Phạm Văn Phong bưng thịt heo vào sân, sau đó đi theo Vương Diễm vào phòng, dưới ánh đèn, anh nhìn thấy đôi chân trần mềm mại, đầy đặn của ả, nó quả thực khiến người khác mê mẩn.
Anh nhớ lại lúc trước giúp ả xử lý vết rắn cắn, cảm giác đó thực sự không thể nào quên được.
Vương Diễm lúc này đã mở tủ đông, sắp xếp đồ đạc, vừa quay đầu lại thì phát hiện Phạm Văn Phong đang nhìn thẳng vào mình, ả ta trừng mắt nhìn: "Cháu đang nhìn cái gì vậy?"
"Thím mặc ít như vậy mà không lạnh sao?” Phạm Văn Phong hỏi.
Vương Diễm vốn đã đi ngủ, tất nhiên sẽ không mặc nhiều, ả chỉ mặc như thế khi ở nhà mà thôi, ra đường tuyệt đối không có bộ dạng này.
Nhận thấy ánh mắt vẫn luôn quét qua quét lại trên đùi mình, Vương Diễm trừng mắt nhìn Phạm Văn Phong một cái: "Có lạnh hay không cũng không liên quan đến cháu? Nhìn đủ chưa?"
"Làm sao có thể đủ được.
"
Phạm Văn Phong bước tới, đặt tất cả thịt heo vào tủ đông, chẳng mấy chốc đã chật tủ.
Sau khi giải quyết xong, anh và Vương Diễm đối mặt nhau, chiếc áo gile rộng rãi của ả ta có đường viền cổ rất thấp, cảnh vật bên trong thấp thoáng khiến cổ họng Phạm Văn Phong có chút khô nóng.
“Nhìn bộ dạng cháu như vậy, có muốn vào phòng thím ngồi một lát không?" Vương Diễm mặt đỏ bừng cười hỏi.
Phạm Văn Phong nuốt nước bọt, muốn nói đồng ý nhưng lại nhớ tới ở nhà có hai người đẹp đang đợi nên chỉ có thể lắc đầu: "Không được, cháu phải trở về.
"
"Hừm, thím biết cháu có suy nghĩ đó nhưng lại không dám làm, chẳng lẽ hai người đẹp ở nhà không đủ để cho cháu làm việc sao?" Vương Diễm cáu kỉnh hỏi.
“Thím đừng nói linh tinh, bọn họ chỉ là bạn mà thôi.
” Phạm Văn Phong vội vàng giải thích.
Vương Diễm hoàn toàn không tin, trợn to hai mắt nói: "Được rồi, mau đi đi, ở lại đây chút nữa sợ hàng xóm lại cho rằng chúng ta có chuyện!"
Trong lúc nói chuyện, ả ta trực tiếp đẩy Phạm Văn Phong ra khỏi nhà!
Phạm Văn Phong nở một nụ cười xấu xa, ả ta mà còn lo sợ người khác đàm tiếu ư, không phải lần trước suýt chút nữa đã làm rồi à?
Anh quay người rời khỏi và đi về phía nhà mình.
Khi đi ngang qua thôn, anh thấy một vùng tối đen không một tia sáng thì chợt nghĩ tới Lý Thi Vân.
Sau khi tắt máy, Phạm Văn Phong cũng không gọi lại, thấy cô vẫn chưa quay lại, anh lấy điện thoại ra gọi.
May mắn thay, cuộc gọi lần này đã được kết nối, nhạc chuông vang lên trong gần 30 giây thì có âm thanh của Lý Thi Vân phát ra từ điện thoại: "Xin chào?"
“Thi Vân, cuối cùng tôi cũng đã liên lạc được với cô rồi, tại sao cô lại đi?" Phạm Văn Phong nhanh chóng hỏi.
“Trong nhà có chút chuyện, tôi trở về xem xét tình hình, có chuyện gì xảy ra với anh không?" Lý Thi Vân hỏi.
Phạm Văn Phong lắc đầu: "Không có, tôi không nhìn thấy cô nên có chút nhớ mà thôi.
”
Lý Thi Vân im lặng một hồi, sau đó khẽ nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về, anh đừng lo lắng.
”
"Vậy là tốt rồi, tôi thấy cô nói chuyện bằng âm mũi, có phải bị cảm lạnh rồi không? Nhớ uống thuốc đầy đủ nhé.
" Phạm Văn Phong vừa đi vừa khuyên nhủ cô.
“Ừ, không có chuyện gì thì cúp máy đây.
" Lý Thi Vân ở bên kia nói một câu sau đó liền cúp máy.
Mặc dù biết rõ cô về nhà, nhưng Phạm Văn Phong vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, quá đột ngột, sao cô lại rời đi mà không thèm nhắn một lời nào?
Sau khi suy nghĩ về điều đó, anh gửi một tin nhắn: "Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể giúp thì nhất định phải nói với tôi.
"
Về đến nhà, anh vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Lý Thi Vân, anh không biết là cô đã ngủ hay chưa đọc tin nhắn.
Anh vào nhà thì thấy Mạc Kiều Lan và Trần Vũ Hà đã ngủ, cửa phòng đóng chặt, anh cũng không biết nó đã được khóa chưa.
