Tiểu Thụ, Chồng Cậu Gọi Cậu Rời Giường Đi Học

Chương 1: Có một tiểu thụ thầm mến học trưởng của hắn



Yến Gia tự đắc thoải mái co rút lại trong ổ chăn ấm áp, nghĩ muốn trở mình một cái thì bị tiếng chuông ồn ào quấy tỉnh. Là tiếng điện thoại di động để ở trên bàn. Yến Gia bình thường có thói quen đem di động cài ở âm lượng cao nhất, đây đúng thực là tự làm bậy mà.

Cuối cùng, âm thanh vui vẻ kia cũng đình chỉ. Yến Gia bĩu bĩu môi, tiếp tục ngủ, hiếm khi cuối tuần có thể ngủ nướng a.

Cố tình, hết lần này đến lần khác --

Tiếng chuông kia không ngừng kiên trì tiếp tục vang lên, dường như nháo cho cậu thức dậy. Yến Gia nhịn mười giây đồng hồ, cuối cùng, vén chăn lên, tùy tiện mặc kiện áo khoác bò xuống giường.

Là một số lạ, là số cùng thành phố, Yến Gia vẫn là nhận điện thoại.

"Uy! (#"O′)"- có chút tức giận khi mới rời giường, không thể nghi ngờ, Yến Gia đem lửa đạn hướng về phía đối phương.

Đầu bên kia điện thoại chỉ hơi sững sờ, sau đó ngữ khí ôn hòa chậm rãi đáp: "Bạn học, cậu nên rời giường đi học"

"A?" Yến Gia còn chưa kịp phản ứng.

"Bạn học, một tấc thời gian một tấc vàng, không nên lãng phí tuổi trẻ"

"Ồ"

Cái này là Yến Gia biểu thị đối với tầm quan trọng của câu "Một tấc thời gian một tấc vàng" một mực tán thành. Mãi đến tận khi đối phương kết thúc cuộc gọi, Yến Gia mới phục hồi tinh thần lại, mờ mịt mà nhìn quanh phòng ngủ trống rỗng.

Không đúng, là ai a! Yến Gia quên mất đi vấn đề mấu chốt này. Trực tiếp thoải mái cùng người kia hàn huyên, nghe theo người kia mà thông suốt tự mình thức dậy, coi như đây là trò đùa dai đi. "Bất quá, bạn học kia âm thanh vẫn rất dễ nghe."

Ôn nhu khiến lòng người nghe ngứa ngáy, thanh âm giống như học trưởng vậy...

Cuộc gọi vừa qua, Yến Gia đã hoàn toàn không còn ý nghĩ ngủ tiếp, liền dứt khoát hướng đến thư viện mà đi tới. Từ ký túc xá số Hai của mình, dậy sớm đến thư viện chiếm chỗ ngồi. Gần cuối kỳ, thư viện đặc biệt đông, đi muộn cơ bản không tìm được bàn trống. Tranh đua đặc biệt lợi hại.

Yến Gia mang theo quyển sách tham khảo tiếng Anh, tìm được chỗ ngồi phía sau bạn cùng phòng, liền bắt đầu gặm sách. Bởi vì cậu học chuyên ngành tiếng Nhật, cho nên đã sớm đem tiếng Anh quăng lên chính tầng mây. Nhưng tiếng Anh là môn vẫn phải thi, tuy rằng yêu cầu rất thấp, 70% là bài tập trong sách giáo khoa.

Mà phải nhớ kĩ, cũng rất khó a!

Yến Gia ngay tại thời điểm tập trung, bên tai đột nhiên xuất hiện một làn hơi nóng, Yến Gia cho là mình đã nghe nhầm rồi. Mãi đến khi vai bị người vỗ một cái, Yến Gia mới phát hiện ra không nhận lầm người.

"Xin hỏi, chỗ này có người ngồi không?"

Yến Gia hướng mắt về phía học trưởng cậu thầm mến hổ thẹn mà đỏ mặt! Cậu sững sờ một hồi, lắp bắp trả lời: "Không... người"

Mâu Quý Đồng đối Yến Gia khẽ mỉm cười, sau đó an vị chỗ ngồi bắt đầu đọc sách.

Hỗn đản, quá tuấn tú rồi! Yến Gia nai vàng ngơ ngác, đem đầu cúi thấp đến mức sắp kề sát sách, bởi vì mặt hắn thực rất nóng, rất đỏ, sợ rằng bộ dáng thẹn thùng của chính mình bị học trưởng chê cười.

