Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 127: Khó khăn cuối cùng



Vân Phi Vũ vui vẻ cầm quả trứng đầu tiên mà mình không bóp nát, hưng phấn bừng bừng chạy tới trước mặt Lang Ỷ Thần, đột nhiên phát hiện bản thân không khác chi một tiểu hài tử đang khoe công trạng, y không khỏi xấu hổ, đỏ bừng mặt.

Tiểu hài tử kia lại tươi cười nhìn y, sau đó cổ vũ: “Vũ, ta biết ngươi có thể làm được.”

Tuy rằng bị tiểu hài tử khen ngợi có chút không được tự nhiên, nhưng y vẫn thực sự cảm động, lập tức vứt bỏ cảm giác xấu hổ nho nhỏ trong lòng, tiếp tục luyện tập.

Trải qua huấn luyện khắc khổ, rốt cuộc y có thể thuần thục điều khiển lực cầm nắm mọi thứ. Hôm nay, y đang múa kiếm trong tiểu viện, Âu Dương Ngọc vẫn luôn cắm cọc trong phòng dược liệu lại đột nhiên xuất hiện.

“Có được sức mạnh lớn như vậy cũng không biết vận dụng, đáng tiếc, đáng tiếc!”

Do tác dụng của dược vật nên cảm quan của Vân Phi Vũ linh mẫn hơn trước rất nhiều, tuy rằng thanh âm của lão đầu không lớn, nhưng y có thể nghe rõ ràng nội dung hắn nói.

Lập tức dừng động tác, y xoay người nhìn về phía lão đầu, cung kính thi lễ: “Mong Âu Dương lão bá chỉ dạy.”

Âu Dương Ngọc vì chuyện lần này nên vẫn thẹn trong lòng, quả thực có ý muốn chỉ điểm, hắn liền xoa cằm liên tục gật đầu: “Nhìn ngươi có thành ý như vậy, lão đầu ta sẽ dạy ngươi hai chiêu.”

“Kỳ thực, xét tình trạng hiện nay của ngươi thì học quyền pháp thích hợp hơn, đem cơ thể cường hóa thành kình lực, lúc đó kiếm pháp của ngươi cũng có thể phát huy sức mạnh tối đa.”

Lão đầu dừng một chút, lại nói tiếp: “Vậy đi, ngươi luyện theo ta.”

Vân Phi Vũ ngây người, nhanh chóng xoay người đặt kiếm sang một bên, cách lão đầu ba bước, chăm chú nhìn theo từng động tác của hắn.

Âu Dương Ngọc âm thầm hài lòng: “Không tồi, có khí thế, để xem tiểu tử này có thể phát huy tới trình độ nào.”

Trước kia là có tâm nhưng bất lực, mà hiện tại lại nhận được sức mạnh lớn hơn kiếp trước, thiếu niên đã sớm nghĩ nên thử một chút xem có phải mình mạnh hơn trước kia hay không.

Đôi mắt chằm chằm nhìn từng cử động của lão đầu trước mắt. Vân Phi Vũ triển khai tư thế. Thấy đối phương nhàn nhã chắp tay sau lưng chờ mình tấn công, biết bản thân bị coi thường, nhưng từ khi tới thế giới này đã gặp qua rất nhiều cao thủ, tâm lí của y đã sớm bình lặng.

Phối hợp với bước lướt tiến lên phía trước, thiếu niên chậm rãi lẻn từng bước tới trước mặt lão đầu. Một nắm đấm quét qua sườn trái gương mặt hắn, lão đầu khẽ nghiêng người cản lại nhưng vẫn chưa phản công. Thiếu niên không để ý tới cảnh tay phải bị kình lực bắn ngược trở lại khiến cho trấn động, đột nhiên y vung cánh tay trái luôn giấu sau lưng. Một nắm đấm phía trái đánh thẳng lên bụng lão đầu.

Nhưng mà, khi y đưa tay đánh về phía lão đầu lại cảm giác như đang đánh lên lớp bông mềm mại. Y nhất thời ngây người, lão đầu đột nhiên lui bụng về phía sau, tiếp đó liền bộc phát một cỗ kình lực kinh người, khiến y bị đẩy lùi mấy bước.

