Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 137: Tiến vào chiến trường



Đảo mắt đã qua hơn nửa tháng, Vân Phi Vũ đã hiểu được thế cục trước mắt.

Thì ra chiến tranh chưa bắt đầu, quân địch vẫn đang trên đường tới đây, còn về phần vì sao lại chuẩn bị trước mấy tháng, vậy thì đó là công trạng của những kẻ được xưng là mật thám.

Tin tức Tây Chích quốc chiêu binh mãi mã, chuẩn bị tấn công Dạ Diệp Quốc đã được truyền tới từ mấy tháng trước. Bởi vậy, hoàng đế Dạ Diệp quốc lập tức hạ lệnh chuẩn bị chiến tranh, từ đó, khủng hoảng trong nước cũng gia tăng, nhưng nhiệt huyết của những người anh hùng cũng dâng lên như măng mọc sau mưa.

Dạ Diệp quốc chuẩn bị, chắc chắn Tây Chích quốc cũng đã biết tình hình, nhưng chiến tranh vẫn không dừng lại, bởi vì tin tức tình báo không ngừng được truyền vào hoàng thành, nói bọn họ vẫn đang tiếp tục tiến tới. Ban đầu, thiếu niên còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng có thể hiểu được hoàn toàn.

Chắc chắn Tây Chích quốc biết được nội bộ Dạ Diệp quốc vô cùng náo loạn, cho dù có chuẩn bị vẹn toàn đến đâu, nhưng nội chiến, ngoại chiến cùng nhau tiến tới, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu. Hơn nữa, còn một nguyên nhẫn khác chính là Vân gia. Nhất định bọn họ đã nhận được sự trợ giúp từ Vân gia, bằng không bọn họ sẽ không chấp nhất như vậy.

Thiếu niên đứng trong viện, thở dài: “Lại là chuyện liên quan tới Vân gia, nhưng dẫu biết được thì đã sao, chẳng phải vẫn vô dụng?”

Khóe miệng gợi lên một tia cười khổ, thiếu niên ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhớ tới năm trước đó, ở bên cạnh người kia, cho dù trời có lạnh như thế nào cũng khiến y cảm thấy ấm áp, mà năm nay…

“Tiểu Vũ?” Trần Quang Bảo nhìn bóng dáng cô tịch trước mắt, không hiểu vì sao trong lòng lại nổi lên cảm giác chua xót. Gần đây, thiếu niên luôn luôn ngẩn người, chỉ cần không làm việc sẽ đứng trong viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mà những ngày gần đây, bầu trời lúc nào cũng mù mịt, tiếp tục nhìn còn khiến tâm tình càng thêm xấu, hắn thực sự không hiểu.

Nghe thấy tiếng gọi, Vân Phi Vũ xoay người lại, tươi cười: “Tiểu Bảo, chuyện gì vậy?”

Câu hỏi của thiếu niên khiến Trần Bảo Quang lập tức lấy lại *** thần: “A… Triệu sư huynh nói cho ta biết, Triệu sư bá gọi mọi người tới đại sảnh, hình như có chuyện gì đó muốn dặn dò.”

“Nga” Thiếu niên đi về phía hắn. Y đột nhiên lộ ra nụ cười bí ẩn: “Tiểu Bảo, chẳng phải ngươi nói sẽ không thừa nhận người nọ là sư huynh sao, tại sao bây giờ lại xưng hô thân thiết như vậy?”

Trần Bảo Quang lập tức đỏ mặt tới tận mang tai, nói lắp: “Ta.. ta.. hắn là.. sư huynh mà!”

“Ha hả!” Thiếu niên khẽ cười, không tiếp tục trêu đùa hắn, nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ. “Rốt cuộc người kia là ai? Hắn quan hệ như thế nào với Triệu Xỉ?”

