Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 1 - Chương 16: Dừng lại hòa ninh trấn



Ngày thứ nhất qua đi, mặt trời nhanh chóng lặn xuống, dọc đường đi thuận lợi bình an, không có gặp qua cường đạo và những vấn đề khác.

Có điều… mọi việc được như vậy cũng do đội ngũ quá cường đại, không chỉ có đương kim võ lâm minh chủ dẫn đầu mà còn có đội hộ vệ của Vân Vụ sơn trang theo sát phía sau. Bọn học mặc y phục hộ vệ được đặc biệt chế của sơn trang, trước ngực áo thêu một chữ “Vân” rất lớn, kẻ sáng suốt vừa nhìn đã biết là người của Vân Vụ sơn trang, tất nhiên sẽ không dám tới gây sự, trừ phi không muốn sống mới muốn đối nghịch với Vân gia – gia tộc đứng đầu về kinh tế của Dạ Diệp quốc.

Ngày đầu tiên, Vân Phi Vũ náo loạn nói muốn xuống khỏi mã xa, vài ngày sau y lại không nhắc tới việc này. Không phải y không muốn ra ngoài mà y phát hiện một điều đến chính y cũng cảm thấy xấu hổ. Đó là… thân thể này thế nhưng lại say xe, cho dù tốc độ của mã xa cực kỳ thong thả.

Nhớ trước kia dù có đi máy bay hay ngồi thuyền y cũng chưa bao giờ chóng mặt, xuyên không tới đây lại bị say xe, thực là bực bội. Vài ngày sau, Vân Phi Vũ luôn lo lắng không yên, nói cũng ít, ăn cũng ít, phần lớn thời gian đều ở trong xe mơ màng ngủ. Bích Nha nhẹ nhàng thở ra nhưng cũng lo lắng cho tình trạng của y. Thời gian tới Châu thành còn có sáu, bảy ngày đường, nhìn thân thể tiểu thư nhà mình như vậy thực không biết còn có thể chống đỡ tới bao lâu.

Ngày thứ tư, đoàn người tới một thị trấn nhỏ vùng duyên hải – Hòa Ninh trấn. Lúc Bích Nha hướng Tích Vô Nhai bẩm báo tình trạng của tiểu thư nhà mình, hắn mới nhận ra Vân Phi Vũ dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã được nuông chiều, đương nhiên không thể chịu được việc di chuyển ngày đêm như vậy.

Bởi vì vội vã trở lại Thanh Châu thành, cho nên trên lộ trình họ đều là đi tới đâu biết tới đó, rất ít khi dừng lại nghỉ chân trong thành, đương nhiên nghỉ lại trong khách *** cũng ít, mà Tích Vô Nhai cùng Vân Phi Vũ dọc đường đi vẫn chưa một lần đối mặt cho nên hắn không biết nàng bị say xe. Lo lắng cho thân thể của nàng cùng muội muội mới vừa giải độc vẫn còn suy yếu, Tích Vô Nhai hạ lệnh dừng lại Hòa Ninh trấn hai ngày, sau đó mới tiếp tục khởi hành.

Uống hai bát dược thủy, lại được ở trên giường mơ một giấc mộng đẹp, ngày hôm sau tỉnh lại, Vân Phi Vũ cảm thấy *** thần sảng khoái hơn rất nhiều, ăn qua điểm tâm liền muốn nhanh chóng ra ngoài đi dạo.

Bích Nha tuy rằng vẫn phản đối nhưng không sao lay chuyển được y, đành phải thỏa hiệp.

Giúp Vân Phi Vũ thay một bộ y phục màu lục đơn giản, trên mái tóc đen tuyền cài một cây trâm ngọc nhỏ nhắn, rất xứng với làn da trắng nõn mềm mại của y, quả là một mỹ nhân thanh nhã.

Vân Phi Vũ nhíu mày nhìn khuôn mặt không cần hóa trang cũng giống nữ nhân trong gương, chẳng qua khung cảnh bên ngoài càng thu hút y hơn, chính vì vậy, chỉ trong nháy mắt y đã mang bất mãn ném hết ra sau.

