Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 1 - Chương 7: Nhịp tim ấm áp



“Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại đi.” Là giọng nói của Bích Nha.

Vân Phi Vũ nghiêng đầu nhìn nàng: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Tiểu thư ngủ ước chừng đã ba ngày ba đêm. Chắc người cũng đói bụng đi, ta đi lấy chút cơm tới.” Bích Nha xoay người định đi ra ngoài.

“Không cần, hiện tại ta không đói.”

Vân Phi Vũ đưa tay muốn giữ lấy nàng lại phát hiện cả người mềm nhũn vô lực, ngay cả cánh tay cũng không nâng lên nổi. Ngẫm lại cũng đúng, đã ba ngày chưa ăn, chỉ uống chút nước, tất nhiên không còn sức lực.

Bích Nha dừng bước, quay đầu nhìn nàng.

“Ngươi tới đây, ta hỏi ngươi một chút việc.”

Bích Nha nghe lời trở lại bên giường, ngồi xuống, cẩn thận lắng nghe.

“Nương của ta… đã hạ huyệt có phải hay không?” Vân Phi Vũ cúi đầu, che dấu lệ quang.

“……”

Không biết qua bao lâu, Bích Nha mới trầm giọng “ân” một tiếng. Sau đó lại vội vàng mở miệng: “Tiểu thư, người còn có nô tỳ, nô tỳ vẫn hầu hạ bên người, cho nên…cho nên người đừng quá thương tâm có được không, thân thể của người chịu không nổi…”

Dấu đi nước mắt, Vân Phi Vũ mỉm cười nói: “Ngươi an tâm! Ta không sao, bởi vì nương không có đi đâu, nàng vẫn ở bên cạnh ta.”

Cố gắng đem hai tay đặt trước ngực, Vân Phi Vũ nhắm mắt lại, nụ cười tựa như trân châu mộng ảo: “Nương luôn luôn ở tại nơi này, ta cảm nhận được hơi ấm của nàng, cho nên… ta không sao cả.”

Vân Phi Vũ mở mắt nhìn Bích Nha si ngốc đứng tại chỗ, liền phân phó: “Đi giúp ta chuẩn bị chút đồ ăn, ân…. Sau đó giúp ta chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.”

Theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư, chưa bao giờ thấy nàng thực lòng tươi cười. Tuy rằng sau khi bị thương, tiểu thư so với trước kia thay đổi thực nhiều, luôn nở nụ cười đáng yêu, nhưng là… đây lần đầu tiên Bích Nha mới nhìn thấy nụ cười ấm áp kiên cường như vậy.

“Bích Nha?” Vân Phi Vũ buồn bực nhìn tiểu nha đầu đang chăm chú nhìn mình mà không chịu nhúc nhích, đột nhiên lộ ra nụ cười ranh ma, nhích tới gần nàng: “Sao vậy, nhìn bổn thiếu gia tới ngây người?”

Nữ nhi cổ đại tựa hồ đều trưởng thành sớm như vậy, Bích Nha là nha hoàn của Vân Phi Vũ từ khi y mười ba tuổi. Ngày thường cũng chỉ hầu hạ bên cạnh tiểu thư chứ không có ý nghĩ nào khác, nay lại bị nàng đùa giỡn, hơn nữa, “tiểu thư” nhà mình trời sinh mỹ mạo vô song, cố ý làm ra gương mặt tà mị như vậy thực khiến cho người ta có chút động tâm.

Bích Nha cúi đầu, gương mặt đỏ bừng: “Tiểu… tiểu thư, sao người lại luôn như vậy? Phu nhân nghe được sẽ mắng người.”

Vừa dứt lời liền phát hiện mình thất thố, Bích Nha lặng lẽ giương mắt nhìn tiểu thư, phát hiện nàng lại mỉm cười, tựa hồ không có chút biểu hiện bi thương, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy nói: “Tiểu thư, trước hết người nằm nghỉ ngơi, ta đi chuẩn bị mọi thứ.”

“Ân” Vân Phi Vũ lặng lẽ nhìn Bích Nha bước ra khỏi cửa, tươi cười trên mặt lập tức trở thành bi thương, vẫn là rất đau. Y giữ chặt ngực, cảm nhận được tim đập mạnh mẽ, tâm trạng dần bình phục, miệng thì thào: “Không sao, không có việc gì, mẹ và nương vẫn luôn bên cạnh ta, không có việc gì…”

Ăn một chút điểm tâm, tắm rửa sạch sẽ, *** thần Vân Phi Vũ thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều. Y được Bích Nha dìu tới bên hồ ngắm cảnh, cho cá ăn, bỗng nhiên phát giác một người một thân tử y nhẹ nhàng tiến lại phía mình, nhìn kĩ, là nha hoàn hồi môn của mẫu thân, Tử Trúc. Lúc này y mới nhớ ra, ngày đó nàng hẳn là bị thương, nhưng may mắn thoát chết.