“Tiểu tử, đường quyền này của ngươi có chút quái dị, nhưng rất thú vị.” lão đầu xoa bụng tới gần y: “May mà ta đã vận nội công hộ thể. Tuy rằng ngươi chỉ cậy mạnh, nhưng cũng đủ dũng mãnh.”

“Âu Dương lão bá, người không sao chứ? Nhất thời đắc ý nên ta đã quên không khống chế sức mạnh. Thật xin lỗi!” Vân Phi Vũ lộ vẻ mặt hối hận.

“Không có việc gì, không có việc gì, mấy quyền của ngươi cũng không tổn thương được lão đầu ta đâu, nhiều nhất cũng chỉ khiến da thịt đau một chút thôi.”

Chính vì đã hiểu biết tính tình của lão đầu nên y biết hắn đang an ủi mình, nghe xong những lời này, lòng tự tin của y nhất định sẽ bị đả kích rất lớn. Nhớ tới một quyền vừa rồi, y chính là dồn toàn bộ sức mạnh tấn công lên trước, không nghĩ tới….

Âu Dương Ngọc ho nhẹ hai tiếng, Vân Phi Vũ lập tức lấy lại *** thần, biết lão đầu muốn giảng trọng điểm.

“Khi đối địch có thể quan sát, tự ngẫm nghĩ là chuyện tốt, nhưng kinh nghiệm đối địch chưa đủ, đầu óc chưa linh hoạt, phản ứng không đủ nhanh, ra tay cũng quá cứng nhắc, cho nên ngươi phải nhớ kỹ một câu “quyền vô quyền, ý vô tình, vô quyền vô tình là thật ý”. Ha hả, hiện tại nói với ngươi những lời này là quá sớm, nhưng cho dù chỉ luyện nội công, có thể đạt tới cảnh giới này cũng đã vô cùng lợi hạ.”

“Cái gì mà quyền vô quyền, ý vô tình, vô quyền vô tình là thật ý? Cái này có nghĩa gì?” Vân Phi Vũ vô cùng khó hiểu.

“Quyền pháp luyện tới cảnh giới cao nhất thì có thể tùy ý xuất chiêu, không chỉ khiến địch không thấy rõ ràng chiêu thức ngươi đánh ra là hư hay thật, hơn nữa cũng có thể phản ứng nhanh nhất đối với mọi thứ chung quanh, không phải quá dựa vào quyền thuật, cũng chẳng phải hành động theo bản năng. Sau khi trải qua một cuộc huấn luyện dài, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tâm trí đưa ra phán đoán thì thân thể lập tức phản ứng lại.”

“À….”

Nhìn bộ dạng cái hiểu cái không của thiếu niên, Âu Dương Ngọc phất tay: “Không cần suy nghĩ nhiều, sau này luyện tập chăm chỉ thì kinh nghiệm sẽ gia tăng. Hiện tại thì kiến thức cơ bản mới là thứ quan trọng nhất. Đầu tiên ngươi phải rèn luyện trọng tâm, phần dưới của người lộn xộn, hai chân không vững, giống như vừa rồi, nếu ta dùng chân đảo qua một chút, ngươi nghĩ bản thân có cơ hội đánh về phía ta?”

Vân Phi Vũ thật sự suy ngẫm: “Uhm, ta biết việc này.”

Lão đầu gật gù: “Tuy hiện tại luyện tập trọng tâm có chút muộn nhưng so với không luyện thì có phần tốt hơn, về sau, mỗi buổi sáng….vác tảng đá kia trên lưng nhảy ếch một trăm vòng quanh viện, sau đó tiếp tục đứng tấn, buổi chiều ta dạy ngươi kỹ xảo dùng lực. Hiện tại ngươi không chỉ luyện quyền thuật, còn phải luyện lưng và chân. May mà lúc này ngươi mới mười sáu tuổi, thân mình vẫn con mềm dẻo, chỉ cần cố gắng sẽ không có gì khó khăn.”