Vừa mới đi đến cầu thang, không đợi y nhấc chân xuống lầu liền thấy phía dưới “rầm rập”, sau đó hơn hai mươi người cùng nhau quay lại hành lễ với y.

“Thỉnh an ngũ tiểu thư.”

Hành động bất ngờ của mấy người này khiến Vân Phi Vũ hoảng sợ, “Ân…a…”nửa ngày, sau đó nhờ Bích Nha nhắc nhở mới vội vàng mở miệng: “Ân! Các ngươi cứ tiếp tục ăn, không cần để ý tới ta.”

Lúc này, một nam tử cao gầy từ trong đám người đi ra, cung kính thi lễ với Vân Phi Vũ: “Tiểu thư, người cần gì cứ phân phó tiểu nhân là được, sao lại phải đích thân ra ngoài?”

“Ngươi là…”

“Tiểu thư! Đây là người ta đã từng nhắc qua với người, Cung Trường Tuấn, Cung đại ca. Lần này hắn chính là người hộ tống ngươi a.” Bích Nha nhỏ giọng giải thích sau lưng y.

“Nga… thì ra là Cung đội trưởng. Ta không cần gì cả, chỉ là ở trong phòng quá buồn chán nên chuẩn bị đi ra ngoài một chút.”

“Người kêu đội trưởng ta không dám nhận, tiểu thư gọi tên là được rồi. Nhưng mà, tiểu thư….” Cung Trường Tuấn dừng một chút: “Người là thiên kim tiểu thư, đi dạo ở nơi phức tạp như thế này thực không tốt lắm.”

Nhìn gương mặt Vân Phi Vũ có chút khó chịu, hắn vội vàng mở miệng: “Nếu tiểu thư nhất định muốn đi dạo, vậy tiểu nhân sẽ đưa mã xa tới, sau đó người ngồi trong mã xa ngắm cảnh được không?”

“Ngươi…” Vân Phi Vũ vừa định phát hỏa lại bị Bích Nha giữ chặt từ phía sau, kề tai y nói nhỏ: “Tiểu thư, người ở chỗ này chờ một chút, nô tỳ sẽ cùng hắn nói chuyện.”

Dằn xuống cơn đại hỏa trong lòng, Vân Phi Vũ gật đầu, thở phì phì đứng một bên, im lặng không nói.

Bích Nha xuống khỏi cầu thang, đi tới trước mặt Cung Trường Tuấn: “Cung đại ca, cùng ta nói chuyện một chút.”

Cung Trường Tuấn có chút khó hiểu nhưng vẫn theo sau Bích Nha. Không biết hai người thì thầm cái gì, qua một lúc sau lại thấy Bích Nha vui vẻ tiến về phía Vân Phi Vũ, xem ra đã thành công.

Tuy rằng vẫn có chút giận mấy người này giám thị mình quá sát nhưng cũng biết bọn họ chỉ là phụng mệnh mà thôi, chỉ cần được ra ngoài đi dạo thì cũng không cần làm khó bọn họ.

Sắp bước ra khỏi cửa khách ***, Cung Trường Tuấn lại ngăn trở trước mặt. Không chờ Vân Phi Vũ mở miệng, chợt nghe hắn thét lớn: “Trương Quân, Trương Bảo, các ngươi đi theo bảo hộ tiểu thư. Nhất định phải bảo vệ tiểu thư cho tốt, nếu tiểu thư mất dù chỉ một sợi tóc ta cũng sẽ hỏi tội các ngươi.”

“Tuân mệnh!”

Theo hai tiếng “tuân mệnh” đồng thanh, hai nam tử đứng lên, tướng mạo giống nhau như đúc, có lẽ là một cặp sinh đôi.

Vân Phi Vũ định phản đối nhưng lại nghĩ chính mình phải ra ngoài đi dạo, hai người này có đi theo cũng không gây trở ngại nên cũng chẳng lên tiếng.

Một chủ một tớ kèm theo hai gã hộ vệ bắt đầu dạo chơi trong tiểu trấn.

