Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 4 - Chương 79: Lưu trần trở về



Ngày đó bắt được thiếu niên lại phát hiện bộ dạng quả thực rất giống Vân gia ngũ tiểu thư, vậy nên tạm thời lưu lại tính mạng y. Sau khi trở lại tổng đàn liền cho người cởi y phục của y để xác nhận, chứng thật y là nam nhi, vốn định thủ tiêu, cũng không ngờ phát hiện dấu vết đáng chú ý trên người y, hắn không khỏi liên tưởng có thể do Vân Khoảnh Dương yêu thích muội muội của mình, sau đó biến thiếu niên này thành thế thân của nàng. Nói qua cũng phải nói lại, tên tiểu tử họ Vân kia hẳn sẽ để ý thiếu niên bởi hắn thích gương mặt của y. Tư Vũ Thánh đoán chắc như vậy.

Giữ lại tính mạng của thiếu niên, mục đích chính là xem vị trí của y trong lòng Vân Khoảnh Dương nhiều hay ít, sau đó lợi dụng. Nhưng Vân gia cuối cùng vẫn là Vân gia, trước sau như một, tất cả đều lãnh khốc vô tình. Tuy rằng thiếu niên đã mất giá trị sử dụng, nhưng qua mấy ngày giám sát, hắn lại nổi lên tính hiếu kỳ, quan tâm tới y.

Thiếu niên này có bề ngoài và nội tâm cực độ không tương xứng, nhất cử nhất động đều giống như đang hấp dẫn hắn đi thăm dò, khiến cho hắn không thể kiềm chế, muốn hiểu biết về y càng nhiều, muốn biết hết thảy về y…..

Tư Vũ Thánh tự đắm chìm trong những suy nghĩ của mình. Lí Sầm thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, đành phải lên tiếng hỏi: “Không biết giáo chủ là muốn tạm thời chữa khỏi cho y, hay muốn y sống lâu hơn một chút?”

“Nói vậy là sao?” Hắn lấy lại *** thần, hai mắt sáng ngời nhìn về phía lão giả.

“Tạm thời chữa khỏi cho y, vậy tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là được. Nếu muốn y sống lâu hơn, vậy thứ nhất phải bồi bổ và điều trị nội khí, thứ hai cần phải khiến cho y hạn chế tiếp xúc hàn vật, ví dụ nước giếng. Hiện tại là mùa đông, dưới đất tích tụ rất nhiều hàn khí, mà nước giếng lấy từ sâu trong lòng đất, hàn khí quá nặng, vậy nên, sinh tử của y tùy giáo chủ định đoạt.”

Tư Vũ Thánh chọn mi nhìn về phía lão giả, nhưng gương mặt y cứng ngắc, không nhìn thấy một tia dao động, hắn không khỏi cười nói: “Kì thật chẳng phải Lí lão đã biết trước đáp án sao. Ta đưa y tới nới này, tất nhiên không muốn y chết. Nếu chữa khỏi không tới vài ngày lại mắc bệnh rồi chết, như vậy sẽ không thú vị, hơn nữa…” Hắn *** quái nháy mắt mấy cái: “Theo như Lam Phong nói, ta biết Lí lão cũng có hứng thú với y, cho dù ta không đồng ý, nhất định ngài cũng sẽ chữa khỏi cho y.”

Lí Sầm có chút thất thần, gương mặt nhiều năm lạnh lùng bỗng dãn ra đôi chút, cười mắng: “Tiểu tử ngươi vẫn bướng bỉnh ranh ma như trước, nhưng thực khiến lão già này vui vẻ.”

Đảo mắt lại nghiêm mặt: “Giáo chủ nói đúng, đích xác ta có thiện cảm với tên tiểu tử này, bởi vì tính tình của y rất hợp với ta. Tuy rằng rất muốn chữa khỏi cho y, nhưng nếu giáo chủ phản dối, thuộc hạ sẽ không cãi lời.”

Nghe xong câu trả lời này, Tư Vũ Thánh than nhẹ một tiếng: “Lí lão, ngài nên hiểu ta vẫn luôn coi ngài là trưởng bối, vậy nên những điều ngài yêu cầu ta nhất định sẽ không từ chối, hơn nữa ta cũng biết, ngài tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gây bất lợi cho ta, vậy nên, tính mạng của thiếu niên này giao cho ngài, mong ngài chữa khỏi hoàn toàn cho y. Việc này… xem như thỉnh cầu của ta.”

“Tuân mệnh, thuộc hạ tất nhiên sẽ tậm tâm tận lực.”

Tư Vũ Thánh gật đầu, sau đó nhìn về phía thiếu niên đang nằm trên giường, một lúc lâu mới mở miệng: “Vậy tạm thời y ở lại nơi ngài trị liệu, hay chuyển qua Lộng Mai Các bên cạnh Lạc Vũ Hiên của ta?”

Lí Sầm đầy thâm ý đưa mắt nhìn hắn một cái, nghĩ ngợi một lúc mới lên tiếng: “Tạm thời vẫn ở nơi này, vậy sẽ tiện cho ta chẩn đoán bệnh, chờ khi nội, ngoại thương bình phục tốt sẽ đưa y tới Lộng Mai Các để điều trị, tĩnh dưỡng.” Lão giả chậm rãi nói những lời này, đột nhiên chuyển đề tài: “Có điều… giáo chủ, người muốn y dùng thân phận gì để tiến vào ở trong Lộng Mai Các? Dù sao từ khi y tới đây cũng đã mang danh nam sủng của tiểu tử họ Vân kia, lại thêm thân phận con tin, hơn nữa hiện tại còn là một nô bộc hạ đẳng, cứ như vậy vào ở trong Lộng Mai Các, chỉ sợ không thỏa đáng.”

