Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 176: Lời nói dối ngọt ngào



Khi Vân Phi Vũ tỉnh lại liền phát hiện mình đang năm trong căn phòng vô cùng xa hoa, dưới thân là chiếc giường gấm mềm mại, đỉnh đầu là chiếc sa trướng màu lam. Hình ảnh thân thuộc này khiến y hoảng hốt.

Nghe thấy tiếng ‘chi nha’, y nhìn về phía cửa.

“Tỉnh rồi?” Tích Vô Nhai đẩy cửa tiến vào, thấy thiếu niên lộ vẻ nghi hoặc, mỉm cười: “Thế nào, thân thể còn chỗ nào không thoải mái?”

Nghe hắn hỏi như vậy, lúc này thiếu niên mới phát hiện thân thể dưới lớp chăn tơ lụa đang trần trụi, mà phía sau đau đớn kia đang được bôi lên thứ gì đó mát lạnh: “Này… xem ra kế hoạch của ta ngân nước nóng rồi.” Y âm thầm thở dài, đột nhiên nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, y bật người ngồi dậy: “Tiểu Tuyết, ta còn phải đi tìm Tiểu Tuyết.”

Bởi vì đứng dậy qua đột ngột, vết thương phía sau lại bị đụng phải, cảm giác đau đớn xông thẳng lên não nhưng y vẫn muốn bước xuống giường.

Thấy y hành động như vậy, Tích Vô Nhai buông chiếc bát trong tay, bước từng bước tới bên giường nhấn y trở lại, quát chói tai: “Đệ không chịu quý trọng thân thể mình hay sao? Thân thể đã như vậy mà còn cưỡi ngựa, nếu ta không đuổi kịp thì đệ muốn chết hả?”

Đây là lần đầu tiên hắn phát hỏa với mình, Vân Phi Vũ ngây người, sau đó cúi đầu: “Ta chỉ muốn đi cứu Tiểu Tuyết thôi mà.”

Nhìn bộ dạng y, nam nhân cưỡng chế tức giận trong lòng, kéo chăn lên, nhẹ giọng làm dịu: “Hắn không sao cả, chỉ là quay về Tây Chích quốc thôi, so với việc lo lắng cho hắn, không bằng đệ lo cho chính mình đi.”

Không chờ thiếu niên mở miệng, nam nhân đột nhiên ôm chặt y vào lòng: “Vì sao mỗi lần đều khiến thân thể mình mang đầy thương tích như vậy? Đệ không biết ta sẽ rất đau lòng hay sao. Đệ hôn mê hai ngày, sốt cao không lùi khiến ta rất sợ hãi, sợ hại lại mất đệ một lần nữa. Đệ biết không, đệ có biết ta lo lắng nhiều lắm không?”

Vân Phi Vũ mấp máy môi, cuối cùng không hỏi câu gì, chỉ nói nhỏ: “Xin lỗi!”

Nam nhân ôn y càng chặt: “Ta không thích nghe đệ nói xin lỗi, ta chỉ muốn đệ yêu quý chính mình một chút, đừng khiến ta lo lắng sợ hãi. Ta yêu đệ. Tiểu Vũ, đệ biết không, nếu đệ lại biến mất trước mặt ta một lần nữa, ta…”

Tuy lời nói phía sau chưa thốt ra, nhưng thiếu niên cảm nhận được nam nhân đang run rẩy: “Ta tổn thương hắn sao?”

Âm thầm thở dài, những lời phủ nhận chuẩn bị thốt ra đều nuốt trở lại.

Nam nhân buông y ra, phủ ở phía trên, chăm chú ngắm nhìn.

Vân Phi Vũ bị nhìn như vậy nên chẳng biết làm sao, ánh mắt trốn tránh: “Cái kia… ba người đi cùng Tiểu Tuyết là người Tây Chích quốc?”

Thấy y như vậy, Tích Vô Nhai biết y đang thẹn thùng, nhẹ nhàng hôn lên mặt y một cái, sau đó ngồi dậy: “Đúng, bọn họ tới để đón hắn về, là phụng mệnh lão hoàng đế Tây Chích.”

