Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 197: Đột ngột biến đổi



“Chuyện gì?” Bốn người tới từ phía đối diện, Tư Vũ Thánh dừng bước, hỏi.

“Đã qua nhiều canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy giáo chủ trở về khiến bọn thuộc hạ có chút lo lắng, vậy nên mới tới đây xem thử.” Hoàng Trang trả lời.

“Nhanh như vậy?” Nam nhân kinh ngạc nhìn trời, màn đêm dần dần bao phủ không trung nhưng cả ngày nay đều âm u ảm đạm, nếu không chú ý thì căn bản không thể phát hiện được.

“Giáo chủ đã tìm được gã họ Vân kia chưa?” Lí Lam Phong hỏi.

“Uhm.” Nhớ tới thiếu niên trong rừng, Tư Vũ Thánh càng thêm bất an, đột nhiên lên tiếng: “Các ngươi trở về trước đi, ta còn có chút việc.” Nói xong, nhẹ nhàng thả người phi thân cách xa mấy trượng.

Bốn người thẫn thờ nhìn nhau, Bạch Cừu nhìn theo bóng dáng người nọ, lẩm bẩm nói: “Hình như giáo chủ có chút khác thường.”

Hoàng Trang khẽ nhíu mày, điểm mũi chân, đề khí theo sau. Ba người còn lại thấy vậy cũng lập tức tức theo sát sau đó.

Không hiểu vì sao tâm trí bắt đầu kích động, Tư Vũ Thánh vô cùng ghét cảm giác này, nhưng càng tiếp cận vị trí lúc trước của thiếu niên, cảm giác này càng thêm rõ rệt, cước bộ không khỏi nhanh hơn trước.

Từ xa đã nghe thấy tiếng dã thú gầm rú, cắn xé, thần trí Tư Vũ Thánh tan tành, thiếu chút nữa ngã từ không trung xuống, hít sâu một hơi, ngăn chặn nôn nóng bất an trong lòng, hắn tự nhủ: “Không sao, không sao, nhất định không xảy ra chuyện gì.”

Nhưng, khi đứng ở thân cây gần đó, nhìn thảm cảnh phía dưới, sau ót như trúng một gậy thật mạnh, đầu óc trống rỗng.

Nơi thiếu niên từng ngồi có một đám sói nhốn nháo, mà dưới tàng cây có hơn mười con đang cắn xé cái gì đó khiến người ta nhìn không rõ ràng lắm, nhưng chiếc giầy cùng y phục rách nát bên tàng cây lại hiện rõ lên trong mắt nam nhân.

Thấy tình cảnh đó, ngón tay nam nhân bấu mạnh vào thân cây, đôi mắt bốc hỏa, cảm giác đau đớn tới tê tâm liệt phế bủng nổ trong thân thể, thần trí bị bi thương thống khổ nhấn chìm, lâm vào hỗn loạn.

“A!” Tiếng kêu than thê lương vang vọng khắp cánh rừng trong nháy mắt. Mấy con sói gần đó dừng cắn xé con mồi, nhìn chung quanh, nhưng bọn chúng chưa kịp phản ứng đã bị cơn lốc quét lên không trung, sau đó rơi mạnh xuống đất.

Bầy sói nhanh chóng tập trung lại, vây quanh kẻ xâm lấn, nhe hàm răng sắc nhọn, rít gào.

Hiện tại Tư Vũ Thánh đã không còn nhìn rõ, nghe rõ sự tình chung quanh. Trong mắt hắn chỉ còn những bộ phận thân thể không còn đầy đủ trên mặt đất kia.

Đầu cùng gương mặt đã bị cắn xé khiến huyết nhục mơ hồ, không thể nhìn rõ dung mạo vốn có. Ngực, bụng bị xé phanh ra, đôi tay bị cắn đứt không biết đã bị tha tới nơi nào. Thịt đùi bị xé bong, bắp non lộ ra một đoạn xương trắng. Ngón chân bị gặm nát chẳng còn trọn vẹn. Đã chẳng còn lại hình người.

“Không!” Tiếng kêu vang thê lương lại vang khắp cánh rừng. Nam nhân điên cuồng như bị ai đó đập mạnh sau gáy. Cùng lúc đó, bầy sói cũng triển khai tấn công.

