Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 4 - Chương 103: Ám triều dũng động



(Sóng ngầm bắt đầu khởi động)

Nhìn thiếu niên ngủ say trong lòng mình, ánh mắt Tư Vũ Thánh tràn đầy sủng nị cùng yêu thương.

Thiếu niên không khống chế thân thể cùng mình ân ái mà hôn mê, điều này khiến nam nhân đau lòng vạn phần, nhưng thấy đôi môi đỏ bừng của y, nhịn không được liền đặt xuống một nụ hôn, vừa khẽ cắn vừa ôn nhu lên tiếng: “Vũ Nhi, Tiểu Vũ Nhi của ta, ta nên làm thế nào với đệ cho phải đây. Thật sự muốn đưa đệ dung nhập vào cơ thể, không bao giờ tách ra nữa.”

Khi dục niệm của hắn bắt đầu dâng lên, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói.

“Bẩm giáo chủ, ba vị hộ pháp cầu kiến.”

Tính trí đột nhiên bị đánh gãy, nam nhân có chút tức giận, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Được rồi, kêu bọn hắn tới thư phòng chờ ta.”

“Tuân mệnh.”

Lưu luyến không rời, đặt từng nụ hôn nóng bỏng, cắn nhẹ nhàng lên thân thể y, nam nhân cưỡng chế dục vọng, giọng nói khàn khàn thì thầm bên tai thiếu niên: “Ngoan ngoãn ngủ, chờ một lát ta sẽ trở lại.”

Nhẹ nhàng cẩn thận đứng lên, lưu loát mặc lại y trang, nhìn thiếu niên nhắm mắt ngủ say, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ của thiếu niên.

Cho tới khi không còn nghe thấy tiếng động nào, Vân Phi Vũ mở mắt, nhìn nóc nhà ngẩn người.

Qua một lúc, y chịu đừng cơ thể mệt mỏi, miễn cưỡng đứng dậy, thong thả mặc lại y phục ở đầu giường, trong đầu không ngừng suy nghĩ: “Người mà Thánh tôn kính nhất là ai? Chẳng lẽ là người mà hắn từng yêu nhất? Hay là một người khác nữa?”

Tuy rằng bộ dạng dữ tợn của nam nhân khi nhắc tới Vân gia thực sự khiến y sợ hãi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, y vẫn không thể buông tay khỏi nam nhân. Yêu đã ngấm sâu vào xương tủy, không phải nói có thể buông tay là dễ dàng thực hiện được. Cho dù chỉ có một tia hy vọng, y cũng muốn thử một phen.

Luôn đoán rằng bọn hắn đang bàn về chuyện phát sinh từ bảy năm trước, nhưng thật ra khi đó đã xảy ra chuyện gì thì y hoàn toàn không rõ, có lẽ mọi chuyện cũng không khó hóa giải như y vẫn tưởng.

Vân Phi Vũ vuốt nếp nhăn trên y phục, nhìn về phía chiếc bàn.

Thân thể mềm nhũn vô lực, bụng cũng chẳng có cảm giác đói, nhưng nếu không cố gắng ăn vài thứ, chỉ sợ khó duy trì cho đến lúc tới được chỗ Lí lão bá, có thể không sợ hãi mà nói toàn bộ chân tướng cho mình biết, sợ rằng chỉ y mới có can đảm.

Thiếu niên bước từng bước tới bên chiếc bàn.

……………..

Trong thư phòng, Tư Vũ Thánh miễn cưỡng dựa vào lưng ghế, nhìn ba người trước mặt, lạnh nhạt mở miệng: “Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho ba người các ngươi tạm thời rời bỏ nhiệm vụ của mình, chạy tới tìm ta?”

Ba người nhìn nhau, Hoàng Trang đứng dậy: “Giáo chủ, có một lượng lớn võ lâm nhân sĩ tiến tới tiểu trấn ở Giang Nam, còn có một số kẻ to gan dám bén mảng tới gần Phượng Hoàng Sơn chửi mắng lớn tiếng, người xem…”

“Một lượng lớn võ lâm nhân sĩ?” Tư Vũ Thánh nghi hoặc nhìn hắn.

“Đúng vậy.”

Nam nhân chống cằm, nhíu mày suy tư một lát, đột nhiên hừ lạnh một tiêng: “Được lắm, dùng kế nhất thạch nhị điểu tốt lắm. Tên tiểu tử họ Vân kia quả nhiên không đơn giản, xem ra là ta đã quá coi thường hắn.”

