có cái gì đó được bỏ thêm vào, vì thế anh lại tiếp tục bắt đầu rửa sạch ở bên trong, rất nhanh đã lấy đồ vật bên trong ra.

"Một cái đầu sọ như thế này, sao Vượng Tài lại mê muội nó đến thế? Từ từ đã, đây là cái gì?"
Sau khi lau chùi sạch sẽ tất cả, ánh mắt Phạm Văn Phong nhìn chằm chằm vào bên trong hộp sọ, hình như mặt trên có khắc một tấm bản đồ?
Anh liền đem nó ra trước ánh mặt trời nhìn kỹ vài lần, phát hiện mình không hề nhìn lầm, thật sự là một tấm bản đồ!
Phạm Văn Phong ngạc nhiên, không nói hai lời liền cầm di động chụp lại, sau đó phóng to lên xem, phát hiện đó là một tấm bản đồ cổ, có một dây nhỏ màu đen uốn lượn ở trên bản vẽ, bên trên cứ cách một khoảng sẽ có một cái chấm màu đen.

"Chẳng lẽ là bản đồ kho báu?" Vẻ mặt Phạm Văn Phong có chút kinh hỉ, lẩm bẩm tự nói với chính mình.


Sau đó lại cẩn thận chụp mấy tấm hình nữa, anh cảm thấy đầu lâu này đã hết tác dụng gì vì thế quyết định trả lại cho Vượng Tài.

Không biết sau khi rửa sạch mấy cái bẩn thỉu đó xong, nó còn có hứng thú với cái đầu lâu này không.

Cầm cái đầu lâu ra cửa sau, tới sân của trại chăn nuôi Phạm Văn phong chắp tay sau lưng đi đến cửa chuồng của Vượng Tài, nhìn nó hỏi: "Làm mất đồ vật gì đó đúng không? Có buồn không?"
Vượng Tài buồn bã ỉu xìu nhìn anh một cái cúi đầu xuống đất, im lặng không lên tiếng.

Phạm Văn Phong cũng không khiêu khích nó thêm nữa, lấy ra cái đầu lâu từ sau lưng: "Trả lại cho mày nè, tao còn tưởng là thứ gì tốt đẹp!"
Vượng Tài vừa trông thấy đôi mắt lập tức trợn tròn, lúc sau lập tức lao tới cắn lấy, sau đó xoay người liền chạy thẳng vào trong ổ của mình!
Lấy được đồ về nó còn không yên tâm, cố ý tìm một cái góc nhét đồ vào trong, sau đó dùng thân mình chặt chẽ mà ngăn trở ở bên ngoài, cứ như sợ lại bị mất thêm lần nữa.

Phạm Văn Phong trông theo mà buồn cười, liếc mắt trừng nó một cái: "Yên tâm đi, từ này về sau nó chính là của mày, không ai cướp của mày đâu!"
Nói xong anh xoay người liền đi về phía trước phòng ở.

Lấy di động ra nghiên cứu trong chốc lát cũng nhìn không ra bức bản đồ kia vẽ về nơi nào, rốt cuộc bất đồng niên đại nên địa đồ không giống nhau, chỉ có thể tìm được bản đồ cùng niên đại với tấm bản đồ kho báu này, lại kết hợp với bản đồ của hiện đại mới có thể nhìn ra kia là địa phương nào.

Đang lúc đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bên ngoài chợt truyền đến một vài âm thanh, Phạm Văn Phong nhanh chóng thu hồi di động đi ra ngoài, thấy hai người Trần Vũ Hà cùng Mạc Kiều Lan đã trở lại.

"Mau tới hỗ trợ, hai người chúng em xách không nổi! Đồ vật quá nhiều!" Trần Vũ Hà xuống xe nói.


Phạm Văn Phong tò mò, đến gần nhìn thoáng qua mới phát hiện cô bé này mua rất nhiều đồ vật.

Mấy loại đồ ăn liền không nói nhưng còn mua cả bếp điện từ, nồi lẩu uyên ương và các đồ làm bếp khác!
Bây giờ anh mới hiểu thứ Trần Vũ Hà nói chính là ăn lẩu!
Nhưng mấy bình gas này là cái gì vậy chứ?
"Tôi nói này, cô đã mua bếp điện từ còn mua thêm bình gas với nồi lẩu làm gì vậy?" Phạm Văn Phong không còn gì để nói thêm.

"Ông chủ cửa hàng trên thị trấn nói điện lực ở thôn của anh không ổn định lắm, thường xuyên bị cúp điện cho nên tôi chuẩn bị thêm phòng hờ, nếu bếp điện từ không dùng được thì chúng ta có thể dùng bếp gas!" Trần Vũ Hà đắc ý nói.

Phạm Văn Phong hết chỗ nói nổi, nhìn Mạc Kiều Lan liếc mắt một cái: "Chị cứ mặc kệ cô ấy tiêu tiền loạn như thế à?"
"Em ấy vui vẻ là được rồi, tiền chỉ là việc nhỏ mà thôi.

" Mạc Kiều Lan cười nói.

Hết lời nói nổi nên Phạm Văn Phong cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể giúp đỡ mang hết đồ vật vào trong phòng, trong lúc nhất thời không gian bên ngoài liền trở nên hơi chật chội.

Đồng thời hai cô gái cũng hỗ trợ sắp xếp đồ đạc, Trần Vũ Hà ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, đợi chút sẽ có xe đưa lương thực lại đây, anh tìm một chỗ cho bọn họ dỡ hàng xuống đi.

"
"A? Cô thật sự đi mua bắp rồi hả?" Phạm Văn Phong ngạc nhiên hỏi.


"Đúng vậy, từ trước đến nay tôi nói lời vẫn giữ lời mà!" Trần Vũ Hà vẻ mặt kiêu ngạo nói.

"Vậy cô mua nhiều hay mua ít?" Phạm Văn Phong có chút tò mò hỏi.

Trần Vũ Hà suy nghĩ một chút: "Một xe tải, đại khái là bảy tám tấn đó.

"
“Gì cơ?”
Phạm Văn Phong thiếu chút nữa là ngã ngồi xuống dưới đất!
Bảy tám tấn là gần hai mươi tấn lương thực, mà một năm nhà anh chỉ mới thu hoạch được ba bốn tấn thôi, chừng đó bắp tương đương với sản lượng nhà mình trồng được trong năm năm rồi!
Trong lúc anh còn đang kinh ngạc, một chiếc xe tải đã chạy đến, Phạm Văn Phong đành phải lắc đầu: "Thật đúng là kẻ có tiền khác hẳn, muốn xài như thế nào liền xài như thế đó.

"
“Được rồi, mau đi dỡ hàng đi, tôi cùng chị họ sắp xếp chút, chờ anh làm xong việc rồi chúng ta cùng ăn cơm thôi!" Trần Vũ Hà thè lưỡi cười nói.

Anh ra cửa dẫn tài xế vòng đến cửa chính của trại chăn nuôi, ở đó có một cái lều vốn dùng để chứa các loại vật tư linh tinh, hiện tại tạm thời dựng thành kho lúa.

Trên xe tải có mang theo hai người công nhân bốc xếp, cũng không cần Phạm Văn Phong hỗ trợ gì thêm, hai người bọn họ giúp đỡ lẫn nhau chỉ dùng nửa giờ đã bốc dỡ xong cả xe bắp rồi.

Chờ xe tải rời đi, Phạm Văn Phong vào cửa nhà đã ngửi thấy một mùi hương thơm nức, xem ra hai người họ chuẩn bị lẩu xong rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.