Thiếu niên đột nhiên quay đầu, nói lắp: “Huynh… đã biết từ sớm?” Đột nhiên phát hiện mình hỏi quá dư thừa. Nam nhân này thân là vương gia, lại là võ lâm minh chủ, việc nhỏ như vậy sao có thể giấu diếm hiểu biết của hắn.

“Từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã biết.” Nam nhân thản nhiên nói, sao đó khẽ vuốt lên hai má thiếu niên, ánh mắt dị thường ôn nhu: “Đồng thời cũng biết đệ chính là bảo bối mà ta vẫn luôn tìm kiếm.”

“Nam nhân này… hắn không biết những lời này rất buồn nôn hay sao.” Khóe miệng Vân Phi Vũ khẽ run rẩy, lập tức nói sang chuyện khác: “Vậy Tiểu Tuyết trở về an toàn không?”

Tích Vô Nhai đứng lên, đi về phía bàn: “An tâm, lão hoàng đế kia chưa bao giờ bỏ rơi hắn. Đưa hắn tới Dạ Diệp quốc chỉ là muốn bảo hộ hắn mà thôi. Lúc này đón hắn trở về chính là muốn truyền ngôi cho hắn, có gì nguy hiểm được.”

Bưng chén dược thủy đi tới bên giường, nam nhân nâng y dậy: “Nào, uống thuốc thôi.”

Còn muốn hỏi tiếp nhưng phát giác mùi thuốc đông y đắng ngắt xông thẳng lên mũi, y nhíu mày. Thấy vẻ mặt kiên quyết của nam nhân, y đành phải vươn tay tiếp nhận, ngưng thở uống cạn một hơi tựa như bị lôi ra pháp trường không bằng.

Thấy vẻ mặt nhăn nhó đáng yêu kia, Tích Vô Nhai không kiềm chế được liền cười khẽ: “Mở miệng ra.”

“Sao?” Thiếu niên chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn nam nhân, cho tới khi trong miệng bị nhét vào một vật, cắn một cái, thì ra là mứt táo. Vị đắng lùi đi, thiếu niên giãn hàng mày, nghĩ ngợi, lại hỏi: “Như lời huynh nói, hình như Tiểu Tuyết ở Tây Chích cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên trước kia hoàng đế Tây Chích mới đưa hắn đến Dạ Diệp quốc. Hiện tại đón hắn trở về như vậy chẳng khác nào tiếp tục đặt hắn trong nguy hiểm sao?”

Tuy không muốn quan tâm tới việc của tiểu quỷ kia, nhưng đối mặt với câu hỏi của thiếu niên, Tích Vô Nhai đành phải kiên nhẫn giảng giải: “An tâm, nếu lão hoàng đế kia không nắm chắc thì sao có thể đón hắn trở về, không sao đâu.”

“Nga” Thiếu niên đăm chiêu: “Vậy là tốt rồi.” Nhưng trong lòng bất chợt dâng lên một tia cô đơn.

Dường như nhận ra vẻ mặt thiếu niên, nam nhân nhẹ nhàng ôm y ghé lên vai mình, ghé sát bên tai, dịu dàng nói: “Tiểu bổn đản, chẳng phải đệ còn có ta sao. Ta sẽ luôn ở bên đệ.”

Thấy thiếu niên im lặng không nói, nam nhân không ép buộc, chỉ đỡ y nằm xuống, sau đó đặt bát lên bàn, cầm chiếc hộp sắt đi tới.

“Thượng dược thôi.”

Thấy nam nhân xốc lên tấm chăn che khuất hạ thể của mình, Vân Phi Vũ lập tức hiểu hắn thượng dược như thế nào, vội vàng ôm chăn che lại: “Ta… Ta tự làm.”

Tích Vô Nhai cản trở động tác của y, không khỏi cười khẽ: “Chúng ta đã làm hết mọi thứ rồi, hiện tại mới e lệ… có phải đã không kịp rồi?”