Thấy ba người đều nhìn về phía mình, Tư Vũ Thánh xoay vòng chiếc ban chỉ trên ngón tay cái, chậm rãi mở miệng: “Tất cả những chuyện này hẳn là quỷ kế của tên tiểu tử họ Vân. Cả gan dụ đám võ lâm nhân sĩ tự cho mình là siêu phàm tới đây, chỉ sợ là hắn muốn bọn họ dò đường cho mình, thuận tiện khiến chúng ta cùng những người đó tranh đấu, mượn đao giết người. Tóm lại, mặc kệ nhân mã bên nào bị tổn thất cũng chẳng sao, hắn ở một bên xem diễn, nhận lấy thành quả.”

Nam nhân vừa nói xong, một tiếng rống thô bạo bất chợt vang lên: “Tên tiểu tử hỗn đản kia thực đê tiện, chờ hắn đến đây, xem lão tử phế hắn như thế nào.”

“Chỉ bằng ngươi?” Tư Vũ Thánh cười lạnh một tiếng, Mặc Hồng Viêm lập tức im bặt, cúi đầu không dám nói tiếp một từ.

Nghĩ một lúc, nam nhân tiếp tục nói: “Chỉ sợ dụng ý của tên tiểu tử kia không đơn giản như vậy. Nếu chúng ta trúng kế, cùng những người đó giao tranh, chỉ sợ sẽ dẫn tới nhiều thế vây hãm tiến công hơn nữa, mà hắn có thể thừa dịp này tấn công vào tổng đàn, hoặc là chờ chúng ta lưỡng bại cầu thương, ra tay bắt gọn một lượt.”

“Vậy phải làm sao bây giờ, cũng không thể để đám ngu ngốc kia đứng trước cửa chúng ta kêu gào như vậy được.” Lí Lam Phong vẫn trầm mặc lại đột nhiên mở miệng, gương mặt lạnh như băng nhưng ngữ khí lại pha chút kích động.

“Đương nhiên không cần như vậy.” Nghĩ tới việc mấy ngày nay bọn họ đã chịu không ít tức giận, Tư Vũ Thánh vẫn chưa nói lời trách cứ, thản nhiên lên tiếng: “ Các ngươi cho rằng cái tiếng ma giáo này chỉ dùng để trang trí? Nếu đã được gọi là ma giáo, vậy chúng ta cũng nên tận sức phô bày một chút, công khai không được, vậy âm thầm giải quyết. Nên làm như thế nào… chắc không cần ta phải dạy các ngươi đúng không!”

Ba người cúi đầu trầm tư, Mặc Hồng Viên nghĩ nghĩ, nhức đầu nhìn về phía hai người còn lại.

“Thuộc hạ đã hiểu.” Hoàng Trang lên tiếng: “Giáo chủ muốn chúng ta động thủ vào buổi tối.”

Tư Vũ Thánh gật đầu: “Chẳng qua, các ngươi phải quản lí thuộc hạ của mình cho tốt, giải quyết xong xuôi thì lập tức rời đi, mặc kệ dùng phương pháp gì, nhất định phải làm cho sạch sẽ lưu loát, hiểu chưa?”

“Tuân mệnh.”

Hoàng Trang nhìn về phía nam nhân, do dự một lát, vẫn là nhịn không được mà mở miệng: “Giáo chủ, tuy rằng phải âm thầm hành động, nhưng cuối cùng mọi sự nghi ngờ vẫn đổ lên đầu chúng ta, khi đó…”

Tư Vũ Thánh khinh thường hừ nhẹ một tiếng: “Thì tính sao? Chúng ta là ma giáo, cho dù không phải chúng ta làm thì cũng sẽ bị bọn chúng gán cho cái tội danh này. Hơn nữa, bọn võ lâm chính phái coi trọng nhất là thể diện, cho dù môn hạ bị người ta ám sát, chỉ sợ bọn chúng cũng chỉ âm thầm điều tra, không dám lộ ra ngoài. Đã như vậy thì ngươi còn lo lắng cái gì. Hay ngươi nghĩ rằng ta sai ngươi làm như vậy là phô trương thanh thế? Hừ, ta chỉ không muốn cho tên Tiểu tử họ Vân kia được như ý mà thôi.”

“Thuộc hạ biết tội, thỉnh giáo chủ trách phạt.” Hoàng Trang lập tức quỳ xuống.

“Hiểu được là tốt rồi, đứng lên đi.” Nam nhân không chút để ý liền phất tay: “Lam Phong, hiện tại Bạch Cừu đang ở đâu?”

