Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

Chương 89: 89: Tâm Ý Của Phạm Văn Phong




Sở dĩ đáp ứng điều kiện của đối phương vì Phạm Văn Phong hoàn toàn không lo đối phương sẽ tiết lộ vấn đề.
Ông cụ kia cho dù biết hết toàn bộ dược liệu cần thiết cũng không thể luyện ra được đan!
Bởi vì không có "Thần Nông quyết" truyền lại nên không có cách nào lấy ra được phần tinh hoa trong dược liệu.
Sau khi gọi điện thoại xong, Phạm Văn Phong ngồi xe về tới thôn Quả Phụ, trên đường đi anh cũng không hỏi Mạc Kiều Lan về sự việc mười bảy tỷ kia, Phạm Văn Phong nghĩ không nên làm như vậy.
Đây vốn là bí mật cô cố gắng giấu diếm, lại thẳng thắn vạch trần vết sẹo của cô như vậy thật quá tàn nhẫn.
Cho nên Phạm Văn Phong nghĩ nếu như đã biết bí mật của cô vậy thì bản thân tự nghĩ cách xem có thể giúp cô giải quyết vấn đề trước kỳ hạn được hay không!
Đến thôn Quả Phụ, Mạc Kiều Lan định giúp anh đi hái nấm ăn nhưng lại bị anh nhẹ nhàng từ chối.
Nhìn theo bóng dáng cô lái xe rời đi, Phạm Văn Phong ngồi lên xe ba gác, mang theo ba lô đi về nhà mình.
Còn chưa tới nơi liền thấy một bóng người đứng nguyên một chỗ, hình như là Lý Thi Vân.

Đến khi tới gần rồi mới biết quả nhiên là cô.
Lý Thi Vân nghe thấy tiếng động sau lưng liền quay đầu nói với Phạm Văn Phong: "Trời ơi, anh nói ngạc nhiên chính là cái này sao, nấm ăn này lại được anh trồng thành công rồi!"
"Đúng vậy, đây chỉ là một phần của sự ngạc nhiên mà thôi." Phạm Văn Phong cười đắc ý.
Xuống xe bước tới bụi cỏ, anh thấy nấm ở dưới đất đều đã lớn lên không ít, đã to bằng nắm tay, có cây thậm chí còn toả ra như hình chiếc ô, to bằng hai lòng bàn tay của người trưởng thành!
"Hình như có một vài cây già đi, vẫn nên mau mau hái thôi, tôi giúp anh một tay!" Lý Thi Vân nói.

Phạm Văn Phong không nói gì, vừa mới từ chối Mạc Kiều Lan rồi lại đến một Lý Thi Vân.
Vậy nên anh gật đầu: "Được thôi, lúc trước hái hơn hai trăm cân, hôm nay có vẻ như càng nhiều hơn, mau tranh thủ thời gian thôi."
Lý Thi Vân sững lại: "Đã bán được hơn hai trăm cân sao? Mới được vài ngày mà?"
"Haha, thần kỳ như vậy có bái phục không?" Phạm Văn Phong nheo mày hỏi.
Lý Thi Vân cũng không vừa, trực tiếp giơ ngón cái tán thưởng: "Thật lợi hại!"
Hai người vừa cười nói vừa bắt đầu hái nấm, mất khoảng một tiếng đồng hồ để chất đầy một xe ba gác.
Phạm Văn Phong cảm thấy lần này ít nhất cũng phải là ba trăm cân, thu nhập khoảng hơn một trăm triệu, quả thực kiếm tiền quá dễ dàng!
Xe ba gác chở về đến nhà, anh liền nói với Lý Thi Vân: "Trước hết hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi muốn cho cô xem một thứ càng kinh động hơn!"
"Thứ gì vậy?" Lý Thi vân hiếu kỳ hỏi.
"Cô đi theo tôi!"
Phạm Văn Phong kéo tay cô đi thẳng tới sau sân.
Đi tới khu nuôi nhốt, sau khi thấy con vật bị nhốt trong lồ ng trúc kia, Lý Thi Vân lập tức mở to mắt, một tay che miệng: "Trời ơi, đây, đây đều là cái gì?"
"Haha, cô nhìn kỹ một chút lẽ nào không biết?" Phạm Văn Phong cười xấu xa.
Lý Thi Vân lại gần, nghiêm túc quan sát từng chút một, sau đó quay đầu lại khó tin hỏi: "Đây, đều là chim trĩ và thỏ rừng trước kia anh nuôi sao?"
"Không sai, chính là chúng nó.

Có điều hai ngày qua lớn lên hơi khoẻ!" Phạm Văn Phong lại cười nói.
Lý Thi Vân hỏi sao anh làm được như vậy, nhìn vào mắt rồi nói: "Dựa theo tốc độ này, khu nuôi nhốt của anh phải xây rộng thêm chút, nếu không sẽ không thể chứa nổi chúng nó nữa!"
"Chuyện này không phải lo, tôi cũng không định con nào cũng nuôi to thế này rồi lại đem đi bán, có khi đem ra cũng không có người cần, to quá rồi biết ăn kiểu gì đây?" Phạm Văn Phong lắc đầu.
"Đúng, nói cũng phải, nếu có thể đảm bảo số lượng thì hơi lớn chút so với bình thường là được rồi." Lý Thi Vân gật đầu.
Nói xong, cô xoay người nhìn Phạm Văn phong: "Giỏi lắm, mới vài ngày không gặp mà ở chỗ anh đã xảy ra biến hoá lớn đến vậy, nếu như lâu một chút e là càng có nhiều ngạc nhiên hơn phải không?"
"Chuyện này tôi cũng không nói chuẩn được, thực ra cô vẫn bỏ lỡ mất hai chuyện, trước đó tôi giết vài con sói còn có thêm một đầu lợn rừng, thịt đều chia cho mọi người.