Thiếu niên nhìn tảng đá trong viện, nó còn to lớn hơn mình gấp mấy lần, không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước miếng: “Đã biết, nhưng tảng đá kia nặng bao nhiêu vậy Âu Dương lão bá?”

Lão đầu liếc nhìn một chút: “Đại khái là mấy trăm cân, dựa vào sức lực hiện tại của ngươi chắc chắn sẽ không thành vấn đề, ngươi thử thì biết.”

“Được!” Thiếu niên bước tới đó, đi quanh tảng đá một vòng, tìm một vị trí tốt, hai chân chếch ra, dồn sức lực vào đôi tay nhấc lên trên, quả nhiên đã đưa lên cao quá đỉnh đầu.

“Có chút mất sức, nhưng không quá khó khăn như ta đã nghĩ.” Vân Phi Vũ nhẹ nhàng buông tảng đá, vui vẻ nhìn lão đầu.

“Uhm, hiện tại ngươi vác nó trên lưng mà nhảy đi, hoàn thành xong một trăm vòng cũng vừa vặn tới giờ cơm chiều.” Nói xong, lão đầu xoay người rời đi.

Nhìn trời, hiện tại y đã quen với việc nhìn mặt trời mà đoán biết thời gian, thấy mặt trời ngả về tây, đại khái cũng vừa qua giờ mùi, tiến vào giờ thân, cách cơm chiều còn hai canh giờ, ngẫm lại như vậy cũng đủ thời gian, y lập tức chà xát hai tay, tìm vị trí tốt, nâng tảng đá lớn, bắt đầu nhảy ếch.

Chớp mắt đã vào thu, tính toán thời gian thì cũng được tám tháng kể từ khi Vân Phi Vũ đã được tổ tôn (ông cháu) hai người cứu sống.

Mấy tháng luyện tập, y thường cùng Âu Dương Ngọc luận bàn quyền thuật. Mới đầu còn bị một chưởng đánh bay, hiện tại đã có thể cùng lão đầu giao đấu quá trăm chiêu. Không riêng gì lão đầu cùng tiểu tử kia, chính y cũng cảm thấy giật mình.

Đương nhiên, y đã tốn không ít mồ hôi công sức, cũng chỉ có y mới biết bản thân mình muốn trở nên mạnh mẽ tới mức nào. Vậy nên ngày nào cũng vậy, từ sáng sớm cho tới tối muộn, trừ bỏ làm cơm, ăn cơm và đi ngủ mất ba canh giờ, phần lớn thời gian y đều dùng để luyện tập.

Còn Lang Ỷ Thần, ban đầu vô cùng phản đối, tới hiện tại cũng đã ủng hộ hết mình. Nhớ tới lý do trước kia tiểu tử kia phản đối, y liền đổ mồ hôi.

Lúc ấy, tiểu tử kia vừa nghe y muốn luyện tập liền phản đối kịch liệt, sau này mới biết được, thì ra tiểu tử kia sợ y luyện ra một cơ thể toàn cơ bắp, kết hợp với gương mặt hiện tại….kỳ thật tự bản thân y ngẫm lại cũng đổ mồ hôi lạnh, cái bộ dạng đó không thể dùng từ quái dị để hình dung hết, có thể nói là quỷ dị mới đúng. Tuy y thực sự thích thân thể cường tráng, nhưng nếu đổi được gương mặt hiện tại thì y sẽ vừa lòng hơn.

Mặc dù tiểu tử kia phản đối, nhưng một chọi hai thì không thể thắng. Qua việc tập luyện mấy tháng, Vân Phi Vũ cảm thấy thân thể mình rắn chắc một chút nhưng gương mặt lại không hề biến hóa chút nào, thất vọng nhưng cũng có chút vui vẻ. Dù sao, tuy bộ dạng hiện tại thực nhu nhược, nhưng so với tổ hợp kỳ quái mà y nghĩ tớ còn tốt hơn nhiều.