Tích Vô Nhai sau khi rời giường rửa mặt chải đầu liền trực tiếp gõ cửa phòng bên cạnh. Người mở cửa là một tiểu nha đầu mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt thanh tú với má lúm đồng tiền đáng yêu.

“Tiểu Thúy, tiểu thư đã tỉnh chưa?”

“Đã tỉnh, đang uống chút cháo.” Thấy hắn tới, Tiểu nha hoàn thoạt nhìn rất cao hứng, vội vội vàng vàng chạy vào phòng hô: “Tiểu thư, thiếu gia tới thăm người.”

Còn không chờ Tích Vô Nhai vào cửa, chợt nghe “ba” một tiếng, chiếc bát sứ men xanh vỡ nát trên mặt đất, chén cháo nóng hổi vương trên mặt đất.

“Tiểu thư…” Tiểu Thúy sững sờ đứng ở bên giường, nhìn vị chủ tử đã cùng thiếu gia náo loạn vài ngày nay mà khẽ thở dài, bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất.

“Tiểu Thúy, ngươi ra ngoài trước, một chút nữa hãy dọn dẹp.”

“……Dạ.”

Tiểu nha hoàn chuẩn bị ra ngoài lại bị thanh âm khàn khàn vô lực phía sau chấn trụ: “Đứng lại! Rốt cuộc ai mới là chủ tử của ngươi? Hắn kêu ngươi ra ngoài ngươi liền ra ngoài? Nếu hiện tại ngươi ra ngoài thì từ nay đừng gọi ta là tiểu thư.”

“Tiểu thư, nô tỳ không có…” Tiểu nha hoàn nhìn trước nhìn sau, oan ức muốn khóc.

“Được rồi, Sương nhi, trước kia muội không có như vậy. Tại sao lại khiến người ta khó xử đến thế?” Quay đầu an ủi tiểu nha hoàn hai câu: “Không có việc gì, ngươi lui xuống ăn một chút gì đi.”

Tiểu nha hoàn mắt ngấn lệ, gật đầu bước ra khỏi phòng.

Đem cửa đóng lại, Tích Vô Nhai đi đến bên giường, nhìn thoáng qua mảnh vỡ trên mặt đất, thở dải, nhẹ giọng: “Sương Nhi?”

Thấy người trên giường quay mặt đi nơi khác, căn bản không để ý tới mình, hắn đành phải ngồi vào bên giường độc thoại: “Ta biết muội tức giận, trách ta thành thân cũng không thương lượng với muội. Nhưng lúc đó độc của muội đã chạy tới tâm mạch, nếu không dùng thuốc giả thì tính mạng khó bảo toàn. So sánh với mạng sống của muội thì việc hôn nhân này không đáng kể, dù sao ta cũng không có gì tổn thất.”

“Cái gì kêu là không có tổn thất? Huynh vốn không thích nàng ta. Nếu biết huynh dùng chung thân đại sự của mình đổi lấy thuốc giải thì ta đây thà chết còn hơn!”

Nữ tử trên giường xốc chăn, xoay người ngồi dậy, gương mặt tái nhợt vì kích động mà trở nên đỏ ửng, hô hấp dồn dập.

“Được rồi, được rồi. Tức giận như vậy làm gì chứ? Muội xem mình đi, thân thể còn chưa bình phục, mau mau nằm xuống.”

Tích Vô Nhai cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, kéo chăn đắp cho nàng. Đang muốn đứng lên lại không ngờ bị hai cánh tay ôm lấy cổ. Cảm nhận được trên môi truyền tới cảm giác băng lạnh mà mềm mại, thân thể nhất thời cứng đờ.

Hơi thở cay nồng mang vị dược liệu tràn vào khóe miệng khiến Tích Vô Nhai nhất thời bị mê hoặc, đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng đẩy nữ tử ra: “Muội điên rồi có phải không. Ta là ca ca của muội, là đại ca của muội.”

“Không phải, huynh vốn không phải ca ca ruột thịt của ta, chẳng phải huynh cũng biết đó sao. Vì sao là ta lại không được? Chúng ta không có quan hệ huyết thống, vì sao nữ nhân kia có thể còn ta thì không được? Chúng ta đều quen thuộc nhau, không phải sao?”

