Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 3 - Chương 53: Y là nam nhân



Thư phòng tại Đông Uyển, Tích Vô Nhai đứng bên cửa sổ nhìn lên không trung trầm mặc không nói. Mạc Bạch lẳng lặng đứng một bên, qua hơn nửa canh giờ, nhìn gương mặt hờ hững của hắn, y nhịn không được đành mở miệng: “Như vậy có được không? Hắn lấy oán trả ân, hại chết dưỡng phụ dưỡng mẫu của người, còn tiếp tay cho Vân gia gây ác… Kỳ thực người hoàn toàn có thể giết chết hắn, không cần bận tâm tới bất luận kẻ nào.”

………

Thật lâu sau, Tích Vô Nhai mới quay người lại, thản nhiên nói: “Hắn đích thực đáng chết, nhưng đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Hiện tại, người còn sống vẫn quan trọng hơn người đã chết. Phụ tử hai người bọn họ khó có cơ hội gặp nhau, ta giết hắn thì cứu vãn được gì? Hơn nữa, làm như vậy cũng không phải tâm nguyện của ta. Tiểu Sương là thân nhân duy nhất còn lại của ta, giết phụ thân của nàng, nàng tất nhiên sẽ hận ta, không giết hắn, nói không chừng còn có thể dẫn dụ Vân gia, cho nên ta đưa hắn vào địa lao rồi cho người canh giữ.”

“Phải! Nhưng chuyện của đại tiểu thư….”

“..Âm thầm phái người coi sóc nàng, xem như bảo hộ, cũng là giám thị, dù sao huyết mạch tương liên, phụ thân nàng hiện tại là tù nhân trong tay ta, tuy ta đồng ý không giết hắn, có lẽ vẫn khiến cho nàng lo lắng.”

“Aizz….Ta hiểu được.”

Gió ngoài cửa sổ từ từ thổi vào trong phòng, mang theo hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lẽo của mùa đông. Xoa xoa bụng, có chút đói, Tích Vô Nhai nhe răng cười: “Đi thôi, đi ăn chút gì đó, từ sáng sớm tới giờ vẫn chưa có gì vào bụng, thật tình có chút đói.”

Mạc Bạch gật đầu mỉm cười, hai người một trước một sau bước ra khỏi thư phòng, cách đó nửa bước: “Công tử, vậy còn… Vân tiểu thư….”

Hết thảy những thứ sáng nay nhìn thấy ở Nam Uyển, Mạc Bạch vẫn giữ trong lòng, chính là có quá nhiều chuyện xảy ra nên y không kịp hỏi tới. Hiện tại trên hành lang chỉ có hai người bọn họ, y rốt cuộc nhịn không được mà hỏi.

“A… ta lại tưởng ngài đổi tính nên không hỏi!”

Tích Vô Nhai trêu chọc y. Hắn dừng bước, ngửa đầu thở ra hơi khói: “Kỳ thực ta cũng muốn tìm ngài nói chuyện này.”

“Vì sao Vân tiểu thư lại bỏ đi? Đêm qua… rốt cuộc người đã làm gì?” Nếu cho cơ hội, Mạc Bạch đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Tuy biết nàng là nam nhân nhưng nhớ tới chuyện hôm qua, Tích Vô Nhai vẫn ngượng ngùng đỏ mặt, nói quanh co nửa ngày cũng không ra lí do. Mạc Bạch nhìn biểu hiện của hắn cũng đoán được bảy tám phần. Đang chuẩn bị trêu chọc lại bị lời nói của hắn khiến cho há hốc miệng.

“Kỳ thực nàng là nam nhân.”

…………

Một lúc lâu sau, Mạc Bạch ho nhẹ hai tiếng phá tan không khí xấu hổ giữa hai người: “Cái kia… khụ khụ, tại sao lại đột nhiên biến thành nam nhân? Chẳng lẽ lại là màn kịch của Vân gia?”

Tích Vô Nhai lắc đầu, hơi nhíu mày: “Hẳn là không phải, ta nhớ rõ biểu tình của y khi đó. Tuy rằng ngữ khí rất lạnh lùng nhưng thoạt nhìn lại vô cùng thương tâm, đang chuẩn bị hỏi y lại bị người ta đánh lén từ phía sau. Sáng nay thức dậy đã không thấy người đâu, chuyện về sau thì ngài đã biết hết rồi.”

“Vậy người tính làm như thế nào?”

Tích Vô Nhai cúi đầu trầm tư, sau một lát trên mặt vẫn là vô cùng rối rắm, Mạc Bạch vỗ vỗ vai hắn: “Chậm rãi suy nghĩ, không cần gấp gáp, có điều… nếu người thực sự thích y thì nhanh chóng đuổi theo, ta ủng hộ người!”

Há miệng mấp máy mấy lần nhưng vẫn không nói được một câu, chỉ chậm rãi gật đầu, bước về phía nhà ăn.