Vừa nghe lời này, Vân Phi Vũ lập tức cùi đầu thật sâu, hận không thể tìm một cãi lỗ để nhảy vào: “Nam nhân này thật là, sao có thể nói trắng ra như vậy? Quên đi, hắn nói cũng đúng mà, cái gì cũng làm rồi, hơn nữa, chỉ sợ hai ngày nay hắn cũng thượng dược cho ta vô số lần, tiếp tục từ chối có vẻ kiêu ngạo.”

Hít một ngụm khí, thiếu niên nằm thẳng đơ: “Đến đây đi!”

Nam nhân cười khúc khích: “An tâm, ta chỉ thượng dược cho đệ, không cần lo lắng tới mức ấy.”

Cảm giác gương mặt như phát sốt, Vân Phi Vũ xoay đầu sang một bên, tùy ý nam nhân nâng chân mình lên, dùng ngón tay khẽ vuốt nơi đó, từng đợt mát lạnh truyền tới, y thoải mái thở hắt ra.

“Bên trong cũng cần phải thượng dược, như vậy mới mau lành lại.” Nam nhân đặt ngón tay ở nơi đó, sau đó dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía thiếu niên.

Do dự, thấy sắc mặt hắn thản nhiên, thiếu niên gật đầu.

Dị vật mới tiến vào khiến y khó chịu nhíu mày, nhưng cảm nhận được nam nhân dịu dàng như vậy, thiếu niên thả lỏng thân thể. Ngón tay người nọ chuyển động, xoay tròn, đến khi đụng tới một chỗ khiến y kìm lòng không đậu khẽ thốt lên một tiếng.

Qua một lúc, nhận ra thanh âm kia do chính mình phát ra, cảm giác xấu hổ lập tức ập tới, vụng trộm nhìn nam nhân, thấy sắc mặt hắn bình thường, y không khỏi thở phào. “Chắc là không nghe thấy.”

Thượng dược xong, nam nhân vén chăn cẩn thận cho y, bưng chiếc bát trống ra ngoài.

Vân Phi Vũ chà xát gương mặt nóng rực, âm thầm phỉ nhổ: “Thân thể này thật *** loạn.”

Tích Vô Nhai đóng cửa lại, lập tức tựa vào khung cửa thở ra một ngụm khí lớn, vẫn tiếp tục cố nén dục vọng.

Vừa nghe thanh âm rên rỉ kia của thiếu niên, thiếu chút nữa không kiềm chế được liền bổ nhào tới. Cũng may hắn lập tức cắn đầu lưỡi, nếm được vị huyết *** nơi đầu lưỡi mới duy trì được lý trí.

“Ta đã từng chật vậy như vậy hay chưa?” Nam nhân cười khổ: “Sợ rằng chỉ có mình y mới có thể khiến ta ra nông nỗi này.”

Không bao lâu, nam nhân lại bưng một bát khác vào. Nghe mùi hương thoang thoảng, Vân Phi Vũ biết là đồ ăn. Vừa nãy còn không cảm thấy gì, hiện tại ngửi được mùi này mới phát hiện bụng đói tới nỗi bắt đầu kêu gào.

Nâng người trên giường dậy, Tích Vô Nhai bưng bát định đút cho thiếu niên, y lại vươn tay: “Ta tự ăn.”

Thấy y kiên quyết, nam nhân cũng không hề miễn cưỡng, đưa bát cho y.

Không bao lâu sau đã thấy đáy, biết y đói bụng nhưng đành phải nói: “Đệ đói bụng hai hôm rồi, mới vừa tình dậy không thể ăn nhiều ngay được, trước tiên lót dạ, đợi lát nữa mới ăn tiếp.”

Mới được lưng lửng dạ, tuy vẫn muốn ăn tiếp nhưng thiếu niên hiểu hắn nói có lý, liền đưa bát cho hắn: “Uhm. Ta đã biết.”

Nam nhân đặt bát lên bàn, sau đó quay về giường, ngồi xuống: “Muốn nằm xuống hay ngồi?”