Đúng như những gì thiếu niên hoài nghi. Sau nhiều ngày quan sát, y phát hiện ra một điều, tuy Triệu Xỉ là sư phụ của Triệu Nhất Thanh, nhưng quan hệ giữa hai người khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ. Chỉ cần Triệu Nhất Thanh nói, Triệu Xỉ cũng hiếm khi phản bác, căn bản luôn nghe theo hắn. Loại cảm giác này khiến y phát hiện Triệu Nhất Thanh không phải là một người đơn giản. Tuy nhiên, việc này cũng chỉ giới hạn trong suy nghĩ của y mà thôi.

Đối với Triệu Xỉ, ban đầu hai người đều đề phòng hắn, hiện tại đã trở thành tôn kính, chỉ vì hắn có thể buông xuống tất cả ân oán xưa kia, hết thảy đều tập trung vào việc công, chưa bao giờ chỉ trích bọn họ. Hơn nửa tháng nay, những việc nên làm hắn đều giao cho hai người, nhưng những việc không nên làm, hắn tuyệt đối không cho hai người động tay. Bởi vậy, hai người bọn họ cũng chẳng tiếp tục che dấu, lập tức thể hiện hết tất cả tài năng của mình, mà người nọ cũng bình tĩnh tiếp nhận, càng thêm coi trọng bọn họ.

“Tiểu Vũ, ngươi nghĩ sư bá muốn nói gì? Vì sao lại gọi tất cả mọi người cùng tới?” Trần Bảo Quang đột nhiên mở miệng, cắt ngang dòng suy nghĩ của thiếu niên.

Vân Phi Vũ tươi cười, nhéo lên gương mặt bầu bĩnh của hắn: “Gấp cái gì. Chẳng phải tới đó sẽ biết ngay sao.”

Trần Bảo Quang xoa xoa nơi bị nhéo đau, bĩu môi, nhưng khi thấy ánh mắt ấm áp của thiếu niên, hắn lập tức vui vẻ gật đầu: “Uhm.”

“Thật đáng yêu, khó trách người nọ…”

Nhớ tới Triệu Nhất Thanh, thiếu niên lập tức nhíu mày. “Thân phận người nọ không rõ ràng, hơn nữa cũng có ý đồ bất minh với Tiểu Bảo. Lưu thúc đã đem Tiểu Bảo giao cho ta, ta phải bảo vệ hắn thật tốt.”

Quay đầu nhìn người bên cạnh, dường như hắn cũng có chút để ý tới người nọ, tuy nhiên, hắn vẫn chưa phát hiện ra điều đó, nhưng nếu người nọ chỉ là vui đùa… Không được, thừa dịp Tiểu Bảo còn chưa nhận ra tâm ý của mình, phải nhanh chóng ngăn chặn chuyện đó phát sinh.

Vào đại sảnh, lúc này Vân Phi Vũ mới phát hiện mọi người đã đứng chặt ních nơi đây. Bình thường, ai cũng vội vàng làm việc, y cũng chẳng biết phòng bếp có bao nhiêu người, mà hiện tại, y quét mắt một lượt cũng phải tới hơn trăm người. Nghĩ lại cũng đúng thôi, nấu cơm cho hơn mười vạn người cơ mà, như vậy là còn ít.

“Khụ khụ.” Triệu Xỉ hắng giọng, đại sảnh lập tức an tĩnh trở lại, tất cả đều chăm chú nhìn hắn.

“Tin tức mới nhất truyền tới từ tiền tuyến, quân đội Tây Chích đã cách thành Tát Lan hơn trăm dặm, quân ta chuẩn bị nghênh chiến, bởi vậy cần phải phái ra mười đầu bếp tay chân lanh lẹ, tay nghề cao tới đó. Mỗi người phải có khả năng đảm đương tất cả công việc, từ nhóm lửa cho tới việc hoàn thành khâu cuối cùng của việc nấu ăn, vậy nên, ta muốn chọn ra mười người trong số những người ở đây, sau đó….” Hắn dừng một lúc, liếc nhìn người bên cạnh, nói tiếp: “Đội ngũ lần này sẽ do đại đồ đệ Triệu Nhất Thanh của ta dẫn đầu.”

Do hắn đảm đương?

Thiếu niên không hiểu, theo lẽ thường thì người đó phải là Triệu Xỉ mới đúng, tại sao lại là hắn?