Sau giờ ngọ, Tích Vô Nhai nằm trên tháp thượng tại thư phòng nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tâm trí vẫn không ngừng nghĩ ngợi, luôn nhớ tới chuyện của Vân Phi Vũ.

“Đại thiếu gia, Nghiêm nhị thiếu gia cầu kiến.”

Một gã tiểu tư đứng ngoài thư phòng nhẹ giọng bẩm báo. Tích Vô Nhai lập tức ngồi dậy, nghĩ nghĩ, ra lệnh: “Đi mời hắn lại đây.”

“Dạ.”

Nghe tiếng bước chân xa dần, hắn nâng mi, thầm đoán mục đích Nghiêm Thiên Mẫn tới đây. Kỳ thực không cần đoán cũng biết hắn tới tìm Vân Phi Vũ. Ngày thường đều trực tiếp tới Nam Uyển tìm kiếm, hẳn là vừa rồi không thấy nên mới lại đây hỏi.

Nhớ tới cảnh hai người thân mật, trong lòng không khỏi khó chịu, tình cảnh đêm qua lại hiện lên. Đột nhiên giật mình nhớ tới y là nam nhân, trước kia thích y cũng vì nghĩ y là nữ nhân. “Hiện tại đã biết hết mọi chuyện, vậy mà tại sao ta còn….?”

“Vô Nhai, thật có lỗi, quấy rầy huynh nghỉ ngơi sao?” Giọng nói cất lên, Nghiêm Thiên Mẫn cũng đẩy cửa bước vào.

Tích Vô Nhai đứng dậy, mỉm cười đi tới tiếp đón: “Không có, ta vẫn tỉnh. Đến đây ngồi đi.”

Tích Vô Nhai sai nha hoàn dâng trà nóng.

Nghiêm Thiên Mẫn cũng không lòng vòng quanh co, trực tiếp mở miệng: “Tiểu Vũ đi đâu, tại sao ta tới Nam Uyển mà không tìm thấy nàng? Hỏi hạ nhân mà bọn họ cũng nói không biết, phát sinh chuyện gì sao?”

“Quan hệ hai người cũng thực tốt!” Hắn nghe những câu hỏi liên tiếp như vậy, vô tình thốt lên câu nói nồng đậm vị “dấm chua”. Nói xong hắn lập tức cảm thấy hối hận, chính mình nghe cũng thấy dày đặc sự ghen tuông trong đó, sao người khác có thể không hiểu chứ.

Ngượng ngùng đỏ mặt, đang muốn giải thích lại bị Nghiêm Thiên Mẫn ngắt lời.

“Ha hả, chẳng lẽ huynh ghen tị?” Nghiêm Thiên Mẫn không hề ngần ngại, ngược lại còn cố tình tươi cười trêu tức: “Sớm nhìn ra huynh thích nàng, còn sĩ diện không chịu thừa nhận. Ta nói huynh a…thích chính là thích, không thích chính là không thích. Vân gia thì sao chứ, ta cũng nhận ra Tiểu Vũ không hề giống Vân gia, chẳng lẽ huynh lại không nhìn ra tính tình của nàng? Aiz…Nếu chẳng phải Tiểu Vũ không có cảm giác với ta, luôn coi ta là đại ca thì chỉ bằng thời gian lưỡng lự của huynh, ta đã sớm đoạt được Tiểu Vũ rồi.”

Tích Vô Nhai có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ Nghiêm Thiên Mẫn lại nói rõ ràng như vậy, đem quan hệ giữa hai người trực tiếp phơi bày. Nhưng nghe xong những lời này, tâm tình của hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Nói một mạch, Nghiêm Thiên Mẫn nâng chung trà lên nhuận họng, tiếp tục hỏi: “Tiểu Vũ đâu? Không phải huynh chọc giận khiến muội ấy bỏ đi rồi chứ?”

Ai nói chỉ có trực giác của nữ nhân mới linh mẫn, kỳ thực đôi khi nam nhân cũng rất đáng sợ. Tuy suy đoán như vậy cũng có chút chênh lệch, nhưng phần lớn thì… chính xác. “Nếu không phải ta đối với y… hẳn y cũng không vội vàng trốn đi. Tuy rằng y là nam nhân, nhưng mấy ngày nay quan sát, chắc hẳn y đã thích ta.”

Nhớ tới lần y chủ động hôn môi, tuy rằng sau đó lại bị người khác quấy nhiễu, nhưng tưởng tượng y xấu hổ tới đỏ bừng hai tai, Tích Vô Nhai không khỏi ngẩn người.

“Uy, đừng cười, nhìn cái bộ dạng tươi cười ngu ngốc của huynh thật khiến ta muốn đấm hai cái. Nói mau, có phải Tiểu Vũ bị huynh chọc tức nên trốn đi rồi không?” Hỏi mấy lần lại không nhận được câu trả lời, Nghiêm Thiên Mẫn bắt đầu lo lắng.