Tư Vũ Thánh mỉm cười: “Việc này Lí lão không cần lo lắng, y vẫn mang thân phận nô bộc như trước, chẳng qua sẽ trở thành nô bộc của riêng ta, mà ta là chủ nhân nên sẽ ban cho y một tòa viện tử*, như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

(Viện tử: Một căn phòng, ngôi nhà, thậm chí một tòa nhà lớn trên một khu đất riêng biệt.)

Lí Sầm cúi đầu trầm tư, một lát sau mới gật đầu: “Như vậy cũng tốt.” Sau đó quay lại nhìn thiếu niên trên giường: “Thân thể y chưa bình phục hoàn toàn, sẽ không thể chịu thêm sức ép.”

“Ân, ta hiểu.”

Một già một trẻ đứng cạnh nhau, đồng thời nhìn thiếu niên đang say giấc, trầm mặc không nói.

……………………..

Mười ngày sau, trong tiểu viện yên tĩnh, một thiếu niên liên tục qua lại giữa phòng trong và phòng ngoài, khi y mang khuông dược liệu cuối cùng đặt lên giá, phủi phủi hai tay, hướng vào trong phòng hô to: “Lí lão bá, còn chuyện gì ta có thể làm được không?”

Lí Sầm chậm rãi từ trong phòng bước ra, nhìn về phía những chiếc nia tròn tròn được xếp chỉnh tề, lại nhìn vẻ mặt rạng rỡ của thiếu niên, sau đó trái phải quét mắt một lượt, lạnh lùng mở miệng: “Không có, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Trải qua mấy ngày ở chung, Vân Phi Vũ đã hiểu được tính tình của y. Vị lão bá này mặt lạnh, tính tình lại thiện lương. Hôm nay vất vả lắm mới được cho phép xuống giường, khó có cơ hội giãn gân cốt, sao có thể cứ như vậy mà quay về nằm tiếp?

Y không cam tâm liền tìm kiếm chung quanh, khi thấy đống củi trong góc, hai mắt không khỏi sáng ngời: “Lí lão bá, ta đi chẻ củi. Người xem, củi còn ít như vậy.”

“Không được.” Lí Sầm lập tức ngăn cản, thầm nghĩ: “Tên tiểu tử này có biết mình đang bị trong thương hay không, việc chẻ củi nặng nhọc đó hiện tại y có thể làm sao?”

“Hiện tại ngươi chưa được phép làm việc mệt nhọc… Trừ phi ngươi không muốn cơ thể tốt lên! Việc chẻ củi này tất nhiên sẽ có người tới làm, không cần ngươi quan tâm.” Nói xong, lập tức quanh đầu đi vào trong phòng, chỉ để lại Vân Phi Vũ đứng một mình trong viện ngẩn người.

“Aiz……” Vân Phi Vũ thở dài, nhìn mặt trời đang lơ lửng trên đỉnh đầu. Hiện tại y thực sự nhớ những ngày làm việc trước đó, tuy rằng khổ cực chết đi được, nhưng trong lòng cảm thấy yên ổn, cuộc sống dễ chịu, mà hiện tại, mỗi ngày không nằm ngủ thì cũng nghỉ ngơi, cảm giác bản thân nhàn tới nỗi sắp mốc meo tới nơi rồi.

Không hiểu vì sao đột nhiên cuộc sống của mình lại nhàn nhã như vậy, nhưng khẳng định có liên quan tới chuyện kia. Vân Phi Vũ chỉ không hiểu, lấy thân phận hiện tại của y, vì sao vị giáo chủ thần bí kia lại ra tay cứu giúp, sao lại không nhanh chóng giết y. Tuy rằng y cũng chẳng muốn chết, những hiện tại đang nhàm chán nên cũng chỉ có thể suy nghĩ miên man, không khỏi liên tục thở dài, sau đó lắc đầu, bất đắc dĩ đi vào trong căn phòng nhỏ.

…………………

Trong Lạc Vũ Hiên, Tư Vũ Thánh đứng trước tấm bình phong, lẳng lặng nghe người ngoài cửa báo cáo mọi chuyện về thiếu niên kia. Không phải hắn hoài nghi điều gì, chỉ là hắn quá tò mò về thiếu niên mà thôi, vậy nên hắn muốn biết nhất cử nhất động của y.

“Tiếp tục.”

“Vâng.” Bóng người ngoài cửa chớp động, biến mất ngoài cửa.

Tư Vũ Thánh xoay người trở về trước bàn, ngồi xuống, khóe miệng hơi cong lên, vừa thưởng trà vừa suy nghĩ: “Có nên đưa y tới Lộng Mai Các hay không, một người đáng yêu như vậy, giữ y bên cạnh để quan sát có lẽ sẽ thú vị hơn nhiều.

“Bẩm báo giáo chủ.” Thanh âm ngoài cửa khiến hắn bừng tỉnh.

“Chuyện gì?”

“Lưu Trần công tử cầu kiến.”

‘Ba’ tiếng vỡ thanh thúy vang lên, Tư Vũ Thánh cũng đột nhiên đứng lên: “Lưu Trần đã trở về?”

“Vâng.”

Ném chung trà vỡ nát trên tay lên mặt đất, cũng không để ý nước trà văng lên người, tiện tay cầm lấy chiếc mặt nạ trên bàn đeo vào, lạnh lùng hạ lệnh: “Dẫn y tới gặp ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.