Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

Chương 77: 77: Một Con Lợn Rừng Lớn




Phía trước là một con dốc thoải, do cây cối che chắn nên chỉ nghe thấy tiếng động chứ không thể nhìn thấy thứ gì đang phát ra.
Phạm Văn Phong rất muốn tiến lên kiểm tra, nhưng bởi vì có hai cô gái ở đây, anh sợ sau khi mình đi hai người họ sẽ gặp phải nguy hiểm.
Trong lúc anh đang do dự, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng hừ hừ, nghe như tiếng lợn.
“Tôi biết rồi, đó là một con lợn rừng.”
Phạm Văn Phong quay đầu lại nhìn hai cô gái nói với vẻ mặt khẩn trương.
Trần Vũ Hà vừa nghe, mắt lập tức trừng lớn: “Lợn rừng? Vậy thịt nó ăn có ngon không???”
“Tôi chưa từng thử, nghe nói rất cứng!” Phạm Văn Phong lắc đầu.
Dù sao Mạc Kiều Lan cũng là bà chủ nhà hàng, lúc này nhỏ giọng nói: “Thịt heo rừng khá cứng nhưng dùng nồi áp suất nấu lâu một chút là mềm ngay.

Mùi vị thịt cũng rất ngon nữa.”
“Tốt đấy tốt đấy, Phạm Văn Phong, anh đi bắt lợn rừng đi?” Trần Vũ Hà vỗ tay, hai mắt lập tức sáng lên nói.
Phạm Văn Phong không nói gì, anh lớn lên ở đây từ nhỏ, thỉnh thoảng chỉ nghe người trong thôn nói thấy lợn rừng chạy trên núi, tuy nhiên con vật đó rất hung hăng, khí lực lại lớn, người bình thường dù cố gắng thế nào cũng không thể bắt được nó.
Được người đẹp năn nỉ nên anh không đành lòng cự tuyệt, bèn gật đầu đáp: “Để tôi đi thử xem sao.”
Nói xong anh đưa hai người tới núp sau một cây đại thụ rồi vác dao đi rừng lặng lẽ đi về phía trước.
Tiếng hừ hừ càng lúc càng lớn, sau khi tiến thêm chục bước Phạm Văn Phong liền thấy một quái vật lớn đang dùng mũi dụi xuống đám lá rụng, như tìm kiếm gì dưới lớp lá đó.
Phạm Văn Phong nhìn cơ thể con lợn rừng, nhất thời trong lòng âm thầm kêu khổ: “Con này...!ít nhất ...!Ít nhất cũng phải ba trăm cân?”

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy lợn rừng, quả thực không nghĩ nó lại có thể lớn như vậy, không khác là bao so với con heo thường để giết thịt năm mới.
Nhưng heo nhà nuôi thường không có hung tính còn lợn rừng lại không như vậy, chỉ riêng cái răng nanh dài hai mươi centimet đã đủ để người nhìn kinh hồn táng đảm rồi.
Phạm Văn Phong núp ở phía xa quan sát lợn rừng, trong ngực có chút do dự.
Tuy nhiên nhớ tới ánh mắt của Trần Vũ Hà, anh lập tức quyết định làm liều, quyết phải bắt nó.
Nói như thế nào thì nó cũng chỉ là động vật hoang dã, dù sao cũng không địch lại con người, thậm chí cũng có nhiều con vật bị thuần hóa thành công… Tổng hợp những điều này lại… Chẳng lẽ anh lại không thể giải quyết được con heo rừng này ư?
Nghĩ vậy, Phạm Văn Phong nắm chặy dao trong tay, nhanh chóng nhảy lên vọt về phía con heo rừng.
Vốn đang yên lành kiếm ăn, heo rừng nhanh chóng nhận ra sự khác lạ, nó lập tức ngẩng đầu nhìn Phạm Văn Phong rồi phát ra tiếng kêu sắc nhọn!
“Thuần hóa thuật!”
Mắt thấy con heo khổng lồ kia chuẩn bị xông tới, Phạm Văn Phong lập tức hô lên.
Trong mắt heo rừng nhanh chóng lóe lên ánh sáng, kết quả sau đó liền trở nên hồ đồ.

