Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 4 - Chương 112: Dạ bán kinh tâm



Ngày kế, Tư Vũ Thánh nói với thiếu niên rằng trong khoảng thời gian này mình có chút bận rộn, không thể ở bên y nhiều. Thiếu niên liền đồng ý.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Ngày hôm đó, hai người đang cùng nhau dùng cơm trưa, nam nhân lại vội vàng rời đi, thiếu niên ngồi trước bàn ngốc một hồi, áp chế cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng, nhấc hạp đồ ăn đi tới tiểu viện của Lí Sầm.

Tuyết rơi ba ngày ba đêm, chung quanh đều bị bao phủ bởi màu trắng chói mắt, Vân Phi Vũ mang theo hạp đồ ăn men theo con đường nhỏ, từng giọt nước róc rách chảy xuống làm ướt đôi giày xinh đẹp, y dựa theo cảm giác mà đi tới tiểu viện của lão giả.

Khi vào nhà, Lí Sầm đang nghiền thuốc, vừa thấy y tới đã lập tức dừng công việc trong tay, nhận lấy hạp thức ăn, mở ra liền ngửi một hơi dài: “Cá chua ngọt, đậu tam đinh, măng mùa đông xào thịt, còn có…”

“Rau trộn bì đông lạnh cùng canh gà đen hầm thuốc bắc, còn có món củ cải xào giòn gần đây ta mới nghĩ ra, ngon lắm nha.” Thiếu niên mỉm cười tiếp lời.

“Uhm, hảo tiểu tử, ai gả cho ngươi nhất định có lộc ăn.”

Vân Phi Vũ vừa nghe thấy vậy đã đỏ hồng hai má, không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ có thể cười trừ ngồi một bên.

Lão giả cũng không khách khí, đem đồ ăn đặt lên mấy chiếc bát, sau đó ăn ngon lành. Thiếu niên đi tới một bên, yên lặng cầm lấy cối xay, bắt đầu nghiền thuốc.

Đánh chén no say, Lí Sầm lau miệng, nhìn thiếu niên: “Ngươi có tâm sự?”

Vân Phi Vũ mấp máy môi không nói gì. Lão giả nhìn thấy vẻ mặt này của y liền hỏi tiếp: “Có liên quan tới giáo chủ?”

Thiếu niên lắc đầu, thần sắc phức tạp, chần chờ một lát lại đột nhiên lên tiếng: “Lí lão bá, ngài làm nghề y nhiều năm đã từng gặp qua người chết sống lại hay chưa?”

“?” Lão giả khó hiểu, nghi hoặc nhìn thiếu niên.

“A, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Thiếu niên đứng lên, đi tới cạnh bàn bắt đầu thu bọn chén đĩa. Lí Sầm ngăn động tác của y, chỉ xuống ghế đối diện, ý nói y ngồi xuống.

Trầm tư một lát, lão giả nhìn về phía y: “Khi còn trẻ, ta hành tẩu giang hồ cũng đã từng gặp qua, nhưng lần đó không phải chết thật sự, không biết có giống với ý ngươi muốn nói hay không?”

Những hiện tượng như vậy gọi là hôn mê, Vân Phi Vũ cũng biết, đó chỉ là thời điểm cơ thể rơi vào trạng thái cực độ suy yếu, không cẩn thận kiểm tra sẽ cảm thấy người đó không khác chi đã chết. Y lắc đầu cười cười.

“Vậy ý của ngươi là sao? Chẳng lẽ nói chết thật, sau đó sống lại? Ta hành tẩu bên ngoài hai mươi năm cũng chưa gặp qua trường hợp này.” Lí Sầm hoàn toàn phủ định.

Vân Phi Vũ chỉ biết cười khổ. Nếu chuyện đó không phát sinh trên người mình, chỉ sợ đến y cũng khó lòng tin tưởng việc con người có thể cải tử hoàn sinh. Tuy y chẳng phải người mê tín, đi tin vào chuyện quỷ thần, nhưng nếu sự việc đã thật sự xảy ra trên người mình thì có mấy ai không tin?

Nghĩ như vậy, y không khỏi âm thầm tự giễu, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của lão giả, vội vàng giải thích: “Kỳ thực trước kia ta có xem qua một quyển sách, trong đó ghi là có người tá thi hoàn hồn (mượn xác sống lại), cho nên ta nghĩ trên đời này thực sự có chuyện như vậy. Ta nghĩ kiến thức của Lí lão bá sâu rộng nên mới tùy tiện hỏi thôi.”

“Mấy lời đó đều là vô căn cứ, ngươi xem loại sách nào?” Lão giả truy hỏi.

“A…” Thiếu niên nhức đầu, ngượng ngùng cười cười: “Lúc đó còn rất nhỏ, ta quên rồi.”

Trầm mặc một lát, Vân Phi Vũ vội vàng thu dọn chén đĩa vào hạp đựng đồ ăn, cười nhẹ: “Lí lão bá bận rộn, ta về trước.”

“Uhm” Lí Sầm gật gật đầu, khi thiếu niên định bước ra khỏi cửa, lão giả đột nhiên hô lên: “Tiểu tử kia, chờ một chút.”

Nói xong, chỉ thấy lão giả bước vào trong phòng, một lúc lâu sau mới xuất hiện, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ màu nâu, đưa cho thiếu niên: “Cho ngươi thứ này.”

“?”

