Không lâu sau, hai người tới một khu tiểu viện riêng biệt, so với con đường đèn đuốc sáng trưng, người qua lại tấp nập khi nãy thì nơi này quả thực rất u ám, lạnh lẽo, nhưng với Vân Phi Vũ mà nói, nơi làm việc thanh tịnh như vậy vẫn tốt hơn.
Lão giả đưa cho y cho y một chiếc rìu, chỉ vào một góc của tiểu viện: “Trước hừng đông phải chẻ hết đống này.”
Nói xong, lập tức xoay người bỏ đi, mà Vân Phi Vũ nhìn đống củi cao như bức tường trước mắt, lặng người ngạc nhiên một lúc, sau đó lập tức bước tới phía trước, cầm lấy chiếc rìu mà bắt đầu làm việc.
Tuy rằng kiếp trước chưa từng chẻ củi lần nào nhưng y cũng thấy qua trên TV, chẳng qua những cây củi ấy rất cân xứng, còn mấy cây củi ở đây thì xiêu xiêu vẹo vẹo khiến người ta không thể xuống tay được. Cuối cùng, y quyết định: “Mặc kệ nó, chỉ cần chẻ nhỏ ra để nhét vừa vào bếp là được rồi.” Sau đó y cứ vậy mà làm.
Lão giả ở trong phòng nhỏ quan sát, thấy y từ chần chờ chuyển thành nhiệt tình làm việc, lão giả lập tức thu hồi ánh mắt, nhấc hai thùng nước lớn ở sau cánh cửa, bước ra ngoài.
Không biết đã chẻ bao lâu, trời dần sáng, Vân Phi Vũ thấy bụng mình đã bắt đầu kêu ‘ùng ục’, hai tay mỗi lúc một nặng, chẳng còn chút sức lực nào, nhưng y chỉ mới chẻ được một ít. Nhớ tới lời của lão giả “tới hừng đông phải chẻ xong”, y nhíu mày, cũng chẳng quan tâm xem việc này có phải cố ý khó dễ mình hay không, thầm nghĩ: “Chỉ cần mình không ngừng chẻ, cứ làm cho tới khi nào xong thì thôi vậy.”
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, y xoay người lại…..
“Tại sao lại chẻ được ít thế này? Quả nhiên trông được mà không dùng được.” Câu nói cực kỳ chua ngoa của lão giả truyền tới tai Vân Phi Vũ, nhưng y cũng chỉ nhếch miệng, không nói một lời, xoay người tiếp tục chẻ củi.
Dường như lão giả không đoán được y sẽ phản ứng như vậy, thất thần. Trong một khoảnh khắc, khóe miệng lão giả khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm, nhưng nụ cười đó cũng nhanh chóng biến mất: “Vào ăn cơm đi.”
Không để tới ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, lão giả xoay người trở lại phòng. Vân Phi Vũ nhìn theo bóng dáng lão giả, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, nhưng so ra thì cái bụng vẫn quan trọng nhất, y lập tức bước theo.
Cháo, bánh ngô, dưa muối, tuy rằng những món này kém xa sơn trân hải vị trước kia, nhưng hiện tại y đã đói tới mức da bụng dính da lưng nên những món ăn trước mắt chính là mỹ vị.
Bàn tay sưng phồng vừa chạm vào chén cháo nóng lập tức trở nên đau đớn, nhưng Vân Phi Vũ không quan tâm được nhiều thứ như vậy. Y ăn liền một lúc hai chén cháo, ba chiếc bánh ngô. Khi y chuẩn bị dọn dẹp chén đĩa trên bàn, lão giả liếc y một cái: “Tiếp tục chẻ củi đi.”
Vân Phi Vũ dừng tay, gật đầu, xoay người bước ra khỏi phòng, mà lão giả chăm chú nhìn y, ánh mắt vừa tỏ ra hứng thú, vừa rất tò mò.
Chẻ củi suốt một ngày, ba bữa cơm đều giải quyết trong tiểu viện của lão giả. Mặc dù hương vị không ngon lành lắm nhưng đó là những thứ tự mình kiếm được nhờ sức lao động, ăn vào miệng lại đặc biệt ngọt ngào.
……………….
Vừa mới tới giờ tuất, trời đã tối mịt, Vân Phi Vũ kéo cơ thể mệt mỏi trở về phòng, cả người nhũn như bùn nhão, vừa nằm lên giường đã muốn ngủ, không ngờ lại nhìn thấy Hoàng Trang.
“Sao rồi, mệt lắm đúng không?”
Hoàng Trang ngồi bên giường, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của thiếu niên, ngữ khí có chút lo lắng.
Vân Phi Vũ ngồi bên mép giường, lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Khi Hoàng Trang đang định mở miệng, y lập tức giải thích: “Đúng là mệt chết đi được, chẳng qua…” Y vui vẻ tươi cười: “Ít nhất hiện tại ta dựa vào chính sức lao động của mình để kiếm sống, cho nên mệt cũng đáng giá.”
Nhìn bộ dạng phấn nộn của thiếu niên trước mặt, Hoàng Trang nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao y lại cảm thấy làm việc nặng còn tốt hơn được người ta nuôi dưỡng. Kỳ thực, tiểu quan quán ở Dạ Diệp quốc rất nhiều, mà các gia đình giàu có nuôi dưỡng nam sủng cũng là chuyện bình thường. Tuy rằng hắn không yêu thích nam sắc nhưng cũng không bài xích, nếu không Tư Vũ Thánh nuôi nhiều nam sủng như vậy, hắn sẽ là người đầu tiên phản đối.