Phạm Văn Phong tự hỏi, hai cô gái này đã uống rất nhiều rượu, không những thế còn ngủ rất say, nếu lẻn vào chạm nhẹ một cái chắc không có vấn đề gì đâu.
Nghĩ vậy, anh đi tới đứng ở trước cửa do dự một hồi, cuối cùng không nhịn được vươn tay đẩy cửa.
Tuy nhiên, điều đáng tiếc là dù trước đó anh có mong đợi như thế nào thì khi phát hiện cửa đã bị khóa, anh lập tức nản lòng!
Trong lúc tuyệt vọng, Phạm Văn Phong chỉ có thể chán nản quay lại nằm trên mặt đất, ôm chăn ngủ.
Sáng hôm sau, Phạm Văn Phong đang ngủ say thì đột nhiên cảm thấy ngứa mũi, không cần mở mắt anh cũng đoán được Trần Vũ Hà đang trêu chọc mình.
Vì vậy, anh trở mình lẩm bẩm: "Đừng làm phiền, để tôi ngủ một lát.
”
"Vậy thì anh cứ tiếp tục ngủ, chị gái tôi muốn đi, để chị ấy tự đi vậy!" Trần Vũ Hà nói.
Phạm Văn Phong ngồi bật dậy khỏi mặt đất: "Kiều Lan định đi ư?”
Nhìn thấy anh như vậy, Trần Vũ Hà trợn tròn mắt: "Ồ, thật khiến anh lo lắng.
Không phải tối hôm qua anh còn nói đồng ý sao, hai cái chân giò còn lại sẽ được gửi vào trong trấn, anh quên rồi à?"
Phạm Văn Phong lúc này mới hiểu ra, vội vàng đứng lên: "Trước tiên đừng để cô ấy đi, tôi sẽ ra ruộng xem nấm, nếu có nấm mới thì tôi sẽ hái thêm một ít và đưa vào trấn.
”
Anh vừa định bước ra thì nghe thấy tiếng cười tinh quái của Trần Vũ Hà ở phía sau, Phạm Văn Phong kinh ngạc quay đầu lại: "Cô cười cái gì vậy?"
“Mới có năm giờ sáng thôi, chị gái tôi còn chưa dậy!" Trần Vũ Hà cười toe toét.
Phạm Văn Phong liếc nhìn, phát hiện đúng là trời đã sáng, nhưng thời gian lúc này chỉ có năm giờ mà thôi.
Anh có chút bất lực nhìn Trần Vũ Hà: "Sao cô dậy sớm vậy?"
“Tôi sẽ không nói cho anh biết!" Mũi Trần Vũ Hà nhếch lên.
Thấy cô ta không nói gì, Phạm Văn Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Không phải là do tối hôm qua cô ăn quá nhiều nên buổi sáng mới phải dậy sớm chứ.
”
Anh nói đúng, Trần Vũ Hà thức dậy đi vệ sinh vì bụng căng và đau suốt cả buổi sáng.
Sau khi bị phát hiện, cô ta đỏ mặt trừng mắt nhìn Phạm Văn Phong: "Hừ, không nói với anh nữa, tôi đi ngủ tiếp đây.
”
Cô ta nói xong liền xoay người rời đi, Phạm Văn Phong nhìn chiếc quần ngắn nóng bỏng cùng với đôi chân dài trắng nõn mềm mại, không khỏi nuốt nước bọt: "Có muốn cùng tôi ngủ ở đây không?"
"Gì.
"
Trần Vũ Hà sửng sốt quay lại nhìn anh, sau đó nhìn về đống chăn ga gối đệm trên mặt đất: "Ngủ ở đây?"
Phạm Văn Phong mỉm cười, nằm xuống đất, vỗ vào khoảng trống bên cạnh: "Vẫn còn thừa một chỗ ở đây, cô đừng vào trong đấy đánh thức Kiều Lan nữa.
”
Khuôn mặt Trần Vũ Hà đỏ bừng, cô ta biết thừa đây chỉ là cái cớ mà thôi, tên này rõ ràng muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ của mình!
Nhưng chân lại không nhúc nhích, cô ta cứ đứng đó cắn môi do dự, sau đó cô ta ngồi xổm, vén chăn nằm xuống!
Phạm Văn Phong vốn chỉ định trêu chọc cô gái này, nhưng không ngờ nó lại thành sự thật, anh sững người một lúc.
Trần Vũ Hà quay lưng về phía anh, sau khi nằm xuống, cô ta nói nhỏ: "Tôi cảnh cáo anh không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ kêu, chị họ tôi nhất định sẽ ra đánh chết anh!"
Không có chút đe dọa nào từ những lời này, Mạc Kiều Lan từ trước đến nay đều dịu dàng nhẹ nhàng, cô hoàn toàn không dùng bạo lực!
Trái tim Phạm Văn Phong lúc này đang bay bổng, anh không hề quan tâ m đến lời nói của Trần Vũ Hà, tuy hai người không hề đụng chạm thân thể, nhưng anh có thể cảm nhận được rõ ràng mùi cơ thể và sức nóng của cô ta.
Vì nằm nghiêng nên Phạm Văn Phong vừa nuốt nước bọt vừa nhìn đường cong tròn trịa dưới lớp chăn.
.