Mọi người đều rất khó hiểu, đại sảnh bắt đầu trở nên rối loạn ồn ào.

“Yên lặng một chút.” Triệu Xỉ hô to vài tiếng, chờ những tiếng xôn xao dần dần bình ổn mới nói tiếp: “Bây giờ, ta gọi tới tên ai thì người đó bước lên phía trước, nghe rõ không? Gọi tới tên ai thì người đó bước lên phía trước: Hạ Vũ, Tống Tụng, Ngô Liễu Nhiên….”

“Ta?” Vân Phi Vũ không ngờ cái tên đầu tiên được xướng lên lại là mình. Y thất thần, sau đó bị Trần Bảo Quanh lay tỉnh, bước lên phía trước.

Chờ tới khi nghe xong tên mười người, thiếu niên thấy không ổn, đang muốn hỏi lại đã thấy Trần Bảo Quang xông lên phía trước, hô to: “Ta muốn đi, Tiểu Vũ đi thì ta cũng phải đi.”

“Hồ nháo!” Triệu Xỉ quát lớn: “Ngươi cho rằng chiến trường là nơi đùa giỡn hay sao? Hạ Vũ đi làm việc, ngươi…”

“Ta cũng có thể, dựa vào cái gì mà không cho ta đi?” Trần Bảo Quang mở to mắt trừng hắn.

“Tiểu Bảo.” Vân Phi Vũ đau đầu nhìn người trước mắt, đang định mở miệng khuyên giải, không ngờ người nọ lại lên tiếng trước.

“Sư phụ, nếu tiểu sư đệ muốn đi thì ngài cho hắn đi đi, ta nghĩ sư thúc sẽ không trách ngài. Dù sao, đưa hắn đi cũng là muốn hắn được rèn luyện, ta nói không sai chứ?” Triệu Nhất Thanh thoáng liếc qua thiếu niên.

“Người này có ý gì?” Vân Phi Vũ không khỏi tức giận. Chẳng lẽ hắn không biết chiến trường nguy hiểm như thế nào hay sao? Chẳng lẽ những hành động ân cần trước kia hắn dành cho Tiểu Bảo đều là giả dối?

Còn không chờ thiếu niên mở miệng, Triệu Xỉ đã phủ đầu: “Nhất Thanh, ta thấy hay là thôi đi, tuổi của Bảo Quang vẫn còn nhỏ, tuy trù nghệ không tồi, nhưng…”

“Sư phụ, người quên Hạ Vũ còn nhỏ tuổi hắn hơn sao?”

Không hiểu nam tử trước mắt đang suy nghĩ điều gì, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, Triệu Xỉ biết có phản đối cũng không hiệu quả, đành phải âm thầm xin lỗi sư đệ của mình.

“Được rồi, để Trần Bảo Quang thay thế Ngô Liễu Nhiên. Ngày mai sẽ xuất phát cùng lúc với đại quân, mọi người giải tán đi.”

Mọi chuyện đã được quyết định, thiếu niên biết bản thân có phản đối cũng chẳng còn hiệu quả, hơn nữa, nhìn ánh mắt kỳ vọng của Trần Bảo Quang, y căn bản không thể lên tiếng.

Mọi người đều rời đi, sắc mặt mỗi người đều bất đồng, có may mắn, có tiếc nuối, có vui vẻ, có buồn rầu, mà trong mười người được chỉ định, chỉ có Trần Bảo Quang là vui vẻ nhất.

“Tiểu Vũ, chúng ta mau trở về thu thập hành trang đi.” Trần Bảo Quang kéo y chạy về.

Vân Phi Vũ giữ chặt hắn, nghiêm mặt nói: “Tiểu Bảo, ngươi về thu thập trước, ta còn có chút việc.”

“Việc gì?”

“Bí mật.”

Thấy hắn bĩu môi, thiếu niên buồn cười, xoa mặt hắn: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi, biết đâu ta sẽ nói cho ngươi biết thì sao.”