Nhìn thiếu niên cười trong sáng, Hoàng Trang an tâm mỉm cười: “Đi nấu chút nước ấm mà tắm, nếu không ngày mai cơ thể đệ sẽ đau lắm đấy.”
Vân Phi Vũ nghĩ một chút: “Cũng được, nơi này có nhà tắm sao?”
Hoàng Trang nhìn y đăm chiêu một lúc, lát sau mới nói: “Như vậy đi, ta làm cho đệ một chiếc mộc dũng, sau này muốn tắm rửa thì tự đun nước ấm là được.”
(Mộc dũng: là một chiếc thùng gỗ lớn dùng để tắm rửa)
“Hả….như vậy sẽ rất phiền toái, hơn nữa, Hoàng đại ca, ta hỏi huynh, mỗi hạ nhân ở đây đều có phòng riêng sao?”
“Hỏi cái này làm gì? Có ai nói linh *** gì với đệ sao?” Hoàng Trang nhíu mày.
“Không phải, ta tò mò một chút thôi, bởi vì trừ bỏ ta còn có vị lão bá kia, chúng ta đều có nơi ở riêng, nhưng ta nhớ rõ là hạ nhân đều phải ngủ chung giường, vậy nên mới thắc mắc.”
“Ha hả, Lí lão bá thích yên tĩnh cho nên y ở một mình, mà khi đệ tới thì phòng hạ nhân đã đầy lắm rồi, cuối cùng cấp trên đã xếp đệ ở đây. Sao nào, đệ không thích? Hay là đệ thích náo nhiệt?”
Hoàng Trang vốn tưởng thiếu niên nghe được cái gì, kỳ thực khi y tới thì phòng đâu có đầy, chẳng qua mọi người vừa nghe y có liên quan tới Vân gia, lại là một gã nam sủng nên ít nhiều cũng có chút bài xích, mà trong đó có vài tên thân tín của Tôn Lãnh kêu ca nhiều, cuối cùng hắn phải đem y bài trí tới nơi này.
“Không đâu, như vậy rất tốt. Ta vẫn luôn ở một mình, nếu nhiều người ngược lại sẽ không quen, chỉ là tò mò nên tùy tiện hỏi.”
Thiếu niên thản nhiên nói như vậy, Hoàng Trang gật đầu: “Vậy thì tốt, bây giờ ta đi lấy mộc dũng cho đệ, thuận tiện đem tới chút nước ấm.”
“Không cần, huynh cứ nói cho ta biết nhà bếp ở đâu, ta tự mình đi lấy nước.” Vân Phi Vũ vội vàng đứng dậy.
Hoàng Trang cười ha hả: “Hiện tại đệ còn sức để đi lấy nước hả? Dù sao đệ cũng gọi ta là đại ca, còn khách khí cái gì.”
Hoàng Trang tươi cười, lập tức bước ra khỏi phòng. Vân Phi Vũ nhìn theo bóng dáng hắn, khẽ thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tuy không hiểu vì sao huynh đối xử với ta tốt như vậy, nhưng ta lựa chọn tin tưởng huynh.”
Tắm nước ấm quả nhiên thoài mái hơn nhiều nhưng bọt nước trên tay càng thêm đau đớn. Dường như Hoàng Trang sớm đoán được việc này nên đã đưa cho y một hộp dược cao, căn dặn y nghỉ ngơi sớm, sau đó lập tức đứng lên rời khỏi.
Thoa dược cao lên tay, Vân Phi Vũ thoải mái bước lên giường. Buổi sáng làm việc đã tiêu hao quá nhiều sức lực, vậy nên y ngủ vô cùng ngọt ngào, cho tới sáng sớm hôm sau có người tới đánh thức, y mới mơ màng rời giường.
Chuẩn bị nước sạch để rửa mặt, y đi thẳng tới tiểu viện của lão giả lại vừa vặn gặp cảnh tượng Tôn Lãnh vội vội vàng vàng, mà người nọ vừa nhìn thấy y, lập tức dừng bước.
Vân Phi Vũ khẽ cúi đầu thi lễ, đang muốn đi qua lại không ngờ bị người nọ lên tiếng quát: “Đứng lại!”
“?”
Vân Phi Vũ xoay người, khó hiểu nhìn gương mặt xanh xao của nam tử, thầm nghĩ: “Ta đâu có trêu chọc hắn, lại còn tự giác thi lễ nữa cơ mà, chẳng lẽ muốn kiếm chuyện?”
Tôn Lãnh hoài nghi nhìn y một lượt: “Hôm qua lão Lí kêu ngươi làm gì?”
“Chẻ củi.” Vân Phi Vũ không nghĩ ngợi, lập tức trả lời.
“Y có nói gì không?”
“Không có.”
Vân Phi Vũ có chút khó hiểu, thầm nghĩ: “Cái tên ẻo lả này làm sao vậy nhỉ? Muốn biết thì cứ hỏi thẳng lão đầu kia là được rồi, không phải y là người của hắn sao?”
Tôn Lãnh có chút lúng túng, không tin tưởng nên hỏi lại một lần: “Thật sự là y không nói gì khác?”
Vân Phi Vũ nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Có nói mấy câu như ‘chẻ củi, ăn cơm’, đúng rồi, còn nói là ‘trông được mà không dùng được’.”
Nhớ tới câu nói kia, Vân Phi Vũ thực sự có chút không phục, thầm nghĩ: “Thân thể ta vẫn khỏe mạnh thế này cơ mà. Chẻ củi tính cái gì, nghề rèn ta còn làm được chứ nói gì thứ này.”