Đúng vậy, ta thích Tiểu Vũ, thích y thẳng thắn, thích y không ra vẻ dịu dàng, càng thích cách suy nghĩ đáng yêu không như những người khác của y. Y giống như một khối ngọc chưa được mài dũa, tự mình phát ra ánh sáng rực rỡ khiến cho người khác được mở rộng tầm mắt.
Càng tự hỏi lại càng phát hiện bản thân đã yêu y sâu nặng. Nếu bản thân đã xác định được tình cảm, Tích Vô Nhai cũng không hề do dự, nghĩ tên tiểu tử kia đã đi tìm Tiểu Vũ, mình cũng không được phép bại bởi tay hắn. Tích Vô nhai nhanh chóng đứng dậy, định lao ra khỏi phòng, không nghĩ tới lại đụng phải Mạc Bạch đang bước vào.
Trước mắt sáng ngời,vừa rồi đã quên mất có thể phái người kiểm tra khắp thành. Vừa thấy Mạc Bạch, Tích Vô Nhai lập tức chụp lấy tay y, lôi kéo đi ra ngoài: “Mạc tiên sinh tới vừa lúc, kêu hộ vệ tới cho ta. Chúng ta phân công nhau đi tìm Tiểu Vũ.”
Không đợi Tích Vô Nhai bước ra khỏi cửa, Mạc Bạch lập tức lạnh lùng nói: “Không cần đi, ta đã sớm phái người ra bên ngoài tìm kiếm. Không thấy bóng dáng chủ tớ hai người bọn họ trong thành, chẳng qua….”
“Chẳng qua cái gì?”
“Ở thành đông có một khách ***, nghe nói đêm qua có hai người tới đó ở trọ. Theo miêu tả tướng mạo thì chính là chủ tớ hai người bọn họ, nhưng kỳ quái đó là… sáng nay tiểu nhị tới gọi cửa, gõ nửa ngày cũng không có ai ra. Sau đó phát giác trong phòng không một bóng người.”
“Tại sao có thể như vậy? Nếu bọn họ đã tìm nơi nghỉ trọ thì tự nhiên sẽ không thể tự mình biến mất được.”
“Đúng… ta cũng nghĩ trong chuyện này nhất định có vấn đề nên lập tức chạy tới đây tìm công tử.” Mạc Bạch trầm giọng nói.
Trong lòng Tích Vô Nhai dâng lên dự cảm bất thường, lập tức truyền lệnh: “Truyền lệnh đi xuống, phát động bốn đội hướng bốn phương phân biệt tìm kiếm. Nếu đêm qua bị bắt thì nhất định bọn hắn sẽ không chạy xa được, khẩn trương lên.”
“Đã hiểu, tuy nhiên còn có một chuyện.” Mạc Bạch lấy một phong thư màu đỏ từ trong người ra, hai tay đưa cho Tích Vô Nhai: “Là thư của cấp trên đưa tới.”
Tích Vô Nhai lo lắng cho sự an nguy của Vân Phi Vũ, quay sang nói với y: “Ngài đi hạ lệnh trước, sau đó lập tức trở lại đây.”
“Được.”
Sau khi Mạc Bạch trở về, Tích Vô Nhai giống như đợi y đã lâu, chưa nói một lời liền đưa bức thư cho y: “Ngài xem đi.”
Đọc qua một lần, Mạc Bạch nhíu mày nhìn về phía Tích Vô Nhai: “Hiện tại đã bắt đầu hành động? Có phải còn quá sớm hay không?”
Tích Vô Nhai lắc đầu, gương mặt trầm ổn đưa ra quyết định: “Đã đến lúc. Nhiều năm chuẩn bị chiêu binh mãi mã, tích cóp tài lực như vậy chính là chờ giây giờ phút này. Ngài cũng biết rồi. Gần đây Vân gia cùng ma giáo âm thầm tranh đấu, hơn nữa, ta nghe nói còn có kẻ khác ngăn cản việc buôn bán của Vân gia, cho nên đó là một cơ hội tốt. Chỉ dựa vào chúng ta thì khó lòng làm lung lay cơ nghiệp trăm năm của Vân gia, nhưng ba phía cùng tấn công… vậy thì không dám chắc.”
Nhìn hắn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, Mạc Bạch do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Vậy… có cần ta cùng công tử lên kinh hay không?”
“Không!” Đôi mắt Tích Vô Nhai sáng ngời, tha thiết nhìn y: “Ngài là phụ tá đắc lực của phụ thân. Ta vẫn luôn coi ngài là sư phụ, đem cả gia nghiệp lớn như vậy giao cho ai ta cũng không an tâm bằng giao cho ngài, vậy nên khi ta không ở đây, nhờ ngài coi sóc nơi này.”
“Đó là tất nhiên!” Mạc Bạch khẽ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu mỉm cười.
“Aiz…” Hắn đột nhiên phát tiếng thở dài, cười khổ: “Tuy rằng ngài dạy ta không ít chuyện triều chính, hàng năm cũng vào cung vài lần, nhưng nói thật, ta không thể chịu đựng được không khí đó, áp lực khiến cho người ta không thể thở nổi… chẳng qua, đây là vận mệnh không sao tránh được, đúng không?”
Mạc Bạch cũng than nhẹ: “Cho nên khi người còn nhỏ thì lão gia đã cho người đi, chính là không muốn cho người và hắn… Hết thảy đều do ta, có lẽ nếu ta không tìm người thì người sẽ không bị vận mệnh này trói buộc.”