“Được rồi, không được phép chơi xấu đó.” Trần Bảo Quang xoay người chạy đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Vân Phi Vũ xoay người, đối diện với ánh mắt sắc như lưỡi đao của người nọ, trong lòng cười thầm: “Chỉ như vậy đã tức giận? Xem ra có thể nói chuyện.”

Trong góc hẻo lánh yên tĩnh xuất hiện hai thân ảnh, người cao gầy mặc một thân miên bào xanh nhạt, người nhỏ bé mặc một bộ bố y màu xám, hai người nhìn nhau không nói.

Sau đó, người cao gầy nhăn mày, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn: “Nói đi, rốt cuộc ngươi tìm ta là có chuyện gì?”

Vân Phi Vũ mỉm cười: “Chẳng phải Triệu sư huynh đã hiểu rõ hay sao? Đương nhiên là vì chuyện của Tiểu Bảo.”

“Tiểu Bảo?” Triệu Nhất Thanh nhíu mày càng chặt: “Tiểu Bảo có chuyện gì?”

Lười che dấu với hắn, thiếu niên thu hồi nụ cười giả tạo, thản nhiên nói: “Chẳng phải Triệu sư huynh là người hiểu rõ chuyện này hơn ai hết hay sao. Ta không hiểu ngươi tiếp cận Tiểu Bảo với ý đồ như thế nào, nhưng ta tuyệt đối không cho phép ngươi tổn thương Tiểu Bảo.”

“Nga?” Đáy mắt Triệu Nhất Thanh thoáng hiện ra một chút kinh ngạc. Bộ dạng hiện tại của thiếu niên so với thường ngày quả như hai người hoàn toàn khác biệt. “Chẳng lẽ đây mới là bộ dạng thật sự của y?”

“Ta nói nghiêm túc.” Thiếu niên nhắc lại: “Không được phép tổn thương Tiểu Bảo.”

“Tổn thương Tiểu Bảo?” Dường như nam tử không thích nghe từ này cho lắm, sắc mặt có chút hờn giận: “Trước tiên, không nói tới việc ta có thương tổn tới hắn hay không, nhưng hình như chuyện giữa ta và Tiểu Bảo chẳng liên quan tới ngươi!”

Thiếu niên không hề phản bác, ngược lại còn gật đầu: “Đúng vậy, ngươi làm gì thì quả thực là không liên can tới ta, nhưng những việc liên quan tới Tiểu Bảo… hắn là người mà sư phụ tự mình giao cho ta, ngươi nói xem, liệu có can hệ tới ta hay không?”

“Cho dù hắn là sư phụ cũng không….”

“Không có tư cách can thiệp sao?” Thiếu niên ngắt lời hắn, sau đó cười lạnh một tiếng: “Vậy nếu là cậu ruột thì sao? Người cậu ruột đã nuôi nấng hắn lớn lên, tự mình phó thác hắn cho ta. Thực ra, Lưu thúc chính là cậu ruột của Tiểu Bảo, ngươi không biết, nhưng sư phụ của ngươi nhất định đã biết.”

Nhìn vẻ mặt kiên định của thiếu niên, Triệu Nhất Thanh nhất thời á khẩu không trả lời được, nháy mắt lại cười khẽ: “Thì sao nào? Nếu hắn thích ta, ngươi có thể ngăn cản sao?”

Vân Phi Vũ nhếch mi, ánh mắt không chút gợn sóng, giọng điệu chẳng hề sợ hãi: “Nếu hắn ưa thích ngươi thì ta thực sự không cản được, nhưng hiện tại hẳn là chưa thích nha, hơn nữa, chắc ngươi cũng nhìn ra đúng không? Tiểu Bảo rất dính lấy ta, nếu ta nói với hắn một tiếng, ngươi cảm thấy kết quả ra sao?”

Hàn quang lóe lên trong mắt nam tử, đối mặt với sự khiêu khích như vậy, làm sao hắn không tức giận. Thường ngày thấy hai người bám dính lấy nhau đã không thoải mái, vậy mà hiện tại thiếu niên còn cố ý nói ra, quả nhiên muốn chết!