Yến Gia để ý Mâu Quý Đồng đã lâu rồi, có thể nói là khi nhập học không lâu liền biết anh. Đến vây xem giải thi đấu do trường tổ chức, đã say đắm phong thái của học trưởng đến thần hồn điên đão từ đây hết thuốc chữa. Ngoại hình anh tuấn lại thêm chính mình đa tài đa nghê. Cuối cùng, không ngoài dự liệu học trưởng trở thành quán quân của cuộc thi. Có người nói là đã hai lần đoạt giải liên tiếp.

Yến Gia dè đặt liếc trộm người bên cạnh vài lần, tóc mái dày của cậu có thể che giấu tầm mắt để ý của chính mình, cũng thuận tiện cho Yến Gia nhìn trộm. Giờ phút này, khoảng cách giữa bọn họ đại khái khoảng tám cái nắm tay không sai biệt lắm.

Học trưởng, anh lớn lên anh tuấn như vậy, nên theo tôi làm gay cơ a QAQ.

Yến Gia đúng là gay, nhưng cậu lại không có ra đa nhận biết đồng loại cho nên cũng không dám mạo muội ra tay, chỉ có thể khổ bức mà mang bộ dạng thầm mến này đây. Yến Gia liền liếc nhìn bạn cùng phòng phía đối diện, bọn họ mà nhìn rõ tiểu tâm tư của Yến Gia đối với Mâu Quý Đồng chắc ở trong lòng cười trộm chính mình không có tiền đồ đây.

Một lúc sau, Yến Gia nhập tâm tập trung đọc sách, thưởng thức suất ca đương nhiên trọng yếu, nhưng thành tích cũng trọng yếu không kém. Yến Gia muốn đổi điện thoại mới, trong nhà tiền tiêu vặt cho lại không đủ, chỉ có thể dựa vào việc lấy học bổng.

Bên ngoài khí trời rất tốt, mặt trời chiếu khắp, cho nên mùa đông giá rét này mang đến một tia ấm áp. Đương nhiên trong thư viện mở máy sưởi, không chút nào cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy nóng hổi.

Yến Gia cùng với đám bạn cùng phòng đi ra ngoài ăn trưa, thuận tiện chính mình gửi trả sách. Cho dù là mùa đông thì hắn cũng có thói quen ngủ trưa. Ăn xong cơm cùng đám bạn thì tách ra chính mình trở về phòng ngủ bù. Tối hôm qua xem cái phim hoạt hình quá muộn nên ngủ không đủ, sáng sớm lại bị điện thoại đánh thức, vừa năm lên gối mềm, Yến Gia liền tiến vào mộng đẹp.

Bạn cùng phòng AB lúc trở lại liền thấy Yến Gia ngủ thành một cục trên giường

A: "Lại ngủ nữa, Yến Gia thực sự là heo."

B: "Lại nói, cậu gửi cái tin nhắn kia thực sự hữu hiệu? Sáng sớm có điện thoại gọi Yến Gia sao?"

Bạn cùng phòng A lắc lắc đầu, lấy ra điện thoại của mình mở ra phần tin nhắn: "Dù thế nào cũng không mất tiền, coi như chúng ta giúp người ta tạo niềm vui đi."

******

Yến Gia làm một giấc mộng thật đẹp, cậu mơ thấy mình bất chấp tất cả mà thừa thế xông lên tỏ tình với Mâu Quý Đồng, không nghĩ tới mèo mù vớ được chuột chết, hai người bọn họ lại là tâm ý tương thông.

Hai đôi môi chỉ cách 0.01 mm, ngay thời điểm cọ sát ra tia lửa, mộng cảnh bị đánh vỡ.

"Này! (#"O′)"

"Bạn học, cậu nên rời giường đi học."

"Bạn là ai a!" Nghe nội dung trong điện thoại, Yến Gia liền biết là vị huynh đệ sáng sớm kia "Tôi nói bạn có hay không gọi nhầm số? Vẫn là tiếp tục đùa giỡn."

Đầu bên kia giật mình ngẩn người một chút, vẫn như trước dùng âm thanh ôn hòa, ôn nhu giải thích: "Đồng học, tôi nghĩ cậu đại khái là bị bạn bè đùa cợt."