Tiến lên phía trước nghênh đón, đối với người bên cạnh mẫu thân, Vân Phi Vũ luôn có cảm giác thân thiết: “Tử Trúc tỷ tỷ, thương thế của tỷ thế nào?”

Tử Trúc không trả lời mà trên dưới nhìn y một lượt, hơn nửa ngày mới lạnh lùng nói: “Tiểu thư thoạt nhìn rất tốt, xem ra là Tử Trúc nhiều chuyện.”

Nói xong, nàng liền xoay người bước đi, không ngờ lại bị Vân Phi Vũ túm trụ tay áo.

“Tử Trúc tỷ tỷ, vì sao tỷ lại tức giận? Là trách ta không tới tang lễ của nương có phải không?”

Nhìn bộ dáng ủy khuất của tiểu thư nhà mình, Bích Nha nhịn không được: “Tử tỷ tỷ, không phải tỷ không biết tiểu thư mới tỉnh lại, mà tiểu thư hôn mê cũng vì quá thương tâm. Trong mơ nàng cũng khóc, tỷ….”

“Đừng nói nữa, ta biết.”

Tử Trúc thở dài, vừa rồi, vì không nhìn thấy Vân Phi Vũ có chút biểu hiện bi thương nào nên nàng có chút tức giận, có điều… cẩn thận suy nghĩ một chút, “tiểu thư… dù sao cũng chỉ là hài tử (đứa nhỏ, đứa bé) mới mười lăm tuổi.

Xoay người chăm chú nhìn Vân Phi Vũ. Trước kia nàng đã mảnh mai, nay càng thêm gầy yếu, gương mặt còn có chút tái nhợt, tựa hồ cả đứng cũng không vững, gió thổi qua cũng có thể ngã. Tâm nàng có chút dịu lại.

“Vào nhà đi, tuy rằng đã là mùa hạ, nhưng đứng trước gió vẫn là không nên.”

Vân Phi Vũ tươi cười vui vẻ, tùy ý hai người, một trái một phải dìu mình vào phòng nằm xuống.

“Tiểu thư, ta phải đi.”

“A? Đi đâu?” Vân Phi Vũ không chút suy nghĩ liền thốt ra.

“Quay về Liễu gia.”

“Quay về Liễu gia?”

“Ân” Tử Trúc gật gật đầu, “Trở lại Liễu gia, cũng chính là nhà mẫu thân của phu nhân.”

“Chẳng phải mẫu thân nói trong nhà không còn thân nhân sao?”

Tử Trúc ngẫm nghĩ, chậm rãi mở miệng nói: “Kỳ thật phu nhân còn có một vị ca ca, chính là từ nhỏ đã thất lạc, mà đã qua nhiều năm như vậy, lão gia cùng lão phu nhân không ngừng tìm kiếm. Mấy ngày trước có tin tức đưa tới, nói là đã tìm được, nhưng phu nhân lại…”

Thấy Tử Trúc cúi đầu khổ sở, Vân Phi Vũ kéo tay nàng an ủi: “Tử Trúc tỷ tỷ, đừng đau buồn, mẫu thân luôn bên cạnh, bảo hộ chúng ta.”

Trong nháy mắt, Tử Trúc khẽ giật mình, Vân Phi Vũ thực sự không phát hiện ra điều này, y tiếp tục nói: “Ta nằm mơ thấy mẫu thân, nàng nói nàng vẫn ở bên ta, mà ta cũng cảm nhận được. Tỷ xem, thực rất ấm áp đi, mẫu thân vẫn luôn ở đây.”

Vân Phi Vũ kéo tay nàng đặt trước ngực mình, tươi cười ấm áp mà kiên định.

“Tiểu thư….” Nhịp tim đập ấm áp dưới tay thực sự khiến Tử Trúc xúc động. Nàng gắt gao ôm chặt Vân Phi Vũ, đau lòng không thôi: “Phu nhân, tiểu thư… không… là thiếu gia, y hoàn toàn thừa hưởng tính kiên cường cùng thiện lương của người, một chút cũng không bị dòng máu vẩn đục của Vân gia ô nhiễm. Nhìn bộ dáng y lúc này, nô tỳ thay người vui vẻ, mong người vẫn ở cạnh bảo hộ y.”

Nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Phi Vũ, bộ dạng tươi cười của Tử Trúc tựa như bậc trưởng bối: “Tiểu thư, người thực sự trưởng thành không ít, vậy nô tỳ có thể an tâm rời đi.”