Bước từng bước về phía thiếu niên, vươn tay định đánh một chiêu lên mặt y.

Vân Phi Vũ không hề kinh ngạc. Từ khi biết nam tử không phải người đơn giản thì y đã bắt đầu đề phòng, hai tay lập tức che trước mặt, ngăn trở đợt công kích từ hắn, đồng thời, đùi phải đảo nhẹ, đá lên sườn lưng của hắn.

“Sao, ngươi biết võ công?” Triệu Nhất Thanh bay ra xa trong nháy mắt, đứng xa vài trượng, kinh ngạc nhìn y.

“Không dám nhận.” thiếu niên thản nhiên nói: “Chỉ là thân thể khỏe mạnh mà thôi.”

“Không thể nào.” Nam tử nói thầm một câu, phía sau cánh tay phải còn đang đau đớn, nếu người trước mắt không có võ công thì không thể khiến cánh tay hắn đau đớn được, đánh chết hắn cũng không tin. Xem ra bản thân đã nhìn nhầm, thiếu niên này thoạt nhìn tầm thường tới không thể tầm thường hơn, kỳ thực đều là ngụy trang.

Hắn cẩn thận quan sát, thấy thiếu niên không hề cử động, chỉ lặng lặng đứng đó, chung quanh thân thể đều là sơ hở nhưng lại giống như không hề sơ hở. Hai người cứ đứng đối diện như vậy. Một lát sau, Vân Phi Vũ sợ Trần Bảo Quang chờ sốt ruột, y đành phải chủ động lên tiếng: “Kỳ thật, lần này gọi ngươi ra đây, ta chỉ đơn giản muốn hỏi ngươi là thật tâm với Tiểu Bảo, hay là… ngươi chỉ đang chơi đùa?”

“Thật tâm thì sao? Chơi đùa thì thế nào? Có can hệ gì tới ngươi sao?” Triệu Nhất Thanh nghe những lời y nói liền cảm thấy không thoải mái, lập tức trả lời một cách mỉa mai.

Thiếu niên không để ý tới sự khiêu khích của hắn, thản nhiên nói: “Nếu là thật tâm, ta tôn trọng ý kiến của Tiểu Bảo, nhưng nếu ngươi chỉ muốn đùa vui, vậy ta khuyên ngươi nên sớm thu tay lại, nếu không… tóm lại, ta sẽ không để ai tổn thương Tiểu Bảo.”

“…” Áp chế hỏa khí trong lòng, Triệu Nhất Thanh mang theo địch ý rõ ràng, hỏi: “Ngươi cũng thích Tiểu Bảo?”

“Thích.” Vân Phi Vũ trả lời không chút do dự, ngay sau đó nói tiếp: “Chính là thích theo kiểu huynh đệ.”

Nghe tới đó, tâm trạng Triệu Nhất Thanh lập tức thả lỏng. Nếu thiếu niên trước mắt cùng mình tranh giành, chắc chắn bản thân sẽ không thể nào địch nổi. Tuy tướng mạo y bình thường, nhưng không hiểu vì sao tiểu tử kia lại đeo dính lấy y như vậy, thật sự khiến người ta nhịn không được mà ghen tị.

Thấy thiếu niên trả lời thẳng thắn, Triệu Nhất Thanh cẩn thận suy nghĩ, sau đó nhìn thẳng phía y: “Ta thích hắn, cho nên sẽ không tổn thương hắn.”

“Vậy là được rồi.” Thiếu niên gật đầu, xoay người định rời đi.

“Nói vậy ngươi cũng tin? Ngươi không nghi ngờ ta nói dối sao?” Nam tử nhìn bóng dánh thiếu niên, nhịn không được liền mở miệng.

Vân Phi Vũ quay đầu lại nhìn hắn: “Ta tin tưởng ngươi, bởi vì ánh mắt ngươi nhìn Tiểu Bảo thật ôn nhu.”

Thiếu niên xoay người, bóng dáng y thoạt nhìn có chút tịch mịch, tiếng thở dài theo gió bay tới tai nam tử: “Cũng như hắn khi đó… rất giống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.