Phạm Văn Phong cũng không quan tâm thuần hóa thuật có hiệu quả hay không, thừa dịp con heo lơ đãng liền bổ một dao xuống đầu nó.
“Đinh.”
Một âm thanh lảnh lót vang lên, đầu lợn rừng vô cùng cứng rắn, một dao dĩ nhiên không thể đâm thủng xương đầu của nó được!
“Gào.”
Lợn rừng bị đau, ánh mắt mê man nhanh chóng nổi lên tia dữ tợn, răng nanh ngoài miệng đâm về phía Phạm Văn Phong!

Thấy thế Phạm Văn Phong nhanh chóng né người, thuận thế dùng lưỡi dao sắc bén nhắm ngay cổ nó, tìm một mạch hiểm rồi đâm xuống.
“Khục khục.”
Âm thanh trầm đục vang lên, trong không khí truyền đến một mùi máu tươi nồng nặc, Phạm Văn Phong quay đầu nhìn thì phát hiện một dao kia mình vừa chém xuống đúng vào động mạch cổ của nó.
Máu heo theo vết chém phun ra ngoài, lợn rừng tạm thời vẫn chưa chết, nó vẫn giùng giằng muốn xông lên!
Nhưng bước chân của nó đã trở nên lảo đảo, động tác tấn công anh cũng trì hoãn rất nhiều, vừa đi được mấy bước liền quỳ rạp trên mặt đất, thân thể to lớn run rẩy vài cái rồi lập tức tắt thở.
“Hừm.”
Phạm Văn Phong thở ra một hơi dài, lòng thầm cảm thấy may mắn.

Nếu như vừa rồi anh bị răng nanh cắm trúng thì hiện tại người chết chính là anh rồi!
Máu loãng vẫn chảy ra ồ ạt như cũ, tất cả đều thấm vào lớp lá rụng phía dưới, mùi máu tươi vẫn vô cùng nồng đậm.

Phạm Văn Phong nhấc chân đá lợn rừng một cước, phát hiện nó chết thật rồi mới hướng về phía Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà hô lên: “Đến đây đi, lợn rừng bị tôi gi3t chết rồi!”
Hai cô gái sau khi nghe anh gọi đã lập tức chạy tới, lúc thấy thân thể to lớn của lợn rừng nằm rạp ở đó, tất cả đều trợn tròn cặp mắt nhìn!
Trần Vũ Hà: “Ôi trời ơi, con lợn này thật lớn.”
Mạc Kiều Lan: “Đúng vậy, nó...!ít nhất ...!Cũng phải hai ba trăm cân?”

“Không đâu, tôi nghĩ phải hơn ba trăm cân đó!” Phạm Văn Phong lắc đầu.
Trần Vũ Hà nghe vậy há hốc mồm: “Ba trăm cân, vậy làm sao đưa nó xuống dưới chân núi được?”
Phạm Văn Phong trong lòng cũng đang băn khoăn, tuy rằng hiện tại thể chất của anh khác hẳn với người thường nhưng lần trước vác bốn con sói rừng gần hai trăm cân anh đã có chút không chịu nổi rồi, lần này lại vác thêm một con ba trăm cân nữa thật đúng là một thử thách thật lớn!
Tuy nhiên khi đứng trước mặt hai cô gái, anh đương nhiên không thể tỏ ra lúng túng, chỉ có thể cười nói: “Để tôi thử xem sao, không được thì cứ đi một đoạn lại nghỉ một lát, dù sao cũng phải vác nó xuống núi mà.”
“Bằng không để tôi giúp anh đi, cũng không thể cứ để một mình anh khiêng.” Trần Vũ Hà nói.
Phạm Văn Phong nhìn cô ta một cái, dáng người nhỏ nhắn cũng không có nhiều sức lực.