Nữ tử khóc thê lương khiến tâm tư hắn rối loạn. Nhìn hai má tái nhợt đẫm lệ, bờ vai mảnh mai run rẩy, Tích Vô Nhai không tự chủ được mà đem nàng ôm vào lòng, thở dài.

Chờ nàng ở trong lòng hắn dần bình ổn, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Sương Nhi, ngươi có nhớ rõ chuyện trước đây của chúng ta không?”

“…Ân.”

“Ta nhớ rõ khi muội mới ra đời, phấn nộn, nho nhỏ, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại vừa yếu ớt, cho nên ta hạ quyết tâm nhất định làm một người ca ca tốt, nhất định bảo vệ cho muội. Sau đó muội lại thích quấn quít bên ta, ta đi tới đâu, muội theo tới đó, không cho muội cùng đi, muội liền khóc lớn khiến ta không có biện pháp… mỗi lân ra ngoài đều phải mang theo cái đuôi nhỏ như muội, còn bị người khác cười nhạo…”

Nhớ lại hồi ức khi trước, gương mặt hai người đều hiện lên vẻ hạnh phúc, vui vẻ tươi cười.

“Chính là… từ sau khi biết được thân phận thực sự của ta thì tai họa lại ập tới, liên lụy tới phụ thân cùng mẫu thân…”

“Ca, việc đó không thể trách huynh, là những người đó…”

“Nghe ta nói hết!” Tích Vô Nhai nhìn dung nhan quen thuộc trước mắt, nói tiếp: “Tuy rằng chúng ta không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn luôn cung nhau chung sống, chúng ta là người một nhà, mà hiện tại, thân nhân của ta chỉ còn mình muội, muội nói ta làm sao có thể nhìn người thân biến mất trước mặt ta? Cho nên lần này, dù dùng bất kể phuong pháp gì ta đều phải cứu muội, cho dù dùng tính mạng ta đổi lại, ta cũng chấp nhận.”

Lời nói thực tâm khiến nàng cảm động nhưng mê luyến trong mắt không phai nhạt, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

“Ca ca, vậy là huynh thích nhất vẫn là Sương Nhi rồi. Huynh không thích nữ nhân kia đúng không? Cùng nàng thành thân là bất đắc dĩ. Tóm lại, độc của ta đã được giải, huynh trực tiếp viết một phong hưu thư (thư bỏ vợ) đem nàng trả về, dù sao huynh cũng không thích nàng, có được không? Ca”

Cảm giác được những lời khuyên giải của mình hoàn toàn vô hiệu, Tích Vô Nhai nghiêm mặt, khẩu khí dần nghiêm khắc: “Nàng là tẩu tẩu của muội, không được kêu nữ nhân này nữ nhân nọ. Còn nữa, việc hưu thư ta không muốn nghe muội nói thêm một lần nào nữa. Tích Vô Nhai ta làm việc luôn quang minh lỗi lạc, chưa từng lật lọng. Được rồi, ta xem muội cũng đang mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Không nhìn gương mặt nàng rơi lệ, Tích Vô Nhai đi tới cửa, im lặng một lúc, sau đó trầm giọng nói: “Sương Nhi, mặc kệ muội đối với ta ra sao, cả đời này ta sẽ luôn coi muội là muội muội, mà muội là thân nhân duy nhất của ta, chỉ là thân nhân, vĩnh viễn như vậy.”

=====================================================================================

Phi Vũ: Ta thường không có thói quen bình luận sau mỗi chương edit *khoanh tay, lắc đầu* vì sợ làm các nàng cụt hứng. Nhưng lần nào đọc lại chương này ta cũng sôi máu. Ta muốn nhảy lên bóp cổ Ngưng Sương *điên tiết*. Cái loại nữ nhân óc rỗng này, dám kêu Vô Nhai hưu bé Vũ của ta.

Cơ mà cũng phải nói bé Nhai thực là tuyệt vời. *hun trộm bé Nhai* Chạy thẳng*

P/s: Chương sau, Anh hùng cứu mỹ nhân nha. *tung hoa*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.