“Đúng, là bị ta chọc tức nên đã bỏ đi rồi, có điều ta cũng không biết y đã chạy đi đâu.” Tích Vô Nhai lẳng lặng nhìn hắn, ngay sau đó còn nói: “Tiểu Vũ là nam nhân.”

Vừa thấy hắn thừa nhận, Nghiêm Thiên Mẫn định cao giọng chất vấn, nhưng nghe tới vế sau lại cảm giác như bị người ta nện một đòn sau xuống đầu, khiến hắn thương tích đầy mình.

“Huynh… huynh nói Tiểu Vũ là nam nhân? Tại sao huynh lại biết?” Nghiêm Thiên Mẫn gian nan nuốt nước miếng, trong mắt lộ vẻ hoài nghi.

Lần thứ hai bị hỏi vấn đề này, lần thứ hai đỏ mặt, lần này Tích Vô Nhai không giấu diếm, nhưng ánh mắt có chút trốn tránh: “Thấy rồi… cũng… đụng tới rồi.”

“A….” Nghiêm Thiên Mẫn trợn mắt há hốc miệng nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: Tích Vô Nhai khi chưa biết chuyện này đã muốn cưỡng ép Tiểu Vũ…

“Hỗn đản, tại sao ngươi có thể làm như vậy với Tiểu Vũ. Mặc dù y là nam nhân nhưng ngươi cũng không nên như vậy, ngươi… ngươi….”

Tích Vô Nhai ho nhẹ hai tiếng ngắt lời Nghiêm Thiên Mẫn, vẻ mặt nghiêm túc: “Kỳ thực có chuyện ta vẫn chưa nói cho đệ biết.”

“Ừ, ngươi nói đi.”

“Khụ… Nói như thế nào bây giờ.” Tích Vô Nhai khẽ cúi đầu, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Kỳ thực khi ở Vân gia, ta và Tiểu Vũ đã bái đường thành thân, nhưng đó do bị lão già kia tính kế, cho nên ta vẫn chưa công khai quan hệ giữa chúng ta. Cho tới khi phát hiện mình thực sự yêu y, thấy các người… tình chàng ý thiếp, nhất thời kích động liền… khụ… đệ cũng biết rồi, sau đó lập tức phát hiện y là nam nhân.”

“Sau đó Tiểu Vũ bỏ đi? Vậy huynh cũng không đi tìm? Huynh không sợ đệ ấy một mình bên ngoài chịu thiệt? Huynh không lo lắng cho Tiểu Vũ sao?” Đã muốn kinh ngạc một lần, đối với việc này, Nghiêm Thiên Mẫn cũng chỉ ngẩn người trong chốc lát, sao đó bất mãn nhìn hắn.

“Đệ… không ngạc nhiên sao? Ta cưới một nam nhân làm nương tử, hơn nữa, biết y là nam nhân mà ta lại phát giác bản thân không buông xuống được, đệ không cảm thấy kỳ quái sao?”

Nghiêm Thiên Mẫn trừng mắt nhìn hắn, khinh thường nói: “Có cái gì mà kỳ quái? Ta có một người huynh đệ đã từng nói qua: thích một người không phải nhìn diện mạo mà là thích con người chân chính của của người ta. Hắn còn nói, nếu một ngày nào đó hắn thích một con heo thì hắn vẫn sẽ yêu. Tuy rằng cách so sánh có chút thô tục nhưng huynh cũng nên cẩn thận ngẫm lại, huynh là yêu con người của Tiểu Vũ? Hay vẫn vì y là nữ nhân? Nếu huynh yêu Tiểu Vũ bởi y là nữ nhân, như vậy thì tùy tiện người nào là nữ nhân huynh cũng có thể động tâm, đúng không?” Đứng lên vỗ vỗ vai Tích Vô Nhai, Nghiêm Thiên Mẫn trầm giọng nói: “Cẩn thận ngẫm lại đi, những lời vừa rồi nói với huynh kỳ thực cũng là do vị huynh đệ đó khuyên ta. Nếu Tiểu Vũ có chút thích ta, không quan tâm y là nam hay nữ, ta nhất định sẽ theo đuổi tới cùng. Còn nữa, Tiểu Vũ tuy là nam nhân, nhưng tướng mạo của y… Khụ, huynh nên rõ ràng, kẻ yêu thích nam sắc ở Dạ Diệp quốc không ít. Những lời phía sau ta không muốn nói nhiều, huynh cũng nên hiểu được.”

Nghiêm Thiên Mẫn đường hoàng bước ra khỏi thư phòng, không quay đầu lại mà vẫy tay: “Có tin tức của Tiểu Vũ thì báo cho ta một tiếng. Bây giờ ta đi dạo trong thành một lượt xem có tìm được đệ ấy hay không.”

Kinh ngạc nhìn người biến mất khỏi cửa, nghe xong những lời hắn nói, Tích Vô Nhai như bị người ta khai sáng, đột nhiên bừng tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.