Vì vậy liền lắc đầu: “Hay là thôi đi, tôi sợ cô khiêng xong lại mệt muốn chết.”
Nói xong anh ta đưa dao rừng cho Mạc Kiều Lan, tiến lên nắm lấy một chân trước, một chân sau của con lợn rồi mạnh mẽ hét lên, xốc ngược nó lên vai.
Ánh mắt ngạc nhiên của hai cô gái nhìn chăm chú từ khi thân thể con lợn rừng to lớn bị xốc lên cho đến lúc được đặt trên vai Phạm Văn Phong!
Cân nặng bên trên áp xuống khiến anh rất khó chịu, quay đầu nhìn hai người nói: “Nhớ đi theo sau tôi đó, chúng ta về nhà thôi!”
“Được, Phạm Văn Phong cậu chậm một chút, nếu như mệt thì nghỉ ngơi rồi đi tiếp.

Chúng tôi không vội!” Mạc Kiều Lan nhanh chóng di lên dặn dò, lôi kéo Trần Vũ Hà vội vã đeo ba lô lên để đi.
Phạm Văn Phong khiêng lợn rừng đi tới dưới chân núi, ra tới cánh rừng liền cảm giác thân thể của nó càng ngày càng nặng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Thể lực của mình không yếu đến mức đó chứ?”
“Phạm Văn Phong, cậu thế nào rồi? Có mệt không? Nghỉ ngơi một lát rồi đi nha?” Mạc Kiều Lan đi bên cạnh cất tiếng hỏi.
Nếu cô không hỏi thì quả thực Phạm Văn Phong đang tính dừng lại nghỉ ngơi một chút, nhưng cô cất tiếng hỏi như vậy khiến Phạm Văn Phong lại không muốn dừng nữa.

Anh lắc đầu nói: “Không có việc gì, tôi vẫn khiêng được!”

“Phạm Văn Phong anh thật lợi hại, quả thực là thần tượng của tôi!” Trần Vũ Hà ở bên cạnh thở dài nói.
Nghe nói như thế khiến Phạm Văn Phong bỗng có cảm giác rất hứng khởi, thậm chí còn có hơi sức trêu đùa cô ta một câu: “Không nên sùng bái tôi, tôi đây là một truyền thuyết đó.”
Dưới sự khen ngợi và cổ vũ của hai cô gái, cuối cùng anh cũng một mạch khiêng được lợn rừng xuống xe ba bánh dưới chân núi!
Lúc đặt con lợn lên bánh xe đã bị áp xẹp một khoảng Phạm Văn Phong thở ra một hơi dài: “Cừ thật, cuối cùng cũng đến nơi rồi.”
“Sợ là xe không chịu nổi trọng lượng lớn như vậy, cứ để tôi và Vũ Hà đi bộ về đi.” Mạc Kiều Lan chú ý tới bánh xe, liền nhanh chóng lên tiếng nói.
Phạm Văn Phong suy nghĩ một chút nói: “Hai người các chị đi trong núi tôi cũng lo lắm, nếu không thì thế này.

Vũ Hà đi xe ba bánh về đi, để tôi đi cùng với chị Kiều Lan, cô thấy được không?”
Trần Vũ Hà sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Cũng được, để tôi cố gắng đi chậm lại chút.”
Nói rồi cô ta nhảy lên xe ba bánh, chậm rãi nổ máy quay ngược lại đi về.
Phạm Văn Phong và Mạc Kiều Lan cũng nhanh chóng đi sau, nhìn bóng lưng Trần Vũ Hà, Phạm Văn Phong cười nói: “Cô nhóc kia thật lợi hại, vậy mà có thể thực sự điều khiển được con xe ba bánh đó!”
“Đúng vậy, nó từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, cái gì đều muốn nếm thử, học được không ít thứ trong cuộc sống đâu.” Mạc Kiều Lan nhàn nhạt nói.
Khó có được cơ hội để hai người ở cùng một chỗ, Phạm Văn Phong quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Chị vẫn luôn ở đây với tôi, vậy nhà hàng của chị không cần lo liệu gì sao?”
“Không có gì, tất cả tôi đã sắp xếp xong rồi.

Áp lực chèn ép lâu như vậy nên cũng muốn nghỉ ngơi một chút.” Mạc Kiều Lan thở dài nói.
Chú ý tới ánh mắt u buồn của cô lúc nói chuyện, Phạm Văn Phong do dự một chút cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc, không hỏi cô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.