“Đây là mấy khỏa đan dược, sẽ có lúc hữu dụng, ngươi cầm lấy đi.” Lão giả nhét vào trong ngực y.

Hộp gỗ tuy nhỏ nhưng rất nặng, Vân Phi Vũ nghĩ lão giả là dược vương nên thứ y đưa cho mình sẽ không phải vật bình thường, định trả lại.

“Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, lằng nhằng làm gì.” Lí Sầm trừng mắt, sau đó nói tiếp: “Làm nhiều đồ ăn cho lão đầu ta là được. Tốt lắm tốt lắm, đi mau đi mau, đừng làm phiền ta chế dược.”

Thấy lão đầu kiên trì như vậy, Vân Phi Vũ bất đắc dĩ cười cười, đem hộp gỗ ôm vào trong lòng, sau đó hơi cúi người đa tạ: “Đa tạ Lí lão bá, trưa mai ta lại tới.”

“Uhm.” Nhìn bóng dáng của thiếu niên, lão giả hơi nhíu mày, lẩm bẩm: “Vì sao ta lại có cảm giác bất an như thế này? Chỉ mong đừng có chuyện xấu phát sinh! Aizzz.”

…………….

Giờ tý canh ba, Vân Phi Vũ mở to mắt nằm ngẩn người. Từ sau bữa trưa đã không thấy bóng dáng nam nhân ở nơi nào, tuy rằng không phải có hắn mới có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng những ngày gần đây y đều cảm thấy bất an, cảm giác như nam nhân lúc gần lúc xa, giống như chỉ cần không lưu ý, hai người sẽ không thể gặp mặt nhau.

Tuy không biết mỗi ngày nam nhân làm chuyện gì, nhưng theo mùi huyết *** ngửi được trên người hắn, thiếu niên cũng đoán được đôi chút, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng nhìn, bởi vì y tự hiểu mình không có khả năng giúp đỡ hắn, cũng không có quyền ngăn cản hắn.

Miên man suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Vân Phi Vũ cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ ngủ, y thấy mình biến thành một con thuyền nhỏ lênh đệnh trên mặt biển rộng lớn. Bốn phía sóng yên gió lặng, mặt trời trên cao cũng ấm áp vô cùng, chiếc thuyền nhỏ vui vẻ hưởng thụ khoảng thời gian bình yên này. Đột nhiên, phía trước dâng lên một cơn sóng lớn, thuyền nhỏ trốn không kịp nên bị cuốn vào làn sóng dữ, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, trơ mắt nhìn thân thể của mình hóa thành hư ảo. Nhất thời, cảm giác tuyệt vọng xâm lấn tâm trí, Vân Phi Vũ đột nhiên bừng tỉnh.

“Sao vậy, gặp ác mộng?”

Bên tai truyền tới thanh âm nhu hòa của người nọ, trên trán được vỗ về nhẹ nhàng, thiếu niên nhắm mắt lại, dần dần trấn định *** thần, xoay người ôm lấy nam nhân.

“Huynh trở về từ khi nào?”

“Vừa mới về thôi.” Tư Vũ Thánh gạt sợi tóc của thiếu niên ra sau đầu, cúi đầu hôn lên hai má, lại hỏi: “Đệ mới gặp ác mộng?”

“…..Uhm.”

Nam nhân nâng cằm thiếu niên, nhìn thẳng y: “Sao vậy, lo lắng cho ta?”

Ánh mắt thiếu niên bỗng nhiên sáng rực lên, chăm chú nhìn hắn, sau đó lại khẽ khép mi: “Đều có.”

“Sao?” dường như nam nhân không hiểu được câu nói của y, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, cúi đầu hàm trụ hai cánh hoa mềm mại, nhẹ nhàng cắn hút.

Không bao lâu, hô hấp của hai người bắt đầu nặng nề, Tư Vũ Thánh cởi bỏ nội sam của thiếu niên, ghé bên tai y thì thầm: “Có phải muốn cùng ta hay không? Vài ngày nay không ở bên đệ nhiều, muốn sao?”

Vân Phi Vũ tìm lấy đôi môi hắn, chủ động ép lên, khẽ “ân” một tiếng. Nam nhân vừa nghe được thanh âm này lại càng thêm kích động, kéo phăng khố hạ, đem phân thân nóng rực đỉnh phía sau thiếu niên, nhẹ giọng thì thâm bên tai y: “Sẽ đau, nhẫn một chút.”

“Ân.” Thiếu niên không cự tuyệt mà cố gắng mở thân thể nghênh đón nam nhân, ôm lấy cổ hắn, không ngừng hôn lên đôi môi xinh đẹp, liếm nhẹ cần cổ duyên dáng, cắn lên hầu kết run rẩy.

Tư Vũ Thánh dị thường hưng phấn, nhịn không được liền tiến về phía trước một mạch, sau một tiếng rên rỉ của thiếu niên, đem phân thân hoàn toàn chôn vùi trong thân thể y.

“Đau… đau không?” Nam nhân thở hổn hển, cố nén dục vọng sắp bùng nổ, gian nan mở miệng.

“Không, nhanh lên.” Vân Phi Vũ cắn lên đôi môi xinh đẹp của hắn, thân thể cũng cùng hắn dây dưa càng gần.

Theo mỗi lần nam nhân trừu sáp, cảm giác đau đớn tột cùng men theo sống lưng chạy thẳng lên đại não, đồng thời cũng mang theo khoái cảm mãnh liệt cùng sự khát cầu đọng sâu trong tâm trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.