Tiểu Thư Bụi Đời

Chương 7: C7: 7. Hàng Rào Bảo Vệ






Thấy tụi con gái tranh giành Hoàng Nam, Mai Chi liếc mắt nhìn anh. Ai đó mau mau rước cái của nợ này về. Cô sẽ rất cảm kích.

Khi quay về phòng, chưa kịp ngồi nóng đít, Mỹ Hoa lại vào kêu réo cô.

- Anh Hoàng Nam trốn việc kìa. Ông Mệnh Phát muốn tao đi lấy hàng ở chợ Phù Đổng. Sợ không vác nổi, tao nhờ anh ấy đi cùng, vậy mà anh ấy không thèm nhấc chân dậy. Mày ra nói anh ấy đi!

Ngẩn người 5 giây, Mai Chi thở dài chán ngán. Rõ ràng muốn cua người ta thì sao lại lôi cô vào.

- Tại sao anh không đi lấy hàng với Mỹ Hoa?

- Tôi không làm việc không công. Nếu cô ấy không có tiền trả thì đi kiếm người khác.

- Còn nếu tôi yêu cầu anh?

Đang thu dọn hàng hóa, Hoàng Nam khựng lại, đứng thẳng nhìn Mai Chi. Anh cao hơn cô gần một cái đầu. Ở khoảng cách gần, cô phải ngửa cổ mới đối mắt được với anh.

- Cô muốn?


- Phải.

- Được thôi, vậy đi nào.

- Tôi không đi với anh mà là Mỹ Hoa.

- Hoặc là tôi đi một mình hoặc là cô đi với tôi. Tôi không phải người trông trẻ.

Đầu hàng. Mai Chi đành bảo cái Hoa đi với cái Phượng. Cô không hiểu. Sao anh lại cứng đầu như vậy. Chỉ là đi lấy hàng thôi mà, có gì khó khăn đâu.

Đèn đường bật sáng, khách ăn ra vào tấp nập. Ngay cả Mai Chi cũng phải bỏ việc ra phụ giúp mọi người. Đến khi Hoàng Nam nghỉ tay than đói bụng, cô sực nhớ ra bọn trẻ xóm nghèo. Mấy ngày nay cô không mang cơm đến ăn với chúng. Chắc chúng nhớ cô lắm.

Bỏ Hoàng Nam đứng đó, Mai Chi chạy vào nhà bếp. Nghe cô nhờ gói thức ăn mang đi, ông Mệnh Phát đoán cô muốn mang đến cho tụi trẻ con của cô.

- Tối nay thức ăn dư nhiều hơn một ít, ta sẽ gói hết lại cho ngươi.

Đang mừng thầm, chợt thấy Hoàng Nam vừa đến khoanh tay đứng dựa cửa, cô sực nhớ đến bữa tối của anh.

- Không cần ông ạ. Hoàng Nam sẽ ăn ở đây. Ông hãy giữ lại phần cơm cho anh ấy.

- Nếu vậy sẽ ít lắm đó.

- Không sao, con cũng không đói.

Mang giỏ thức ăn chạy đi, Mai Chi ném lại một câu cho Hoàng Nam.

- Cơm của anh xong rồi. Tôi có việc phải đi, anh ăn rồi về, không cần chờ tôi.

Nhìn bóng lưng xa dần của cô, Hoàng Nam tự hỏi, cô gái này ngoài chạy, chân không biết đi à?

- Nó mang cơm cho lũ trẻ mồ côi xóm dưới. Tội nghiệp. Chắc bọn nhỏ trông nó lắm.

Vừa đưa cơm cho Hoàng Nam, ông Mệnh Phát vừa thở dài giải thích. Không ai ngờ rằng bờ vai nhỏ nhắn kia lại có thể gánh vác nhiều việc như thế. Hoàng Nam trầm ngâm dõi theo bóng lưng Mai Chi.

Khi về đến khu tập thể, Hoàng Nam đã thấy Mai Chi ngồi chờ trước cổng. Anh tò mò hỏi cái bọc to bên cạnh cô.


- Hàng rào bảo vệ.

Chỉ bốn chữ đơn giản, Mai Chi không buồn giải thích thêm.

Trong lúc kéo chăn nệm ra ngủ, bụng Mai Chi bất ngờ kêu òng ọc. Đỏ mặt, cô ôm bụng, cố ngăn tiếng động xấu hổ.

- Cô chưa ăn gì à?

- Không sao.

Vừa buông tay, bụng cô còn kêu lớn hơn.

- Thế mà nói không sao. Để tôi kiếm thứ gì ăn đỡ.

- Wow, anh ăn trúng gì mà tự nhiên tốt thể?