"Cậu tên là Yến Gia đúng không?"

"Đúng vậy"

Tâm tình tức giận vì bị quấy rầy mộng đẹp dần dần bị đối phương tốt tính xoa nhẹ, Yến Gia cũng hiểu được đại khái sự tình.

Đối phương là người đảm nhiệm chức vụ gọi điện của chuyên mục gửi tin nhắn để đánh thức rời giường, chỉ cần soạn tin Tên+ giới thích (hi vọng người đánh thức ròi giường có cùng giới tính) + số điện thoại+ thời gian+ chỉ định nội dung để gọi cho đối phương, đúng thời gian được giao hẹn trong tin nhắn sẽ có người gọi bạn rời giường miễn cho bạn ngủ quên.

Đại khái, thật sự là bị người đùa cợt. -_-#

"Vậy bạn lần sau đừng tiếp tục gọi tới, lúc tôi hảo hảo ngủ một giấc đều bị bạn đánh thức"

Đối phương vẫn nhẫn nại "Cái này cậu có thể thương lượng cùng bạn của mình đi, chỉ cần chúng tôi không nhận được yêu cầu thì cũng sẽ không đi thực thi"

Nói thẳng ra là khi nhận được yêu cầu thì sẽ thực thi, lạy trời có thể hay không có nhân tính một chút a!

Ngủ trưa được một nửa đã bị đánh thức. Yến Gia thẳng thắn liền mang sách vở cùng đám bạn cùng phòng tự hợp. Vẫn là ở chỗ cũ, Yến Gia không nghĩ đến Mâu Quý Đồng vẫn còn ở đó. Vốn là tính toán chỉnh đốn đám bạn thì cũng đành tạm thời nuốt vào trong bụng, dù sao học trưởng ở trước mặt, nên phải bảo trì phong độ, miễn cho học trưởng bị chính mình hù dọa, hình tượng liền xấu đi.

Đem bài tập buổi sáng làm nhìn lại một lần nữa, Yến Gia phát hiện mình sai thật nhiều chỗ, buồn bực mà xát cục tẩy đem cả trang giấy đều bị phá hỏng.

Mâu Quý đồng bên kia liếc nhìn một cái, mà giờ khắc này Yến Gia đã vô cùng thiếu kiên nhẫn, gục mặt xuống bàn ngủ.

̉

Cho đến thời điểm Yến Gia khôi phục ý thức, cậu đột nhiên đứng dậy chà miệng mình một chút để đảm bảo không chảy nước miếng, quay đầu nhìn lại, Mâu Quy Đồng đã biến mất. Yến Gia lười biếng tựa đầu gối lên trên bàn, hỏi bạn cùng phòng: "Học trường đi khi nào vậy?"

Bạn cùng phòng AB lắc đầu một cái

"Con mắt để ở nơi nào?"

"Bọn tôi không giống cậu, đối học trưởng kia ~~~ có tình thú." Bạn cùng phòng A cãi lại nói.

Liền ngồi một lúc, ba người mới cùng nhau trở về phòng. Mới vào phòng, Yến Gia liền chất vấn hai người đã làm chuyện tốt. "Tôi nói các cậu đều bị nhàm chán a, có người vẫn luôn gọi điện quấy rầy tôi."

Bạn cùng phòng AB bị chất vẫn cũng không có bộ dáng biết nhận sai, hiển nhiên là bọn họ không đem chất vấn của Yến Gia để ở trong lòng. Có thể đem Yến Gia trêu chọc đến tạc mao không biết có bao nhiêu thú vị đâu

"Dừng lại trò đùa dai biết hay không!" Yến Gia nhắc nhở, trong khi bạn cùng phòng AB nghe ít lọt nhiều ngược lại không để mắt.

Phòng ngủ sau đó tắt đèn, bạn cùng phòng AB báo cho Yến Gia bọn họ không dự định đi thư viện vì sáng sớm không cần đến, có thể tại phòng ôn tập. Yến Gia cảm thấy trong ngày thì buổi sáng là thời điểm dễ ghi nhớ nhất. Ở kỳ thi cuối kỳ lần trước, đến thời điểm nước tới chân mới nhảy, nỗ lực học tập một chút xác định có tác dụng. Hơn nữa, cậu cảm thấy rằng, ở phòng tuyệt đối không học vào vì sẽ nhịn không được mà dính vào máy tính!