Bởi vì cô không có nhà nên không thể ăn được." Phạm Văn Phong nói.
Lý Thi Vân lắc đầu: "Tôi không có hứng thú với đồ ăn, bỏ lỡ thì cũng bỏ lỡ rồi.

Hiện giờ điều tôi lo lắng chính là nếu như anh đã trồng nấm thành công, có phải nên lo lắng về nhiệt độ phòng không?"
"Ừ, có điều việc này không vội, mùa thu hẵng làm cũng không vội." Phạm văn Phong gật đầu.

"Làm thì làm, giai đoạn trước quy hoạch không thể thiếu, chuyện này giao cho tôi đi!" Lý Thi Vân lập tức nói.
Phạm Văn Phong có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn cô với ánh mắt vô cùng cổ quái.
Bị nhìn với ánh mắt như vậy, Lý Thi Vân đỏ bừng mặt, nhanh chóng giải thích:" Ý của tôi là, đợi đến khi nhiệt độ phòng ổn định xong, lúc đó nhất định sẽ cần đến công nhân.

thôn Quả Phụ nhiều nữ ít nam, cơ bản đều là người rảnh rỗi.

Mọi người có công việc thì sẽ ổn định thu nhập, đối với sự phát triển kinh tế của cả thôn mới có lợi.

Anh đừng suy nghĩ nhiều!"
Cô giải thích một tràng dài, Phạm Văn Phong căn bản vừa nghe đã hiểu, chỉ bật cười, tiến đến vỗ vai cô: "Được! Vậy tôi đại diện cho người dân thôn Quả Phụ cảm ơn cô trước!"
Sắc mặt Lý Thi Vân càng thêm đỏ, cô cúi đầu vội vã đi ra ngoài: “Không phải anh muốn đi giao nấm sao? Tôi đi trước đây.”
Nhìn cô đi xa, Phạm Văn Phong mỉm cười, cũng về phía trước.
Trước khi lên đường, anh gọi cho Mạc Kiều Lan.
"Chị ở quán à?”
"Đúng vậy, có chuyện gì không?” Mạc Kiều Lan hỏi.
"Hôm nay tôi thu được ba trăm cân nấm, tôi để lại cho cô một trăm cân có được không?” Phạm Văn Phong hỏi.
"A, không phải anh nói bọn họ muốn tất cả chỗ nấm đó sao? Tại sao lại còn đưa đến chỗ tôi?” Mạc Kiều Lan không hiểu.
"Tôi đang suy nghĩ một chút, sau này dù tôi có sản xuất cái gì cũng sẽ gửi cho cô, để đầu bếp chuẩn bị làm món mới.” Phạm Văn Phong nói.
Mạc Kiều Lan bên kia trầm mặc một chút rồi hỏi: “Vì sao?”
"Tôi thấy quán của cô tốt nhất trong thôn, nhưng không biết tại sao công việc kinh doanh lại chỉ ở mức trung bình.


Có lẽ đã đến lúc giới thiệu một số món ăn tươi mới để thu hút khách hàng rồi.

Kiếm tiền là một chuyện tốt, làm sao tôi có thể bỏ qua chuyện kiếm tiền của người khác được?” Phạm Văn Phong cười nói.
"Tốt rồi, cảm ơn cậu.” Mạc Kiều Lan dịu dàng nói.
"Cô còn khách sáo cái gì, chờ đã, gần đây tôi có rất nhiều thứ hay ho, có thể làm đa dạng thực đơn của quán cô.” Phạm Văn Phong dứt câu liền cúp điện thoại, vui vẻ tiến về phía thôn.
Sau khi tới nơi thì thấy Mạc Kiều Lan đang chờ sẵn, Phạm Văn Phong mang theo loại nấm chất lượng nhất và để cho cô một trăm cân.
Dù sao thì trước đây quán cũng không ra mắt món này nên không thể làm ra quá nhiều được.

Phải mất một thời gian để khiến nó nổi tiếng, đến lúc đó mới có thể bán chạy được.
Khi Mạc Kiều Lan muốn kết toán cho anh, Phạm Văn Phong lắc đầu cự tuyệt: “Hiện tại tôi cũng không thiếu tiền, chờ chị tiêu thụ được chúng rồi đưa sau cũng được.” "Ừ?”
Mạc Kiều Lan có chút kinh ngạc, biểu hiện ngày hôm nay của Phạm Văn Phong có chút lạ quái, cô không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
"Cũng không có chuyện gì, tôi cũng không thiếu tiền, hai ta còn khách khí làm gì?” Phạm Văn Phong cười nói.
"Vậy cũng không thích hợp, của cậu thì nhất định phải đưa cho cậu!” Mạc Kiều Lan kiên trì nói.
Phạm Văn Phong không chịu lấy tiền, cố gắng dời trọng tâm câu chuyện: “Kiều Lan, tôi muốn hỏi chị một chút, biện pháp tốt nhất để hấp dẫn khách là gì?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.