Nghĩ rằng mình đã nằm hai ngày trời, thân thể mềm nhũn, Vân Phi Vũ mở miệng: “Ngồi thêm một lát đi.”

“Cũng tốt, chúng ta trò chuyện.”

Tuy nói như vậy, nhưng nam nhân vẫn chăm chú nhìn y, căn bản không định mở miệng. Thiếu niên bị nhìn như vậy, cảm giác cực kỳ không tự nhiên, ánh mắt đảo loạn chung quanh, cuối cùng nhịn không được, đành phải nói gì đó đánh vỡ không khí im lặng: “Ách… ngày đó, sao huynh tìm được ta?”

“Dạ Phong nhìn thấy đệ, sao đó trở về nói cho ta biết là đệ đã ra khỏi thành, cho nên ta lập tức đuổi theo.”

Tích Vô Nhai trả lời ngắn gọn, sao đó ánh mắt sáng quắc lên nhìn về phía thiếu niên, đột nhiên hỏi: “Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, chẳng lẽ đệ muốn che dấu việc phát sinh đêm đó, coi như chưa từng xảy ra?”

Thiếu niên hơi ngẩn người, sau đó mấp máy môi không nói được một lời, cúi đầu im lặng, thừa nhận lời hắn nói.

“Vì sao phải làm như vậy?” Hơi thở nam nhân phả tới trước mặt, thiếu niên cảm nhận được sự uy hiếp, xê dịch về phía sau lại phát hiện không còn đường trốn.

“Ta..” Vân Phi Vũ gian nan nuốt một ngụm nước miếng: “Không phải là người huynh nghĩ tới, hơn nữa, chuyện đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, cho nên, không cần…”

“Không cho phép nói như vậy.” Tích Vô Nhai đột nhiên quát chói tai, chú ý tới vẻ mặt kinh hoảng của thiếu niên, hắn lập tức mềm giọng, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, ghé lên lỗ tai y nói nhỏ: “Chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với đệ, thỏa mãn đệ, duy nhất chuyện này là ta không thể chịu được. Hiện tại, đệ có thừa nhận hay không cũng không sao, đệ có phải người nọ hay không thì ta cũng không để ý. Ta chỉ muốn đệ ở lại bên cạnh ta. Ta yêu đệ, không thể không có đệ, vậy nên đệ đừng rời xa ta… được không?”

Lặng lặng tựa lên ngực nam nhân, nghe nhịp tim hắn. Lời nói của nam nhân khiến y không ngừng mâu thuẫn.

Tình cảm nhiệt tình ôn nhu của nam nhân khiến y mê luyến, nhưng nếu ở lại, sớm hay muộn thì thân phận kia cũng bị lột trần, hai người kia nhất định sẽ không bỏ qua y. Đó không phải cuộc sống mà y mong muốn. Cái y muốn chính là tự do.

“Xem ra đã tới lúc phải đi.” Vân Phi Vũ quyết định.

“Tuyết Nhi đã trở về Tây Chích quốc, quan hệ thúc chất của Khung Tử Dạ cũng đã tiến triển, ta đã không còn lý do đệ lưu lại, mà nam nhân… ở lại bên cạnh hắn sẽ mang tới phiền toái cho hắn, cho nên ta phải rời đi. Nhưng với thân thể như thế này, chắc phải ở lại vài ngày.” Thiếu niên giương mắt nhìn sườn mặt nam nhân, than nhẹ một tiếng: “Cũng tốt, thừa dịp mấy ngày này vui vẻ ở bên cạnh hắn đi.”

“Được.”

Thiếu niên đột nhiên thốt lên khiến Tích Vô Nhai không khỏi ngẩn ra, hiểu ra y vừa nói gì, hắn lập tức ôm chặt bờ vai thon gầy kia, hưng phấn nói: “Lặp lại lần nữa, lặp lại lời đệ vừa nói đi.”

“Thì ra hắn cũng có mặt đáng yêu như vậy, nhưng… ta vẫn phải phụ hắn. Thực xin lỗi, Tích đại ca, ta vẫn lừa huynh.” Vân Phi Vũ mỉm cười: “Không rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.