Yến Gia trình bày ra đủ loại lý do với ý đồ lôi kéo đồng minh, đám đồng bọn chính nghĩa là không hề bị lời nói của cậu lây động. Một người học tập cũng quá tịch mình a, Yến Gia nhìn trần nhà ngẩn người một hồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức bò đến phía dưới lấy điện thoại di động của mình.

Wedsite của trường học số lượng người thiệt nhiều, nhiệt tình giao lưu. Yến Gia phát ra một cái bài post.

Tiêu đề: Cầu người để đến thư viện cùng. Ghi chú: Một người là đủ rồi, nhiều hơn tôi ứng phó không được ^_^

Yến Gia: Xét thấy kỳ thi học kì sắp đến rồi nhưng bất đắc dĩ bạn cùng phòng tính tình lười biếng, không ai bồi lâu chủ cùng học tập, thành ra kiếm người cùng học tập chung, nam nữ đều được, lâu chủ là nam. Thời gian chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc, lâu chủ là chuyên ngành tiếng Nhật, nếu có thể, dạy lâu chủ tiếng anh là tốt nhất. Không thành thật chớ quấy rầy, điện thoại liên lạc: 65 88XX. P/s: Bây giờ muộn rồi, có thể liên hệ bằng tin nhắn, sáng mai tôi sẽ kiểm tra.

Yến Gia bình thường cũng chỉ trên baidu của trường học, cho nên liền dùng tên thật của mình đăng ký.

́

Phát xong bài post, Yến Gia tiện đem điện thoại đặt ở phía chân mình rồi an ổn ngủ, chỉ là cầu một người bạn học, không quá phận đi!

Ngày thứ hai, chuông điện thoại lại hoa lệ vang lên, Yến Gia đem gối quăng về phía bạn cùng phòng A. "Lại là ngươi giở trò quỷ đi!"

Bạn cùng phòng A lầm bầm một tiếng rồi lại xoay người tiếp tục ngủ, cái gối cũng đáng thương từ trên giường rơi xuống.

Yến Gia vò đầu một cái, thật là bực mình. Bảy giờ, quá sớm có biết hay không. Yến Gia biết rằng không bắt máy thì người kia sẽ tiếp tục gọi tới, không thể làm gì khác hơn là ấn phím nhận.

Trước sau như một là giọng nam ôn nhu, nếu như không phải giờ phút này tâm tình Yến Gia có chút kém, vẫn có thể hảo hảo thưởng thức một chút. Lời thoại Yến Gia đều đã thuộc lòng.

"Bạn học, cậu nên rời giường đi học." Yến Gia biết đây không phải lỗi của đối phương, mà là do bạn cùng phòng A không đem lời kịch biên soạn hảo.

"Tôi kỳ thực muốn hỏi bạn, lẽ nào chỉ có một mình bạn làm nam?"

"Vốn chính là câu lạc bộ tin nhắn cũng không phải chỉ có mình tôi phụ trách"

Yến Gia lùi về ổ chăn của mình: "Há, vậy mỗi ngày bạn đều dậy sớm như thế sao?"

"Buổi sáng không khí trong lành hơn, thích hợp để tập thể dục cùng học tập."

"Được, bạn không cần lại gọi điện tới đây, tôi đây rời giường."

Bên kia sững sờ, Yến Gia cho là hắn muốn treo, chỉ nghe hắn hỏi: "Thật sự rời giường? Tôi không nghe âm thanh mặc quần áo."

Yến Gia đem điện thoại di động để ở một bên, tròng lên bộ quần áo, liền cầm điện thoại di động lên tức giận nói: "Bây giờ nghe không?"

"Nghe được."

"Nếu không phải bạn âm thanh nghe êm tai, giống học trưởng thầm mến của tôi, tôi đã sớm đem số của bạn tha vào danh sách đen."

Bên kia cười khẽ một tiếng: "Cậu là thích nam nhân... sao?"

"Thì sao, kỳ thị đồng tính luyến ái à?" Yến Gia uy hiếp nói.

"Không có, được, ta cúp điện thoại, chúc cậu một ngày tốt lành." Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng đô đô, Yến Gia mới phản ứng rằng chính mình vô tình lại cùng hắn tán gẫu nhiều hơn, cư nhiên lại còn tán gẫu thành nghiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.