Bàn tay của y, trừ bỏ lớp chai sần do cầm kiếm, những vết thương còn lại mỗi lần bị Lang Ỷ Thần nhìn thấy đều bị hắn dùng ngân châm hoặc thuốc để chữa khỏi, quả thực khiến y dở khóc dở cười, nhưng cũng chỉ có thể tùy ý tiểu tử kia gây sức ép. Từ đầu tới cuối, đôi tay y lúc nào cũng trắng nõn như ngọc, mềm mại thon dài xinh đẹp tuyệt trần, mà tiểu tử kia cũng vô cùng hài lòng với việc này.

Hôm nay, trời có chút lạnh, Vân Phi Vũ luyện tập xong liền bắt đầu luyện lại nhu thể công mà lão đầu đã dạy. Kỳ thực y cảm thấy môn võ công này rất giống với Yô-ga ở kiếp trước, chẳng qua Yô-ga lấy tĩnh làm chủ, mà cái y muốn đạt được là cơ thể mềm dẻo, có cốt cách.

“Tiểu tử, muốn đánh tay đôi một trận không?” Âu Dương Ngọc đột nhiên xuất hiện. Những ngày gần đây, tựa hồ việc giao chiến cùng thiếu niên đã trở thành một thú vui của hắn.

“Được.” Vân Phi Vũ thả người nhảy lên, phủi bụi trên tay, đi tới trước mặt lão đầu, mỉm cười: “Lão độc, hôm nay ngài định tấn công ta như thế nào đây?”

Lão đầu nâng mày: “Ngươi xác định? Không sợ ta dùng một chưởng giải quyết ngươi?”

Thiếu niên không nói, chỉ nhìn hắn cười cười, nhưng đôi mắt cũng không rời khỏi người phía trước, đem tất cả động tác, biểu hiện, ánh mắt của hắn thu vào đáy mắt.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, lão đầu giả bộ khinh thường không muốn ra tay trước nhưng đột nhiên đưa một ngón tay điểm tới trước ngực thiếu niên, y nghiêng người về phía sau chín mươi độ, mượn lực cánh tay kéo cơ thể sang phải, song chưởng đánh về phía sườn của lão đầu. Nháy mắt lão đầu đã dời đi, thiếu niên nhảy về phía trước, theo sát hắn, sau đó tựa như hầu tử thâu đào (khỉ trộm đào ồ-ố) hướng về phía hạ thân của lão đầu. Lão đầu hét lớn: “Tiểu tử kia, ngươi thật là đê tiện hạ lưu, dám dùng chiêu này đối phó lão đầu ta.”

Thiếu niên đứng thẳng dậy, cười hì hì nói: “Học theo ngài đó mà.”

Âu Dương Ngọc phất tay: “Đánh cẩn thận, không dùng chiêu thức ngầm.”

“Được.”

Vân Phi Vũ nhanh chóng thu hồi bộ dạng vui đùa, lập tức tấn công lên. Lão đầu cũng không trốn tránh, nháy mắt đã qua hơn trăm chiêu, cho tới khi lão đầu đột nhiên hô lên: “Ngừng ngừng ngừng, không đánh nữa.”

Thiếu niên kinh ngạc, khó hiểu nhìn về phía hắn. Lão đầu luôn luôn phân thắng bại mới chịu dừng tay, hôm nay làm sao vậy?

“Không cần đánh, chúng ta tiếp tục đánh thì chỉ là thuần túy đọ xem sức lực ai lớn hơn mà thôi. Tiểu tử ngươi trẻ tuổi khí thịnh, lão đầu ta không đọ được với ngươi.”

“Ngài định nói… nói là hiện tại ta cùng ngài đã bất phân thắng bại?” Vân Phi Vũ khó tin mà trừng lớn đôi mắt.

“Sao vậy, không tin?” Lão đầu đi tới trước mặt y, vỗ vỗ vai, cảm thán nói: “Ta nói rồi, có cố gắng thì sẽ có kết quả tốt, nỗ lực của ngươi sẽ không uổng phí, chẳng qua, đánh ngang tay với ta thì năng lực của ngươi cũng chỉ có thể so với những cao thủ bình thường trong chốn giang hồ. Dù sao, thứ ta am hiểu cũng chỉ là dùng độc, không phải quyền cước công phu, đụng tới chuyện này thì ngoài kia còn vô số cao thủ tuyệt đỉnh, ngươi vẫn nên né tránh khỏi bọn họ là hơn.”