Lí Lam Phong hơi nghiêng người về phía trước, cung kính trả lời: “Theo tin tức được đưa đến ngày hôm nay, hắn đang đi theo người nọ tới Lãnh Ngọc trấn, nhưng không hiểu vì sao người nọ lại đột nhiên dừng lại, không tiếp tục đi về phía trước, cho nên hắn cũng đành phải dừng tại đó.”

“Uhm, người truyền tin cho hắn, gọi hắn lập tức quay về tổng đàn. Hiện tại đã biết được mục đích của người nọ, không cần tiếp tục theo dõi.”

“Dạ.”

“Được rồi, các người truyền lệnh xuống dưới, căn dặn mọi người trong giáo hạn chế ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng phải giả trang thành dân chúng bình thường, nếu bị nhận ra thì bọn họ tự mình giải quyết, nếu không, Hừ!”

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Ba người cùng nhau quỳ xuống, đi theo nam nhân nhiều năm, bọn họ đương nhiên hiểu rõ hàm ý những từ mà hắn chưa nói ra.

“Đi xuống đi, ta muốn một mình an tĩnh.”

“Tuân mệnh.”

Thấy ba người rời đi, Tư Vũ Thánh nhíu mày, hắn không nghĩ tới Vân Khoảnh Dương lại bày ra thủ đoạn này. Tuy rằng đã nghĩ ra đối sách, nhưng khó tránh khỏi thương vong. Xem ra sự tình bắt đầu chuyển biến phức tạp.

………………..

“Vương gia, có bồ câu đưa tin tới.”

Tích Vô Nhai lập tức lên tiếng, nhìn về phía cửa: “Đem vào đây.”

Mở chỉ cuốn ra, nhìn thấy mấy hàng chữ nhỏ, hắn lập tức nhíu mày.

“Xảy ra chuyện gì?” Trung niên nam tử ngồi bên cạnh mở miệng hỏi.

Không nói gì, hắn đem tờ giấy đưa cho người nọ: “Mạc tướng quân, ngài tự mình xem đi.”

Mạc Ngôn xem xong, nghi hoặc nhìn hắn: “Tổng đàn của ma giáo ở Nam Giang trấn bên cạnh Phượng Hoàng sơn?”

Tích Vô Nhai lắc đầu: “Chuyện này không nên phán đoán, dù sao cũng chỉ là tin đồn, hơn nữa ta hoài nghi có người cố ý phân tán sự chú ý của chúng ta, còn mục đích… Chỉ sợ người nọ muốn có động thái gì đó mà dấu đầu hở đuôi.”

“ Ý người là Vân gia sắp hành động, cho nên mới đem toàn bộ lực chú ý di dời tới ma giáo?”

“Không loại trừ khả năng này. Dù sao lão cáo già họ Vân kia đa mưu túc trí, hiện tại hắn đang trên đường tới Diên Kinh, Vân gia đại thiếu gia… đúng rồi, dường như phương hướng hắn đi chính là Nam Giang trấn, chẳng lẽ lại là hắn? Bất quá, rốt cuộc hắn có mục đích gì?” Tích Vô Nhai rơi vào trầm tư.

Mạc Ngôn thấy vậy, im lặng không nói một lời, sợ quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.

“Vương gia, ngoài phủ có người cầu kiến.”

Tích Vô Nhai hoàn hồn, lập tức hỏi: “Ai?”

“Hắn nói là quản gia trong phủ của người ở Thanh Châu thành, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

“Mạc Bạch, tại sao lại như vậy?” Hắn lập tức đứng dậy khỏi ghế, lại nghe thấy ‘loảng xoảng’ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Mạc Ngôn.

“Không có chuyện gì, chỉ là trượt tay.” Mạc Ngôn cười gượng hai tiếng, đưa tay nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, trong lòng lại không thể bình tĩnh: “Nhị đệ, rốt cuộc ngươi cũng trở lại….”

“Lập tức mời Mạc tiên sinh tới đây, nhanh lên.”

“Vâng.”

Tích Vô Nhai quay đầu nhìn về phía Mạc Ngôn, mỉm cười: “Mạc tướng quân, huynh đệ hai người đã lâu không gặp mặt rồi, đúng lúc, lần này phải khiến Mạc tiên sinh ở lâu một chút, để hai huynh đệ các người có thời gian ôn chuyện.”

“Ha hả” Mạc Ngôn gật đầu cười gượng, không trả lời.

Tích Vô Nhai ngồi lại trên ghế, đối với việc Mạc Bạch đột nhiên tới đây, hắn vô cũng khó hiểu, có điều, nếu người nọ đã đến đây, chỉ sợ có tin tức quan trọng muốn nói cho mình, cũng có thể là… về Tiểu Vũ. Hắn chờ đợi nhìn về phía cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.