“Ha hả” Tích Vô Nhai vỗ mạnh lên vai y: “Nếu ngài không tìm ta, chỉ sợ hiện tại ta đã là một u hồn. Khi bị Vân gia vây đánh, lúc ta chống đỡ không nổi, ngài đã xuất hiện, cho chúng ta một cơ hội sống sót. Ta thực sự vô cùng cảm tạ ngài, vừa rồi chỉ là một chút bực tức mà thôi. Ngài cũng biết rõ, lần này vào diện kiến… có lẽ sẽ rất lâu không được thấy ngài càu nhàu, cho nên hôm nay phải thoải mái một chút.”
Hai người nhìn nhau, đồng thời cười lớn.
Trò chuyện một lúc, giờ dần vừa qua khỏi, bốn đội hộ vệ đã trở về nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Loại thủ đoạn cao minh như vậy, Tích Vô Nhai dám chắc không phải do người tầm thường tạo nên, trong lòng không khỏi càng thêm lo lắng.
Vào triều là việc khẩn cấp, không thể tiếp tục lãng phí thời gian, vì thế hắn đành gọi Mạc Bạch.
“Mạc tiên sinh, việc tìm kiếm Tiểu Vũ xem ra phải phiền tới ngài.”
Mạc Bạch tươi cười: “Ta nói rồi, công tử chỉ việc đưa ra quyết định, ta sẽ tận lực ủng hộ người. Công tử cứ an tâm lên kinh. Về chuyện của Vân tiểu… công tử, ta sẽ thu xếp ổn thỏa, tìm kiếm khắp nơi. Một khi có tin tức ta sẽ lập tức cho người thông báo.”
“Đa tạ!”
Tích Vô Nhai hướng y cười cảm kích, ngay sau đó nói tiếp: “Ngày mai ta xuất phát, tất cả mọi việc trong phủ đành phiền ngài.”
Mạc Bạch không đoán được hắn lại muốn khởi hành nhanh như vậy, hơi ngẩn người, nhưng nháy mắt liền phản ứng lại, chỉ thấy y đến trước mặt Tích Vô Nhai, cúi sâu người: “Thuộc hạ cung chúc vương gia lần này đắc thắng, sớm ngày trở về.”
Tích Vô Nhai ngồi ngay ngắn trên ghế, thoải mái nhận y thi lễ, sau đó nâng tay mỉm cười: “Xin Mạc tiên sinh đứng lên. Đa tạ lời chúc may mắn của ngài… Bổn vương nhất định không phụ hy vọng của ngài, an tâm!”
Mạc Bạch đứng lên, vẻ mặt đã thay đổi thái độ bình thường, vỗ về chòm râu, gật đầu cười: “Vậy hôm nay công tử nên sớm nghỉ ngơi, ta cũng nên trở về.”
Nhìn y rời đi, Tích Vô Nhai ngồi im trên ghế, nhìn trăng trong ngoài cửa sổ rồi ngẩn người, nhẹ giọng thì thầm: “Tiểu Vũ, đệ nhất định không được xảy ra chuyện.”
Địa lao âm u ẩm ướt bốc lên mùi hôi khó chịu, bụi đá bám đầy mặt đất bị vết máu nhuộm dần thành màu đỏ sậm, hình cụ rỉ sét loang lổ bị ném vào một góc, phủ một lớp tro bụi thật dày.
Giữa hình đường của địa lao bày một chiếc ghế thái sư (ghế bành) quý giá, bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ đặt lư hương cùng một cây trầm hương bốc lên ngọn khói trắng mờ ảo, mang theo hương thơm tỏa ra bốn phía, dần dần lấn át mùi ẩm mốc chung quanh.
Sau chiếc ghế, năm người đứng chỉnh tề đều mặc hắc y, trừ bỏ đôi mắt ảm đạm thỉnh thoảng chớp động, biểu tình trên mặt tất cả bọn họ đều ngây dại, đờ đẫn.
Không khí yên tĩnh tới quỷ dị của địa lao bị tiếng ‘chi nha’ của cửa sắt đánh gãy.
Từ cửa truyền tới tiếng bước chân, không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, mỗi bước đều nhàn hạ, mỗi bước đều khiến người ta hoảng sợ, khiến người ta không thể không chú ý.
Vân Khoảnh Dương chắp hai tay sau lưng xuất hiện giữa hình đường. Y phục màu lam, cẩm bào màu tím khiến da thịt trắng mịn của hắn càng xinh đẹp tựa ngọc quý. Mái tóc dài đen nhánh tùy ý tung bay sau người, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt, ẩm ướt sau khi tắm.
Không ngồi xuống, hắn trực tiếp đi tới phía Vân Phi Vũ bị treo trên tường, đưa tay nâng đầu y. Dung nhan xinh đẹp giờ trở nên tiều tụy, đôi mắt trong sáng nhắm chặt, nếu không phải cánh mũi còn truyền tới hơi thở… thực sự có thể khiến cho người ta nghĩ đây chỉ là một khối thi thể.
Nắm lấy hai gò má Vân Phi Vũ mà dùng sức lay tỉnh. Không thấy dấu hiệu tỉnh lại, Vân Khoảnh Dương tức giận nâng mày, hai tay chắp sau lưng, xoay người đi tới ghế thái sư, lạnh lùng lên tiếng: “Làm y tỉnh lại.”