Thấy thiếu niên không nói gì nhưng lại giật mình nhìn mình, Âu Dương Ngọc nghĩ y bị câu nói cuối cùng khiến cho hoảng sợ, lập tức trấn an: “Yên tâm, yên tâm, kẻ có thể xưng là tuyệt đỉnh cao thủ trong võ lâm cũng chỉ có vài người, hơn nữa, ngươi không danh không tiếng, cũng chẳng làm chuyện gì thương thiên hại lý, cho nên bọn họ sẽ không tìm tới gây sự.”

“A.” Thiếu niên lấy lại *** thần, ngượng ngùng lắc đầu: “Ta không lo lắng chuyện đó, ta chỉ không tin mình cũng được liệt vào hàng cao thủ thôi. Hắc hắc…”

“Cái đó thì có gì không thể.” Lão đầu trừng mắt: “Độc vương ta đương nhiên là cao thủ.”

Vân Phi Vũ vừa nghe vậy, trong lòng liền cảm thấy có trăm ngàn thứ ngổn ngang, đột nhiên quỳ xuống trước mặt lão đầu: “Âu Dương lão bá, tuy ngài vẫn chưa chính thức nhận ta làm đồ đệ, nhưng ta luôn nhận định ngài là sư phụ, xin ngài nhận của đồ nhi một lạy.”

Âu Dương Ngọc lộ vẻ mặt vui mừng, hắn đối xử với thiếu niên như vây, trước là vì áy náy, sau là vì sự cố gắng của y, không tự chủ được nên nghĩ cách giúp y, kỳ thực trong lòng hắn đã sớm nhận định y là đồ đệ của mình.

“Đứng lên đứng lên.” Một phen túm lấy thiếu niên nâng dậy, lão đầu lộ ra vẻ mặt tươi cười như thường lệ: “Đừng có sư phụ này sư phụ nọ, lão đầu ta ghét nhất là cái bộ dạng ấy. Ngươi cứ gọi ta là lão độc, ta vẫn kêu ngươi là tiểu tử.”

“Đã biết.” Vân Phi Vũ nhếch môi, hai người nhìn nhau tươi cười.

“Đúng rồi, gần đây ngươi luyện tập lăng không bộ như thế nào?”

“Tốt lắm, nhưng thời gian lâu sẽ khó thở, sau đó…” Thiếu niên gãi đầu cười gượng hai tiếng.

“Uhm, bộ cước này khi nện bước cần phải dùng khí, ngươi không có nội lực nên rất khó khống chế khí trong cơ thể, từ từ sẽ thành thạo.” lão đầu dừng một lúc, sau đó nói tiếp: “Kỳ thật, lăng không bộ chủ yếu dùng để hỗ trợ cho kiếm pháp của ngươi. Ngày thường đánh quyền cũng không cần dùng tới, kiếm pháp chú ý linh hoạt, rất nhanh, mà quyền pháp cần nhanh nhẹn, mạnh mẽ. Lăng không bộ rất nhanh, từng góc độ đều hờ hững, rất phù hợp với những loại kiếm pháp phiêu dật, có thể sử dụng chung cho kiếm pháp cùng quyền pháp thường ngày ngươi vẫn luyện tập.”

“Ân, ta cũng cảm thấy như vậy.” Vân Phi Vũ có chút đăm chiêu, gật đầu, sau đó nhìn trời: “Ta đi làm cơm chiều.”

Âu Dương Ngọc gật đầu, nhìn theo bóng dáng y, nhíu mày, khẽ thở dài: “Nên tới thì sẽ tới, nên đi thì phải đi, trốn nhất thời, không trốn được một đời. Thế trận hỗn loạn kia là do ngươi mà nên thì cũng phài từ ngươi mà kết thúc. Vân tiểu tử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.