- Tại tôi không muốn ăn xác người chết đói trong nhà.

Mai Chi đen mặt, anh dám lấy câu của cô đòi ăn lần trước, trả lại cho cô.

Ăn xong, trước khi chui vào chăn, Mai Chi lôi thứ trong cái bọc của mình ra, để ở giữa cô và Hoàng Nam. Thì ra cái hàng rào bảo vệ của cô chỉ là một cái gối to đùng. Cô muốn phòng vệ anh đến thế sao?!

Đêm nay Hoàng Nam ngủ không yên. Anh cứ quay qua quay lại như tìm cái gì đó. Cảm giác lạnh lẽo của cái vật trong lòng làm anh thức giấc. Hóa ra anh và Mai Chi, mỗi người ôm một bên cái gối ôm. Bực bội, Hoàng Nam vứt cái gối mắc dịch sang một bên, vòng tay kéo Mai Chi vào lòng. Anh đã nghiện sự ấm áp mềm mại của cô. Phải có nó anh ngủ mới ngon.

Sáng ra, đang lơ mơ mở mắt, Hoàng Nam ăn luôn một cái gối vào mặt.


- Tại sao lại đá nó đi? Anh làm thế có ý gì?

- Cô thật quá đáng. Mới sáng sớm đã giở trò bạo lực. Cả đêm bị cô chèn ép với nó, cô tưởng tôi sung sướng lắm à?

Nhíu mày, Mai Chi không biết lời anh có thật hay không. Đúng là khi cô ngủ, trời có sập cô cũng không biết. Thật sự là cô đã làm thế sao? Nhìn vẻ mặt đắn đo không biết nói gì của cô, Hoàng Nam cực kì hả dạ. Ai biểu cô một khi đã ngủ là say như chết. Bản mặt gian tà, Hoàng Nam sáp lại gần cô, thì thầm vào lỗ tai.

- Nói thật đi, cô nghiện ôm tôi ngủ rồi phải không? Chỉ cần nói một câu, cần gì phải lấy cái gối ra đỡ đạn...

"Bốp!" Đỏ mặt tía tai, Mai Chi nện liên tục cái gối lên người Hoàng Nam. Người này không lên tiếng thì thôi, nếu đã lên tiếng thì chỉ muốn cho ăn gậy. Hàng xóm xung quanh vừa nghe tiếng la, vừa nghe tiếng cười, chả hiểu chuyện gì đang diễn ra trong căn phòng ấy.

Những ngày tiếp theo, Mai Chi và Hoàng Nam theo ông Mệnh Phát ra chợ Phù Đổng. Bây giờ Mai Chi phụ trách thu tiêu trong quán, ông Mệnh Phát muốn giới thiệu cô với những đối tác của mình. Những cuộc gặp gỡ xã giao này thường là dịp để củng cố mối quan hệ làm ăn, thuận lợi cho việc thương lượng, giao dịch sau này. Vậy mà Mai Chi chẳng cho nó một kí lô nào, nhiều lần khiến ông Mệnh Phát và Hoàng Nam muối mặt vì cô.

Như lúc ở quầy rau, bà Ba Béo đang khoe với cô là hàng của bà tuyệt đối sạch, phải vất vả vận chuyển từ vùng quê lên. Dù đang gật gù nói chuyện, mắt Mai Chi cứ lơ đãng nhìn ở nơi nào rồi thoắt một cái, cô biến mất, làm ông Mệnh Phát phải cười trừ với bà.

Hay lúc đầu giờ chợ, hàng thịt đang đông khách đứng chờ. Bất ngờ Mai Chi che lấn, kéo theo ông Mệnh Phát chạy tót vào trong. Xin phép mọi người nhường đường vì ông cụ nhà cô tuổi già sức yếu, không thể đứng chờ lâu???

Mỗi lần như thế, Hoàng Nam lại để ý thấy một chiếc xe công vụ đi ngang qua. Vẻ mặt của mấy người trên xe làm anh cứ ngờ ngợ như đã từng gặp ở đâu rồi.

Hôm nay, trong khi chờ đợi lấy bún của ông Tám The, bà vợ cứ nghĩ Mai Chi sẽ là bà chủ tương lai của quán Mệnh Phát nên tận tình đon đả tiếp chuyện với cô. Tai nghe nhưng mắt cô chăm chú quan sát mấy quý bà điệu đà đằng xa. Khi mấy bà đó quẹo sang ngã khác, Hoàng Nam bị Mai Chi đẩy lên thế chỗ. Không kịp phản ứng, anh chỉ còn cách đứng chịu trận, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng cô lẫn trong đám đông. Mai Chi, cô thật quá đáng, đây là việc của cô, tại sao lại đẩy cho tôi?!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.