Cảm giác được trong tay bị nhét vào vật gì, vừa định mở miệng hỏi lại thấy Tử Trúc trừng mắt nhìn, tựa như cảnh cáo mình không nên hỏi. Vân Phi Vũ nhu thuận gật đầu.

“Tiểu thư, nô tỳ vẫn chờ người tỉnh lại để gặp mặt lần cuối, hiện tại đã gặp được, nô tỳ cũng nên đi. Tiểu thư… phải bảo trọng, không được phụ kỳ vọng của phu nhân.”

“Ân, Tử Trúc tỷ tỷ đi sớm về sớm.”

Tử Trúc bỗng ngây ra một lúc nhưng vẫn không nói thêm lời nào, chỉ gật đầu rời đi.

Nhìn Tử Trúc rời đi, Bích Nha đến bên giường đem góc chăn xếp cẩn thận, mở miệng nói: “Thật là kì quái a, Tử Trúc tỷ tỷ lại có thể rời khỏi Vân Vụ sơn trang.”

“Ân?” Vân Phi Vũ không hiểu: “Điều này thì có gì kỳ quái?”

“Tiểu thư, người đã quên sao? Nga, thực là người đã quên. Vân Vụ sơn trang có quy củ, mặc kệ là các vị phu nhân được gả vào sơn trang hay nha hoàn hồi môn, cũng như hạ nhân, chỉ cần vào sơn trang thì sinh là người của sơn trang, chết làm quỷ của sơn trang, cả đời không được rời khỏi. Trừ phi…”

“Trừ bỏ cái gì?”

“Trừ phi được trang chủ đồng ý mới có thể quang minh chính đại rời đi.”

“A… Sao lại có loại quy củ như vậy chứ.” Vân Phi Vũ há to miệng, ngẫm nghĩ một chút lại nói: “Nói vậy thì Tử Trúc tỷ tỷ được trang chủ… phụ thân đồng ý?”

“Ân, chắc là như vậy.”

Bích Nha lộ ra bộ dáng suy nghĩ sâu xa, hoàn toàn không giống một cô nương mười ba tuổi, có điều Vân Phi Vũ vẫn chưa chú ý tới nàng mà cúi đầu suy nghĩ vấn đề của chính mình: “Không được trang chủ đồng ý sẽ không thể rời đi sao? Vậy làm sao ta có thể rời khỏi nơi này? Thực không dễ làm mà.”

“Tiểu thư? Tiểu thư?”

“A?” Vân Phi Vũ nhìn gương mặt non nớt trước mắt, đột nhiên tỉnh ngộ, vuốt cằm hỏi: “Bích Nha, chỉ có cách được trang… phụ thân của ta đồng ý mới có thể rời khỏi sơn trang sao? Chẳng lẽ không ai trốn đi?”

“Có!” Bích Nha không chút nghĩ ngợi lập tức trả lời, nhìn vẻ mặt hưng phấn của tiểu thư nhà mình, thực không muốn khiến nàng thất vọng, bất quá, sự thật vẫn là sự thật: “Tất cả những người trốn đi đều đã chết. Tiểu thư không nên xem thường Vân Vụ sơn trang. Phòng ngự nơi này có thể sánh với hoàng cung, có lẽ so với hoàng cung càng thêm nghiêm mật.”

Nhìn vẻ mặt thất vọng của tiểu thư nhà mình, Bích Nha có chút không đành lòng, bất ngờ thốt lên: “Kỳ thật muốn rời đi còn một cách khác.”

“Cách gì?”

Trước mắt là tiểu thư nhà mình sao? Sắc mặt có thể biến đổi nhanh như vậy, vừa rồi còn ủ rũ, lúc này lại sáng rực thế kia… thực giống chú chó nhỏ thấy khúc xương ngon lành vậy.

“Khụ khụ.” Bích Nha phát giác mình lại mang chủ nhân so sánh với cẩu, chột dạ ho khan hai tiếng, che dấu xấu hổ: “Tiểu thư, người quên sao? Nữ hài tử đến tuổi đều được phụ mẫu đưa ra ngoài bằng cách đó a.”

“………….”

Nghe thấy chủ ý này, Vân Phi Vũ nhất thời trợn mắt, miệng há hốc nói không ra lời, trong lòng hoàn toàn phản đối: “Ta là nam nhân, làm sao có thể gả cho người khác? Nhưng mà… dường như đây là biện pháp duy nhất có thể toàn mạng ra khỏi Vân Vụ sơn trang.”

Uể oải cúi đầu, trong tâm không ngừng mang hai việc là nam nhân tôn nghiêm cùng tự do sau này mà đấu tranh.

Bích Nha nhìn y cau mày, vẻ mặt đau khổ, không khỏi che miệng cười trộm, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.