Bốn người đuổi theo giữa trừng đã mất dấu vết người nọ, đành phải di chuyển quanh khu rừng. Mà khi nghe tiếng tru thảm thiết bi thương kia, bọn họ lập tức tìm theo tới đó. Khi tới nơi, nam nhân đang giao chiến cùng bầy sói, xác sói trải rộng chung quanh, vô cùng thê thảm.

Tựa hồ đã quên đi những chiêu thức võ công, nam nhân chỉ đơn thuần dùng tay túm, kéo, xé phanh, không phải đầu sói đứt lìa thì toàn thân cũng bị chia thành hai nửa, nếu không thì chính là moi lấy trái tim, sau đó nhe nanh cắn xé. Hiện tại, nam nhân đã hoàn toàn phát cuồng, mà bốn người đứng từ xa cũng ngây ngốc nhìn theo, quên suy nghĩ.

“Hình như giáo chủ bị kích thích quá lớn, đã hoàn toàn đánh mất lý trí. Phải nghĩ biện pháp ngăn giáo chủ lại.” Lí Lam Phong lấy lại *** thần đầu tiên, quan sát nam nhân cách đó không xa, bình tĩnh lên tiếng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khi nãy giáo chủ vẫn bình thường cơ mà.” Mặc Hồng Viêm thẫn thở hỏi.

Lí Lam Phong chỉ về phía nam nhân dưới tàng cây: “Có lẽ có liên quan tới cỗ thi thể kia.”

“Đó là người nào? Tại sao có thể khiến giáo chủ không khống chế được?” Bạch Cừu khó hiểu.

Ánh mắt Hoàng Trang dừng lại trên người nam nhân, trong lòng không ngừng suy đoán, có thể khiến cho nam nhân mất đi khống chế chỉ có một người, nhưng người này đã chết từ hai năm trước. Hoặc là người nọ không chết, nhưng hiện tại thi thể dưới gốc cây kia chính là y? Lẳng lặng lắc đầu, sau đó chợt nghe Lí Lam Phong lên tiếng.

“Ba người các ngươi hiệp trợ cho ta, tấn công từ ba hướng để di rời lực chú ý của giáo chủ, đồng thời đem ngân châm cắm vào ba huyệt khí hải, kiên tình, thiên trung, những chuyện còn lại cứ để ta.”

“Được.”

Bốn người lặng lẽ di chuyển về phía người nọ. Hiện tại, xác cả bầy sói đã rải rác khắp đất, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng, nằm trên mặt đất ô ô gào thét, mà dường như nam nhân vẫn chưa giết đủ, cầm theo một chiếc đầu sói, đưa mắt nhìn ra chung quanh tìm kiếm con mồi.

Lí Lam Phong nháy mắt ra hiệu, ba người nhanh chóng đánh về phía nam nhân bị huyết *** nhiễm hồng thân thể, mà người nọ cầm chiếc đầu sói trên tay ném qua một bên, trong mắt lóe lên ánh hồng khát máu, đánh về phía bọn họ.

Bốn người lập tức lâm vào hỗn chiến. Cho dù không vận dụng các chiêu thức võ công, nhưng nam nhân điên cuồng công kích vẫn khiến ba người chống đỡ không được.

Lí Lam Phong lặng lẽ tiến tới từ phía sau, khi tới gần người nọ, không ngờ người lại đột nhiên quay ra sau, vươn tay chộp về phía tim hắn.

Cấp tốc lùi lại phía sau, chẳng ngờ người nọ câu lên khóe môi, nhe răng cười, đuổi theo. Lí Lam Phong rống: “Mau lên.”

Nhìn nam nhân nằm im lặng, bốn người không để ý tới hình tượng, ngồi sụp xuống đất thở dốc. Qua một lúc lâu sau, Lí Lam Phong cầm lấy cổ tay nam nhân, sau đó nhíu mày: “Phải lập tức quay trở lại tổng đàn tìm phụ thân của ta. Một mình ta chỉ sợ không cứu được.”

“Uhm.” Ba người lập tức đứng dậy, mà Hoàng Trang nhìn cảnh tượng chung quanh cùng cỗ thi thể dưới tàng cây, nghĩ một lúc mới nói: “Các ngươi đi trước, ta sẽ đuổi theo sau.”

Ba người hiểu được, cũng chẳng nói nhiều, lập tức ôm lấy nam nhân rời đi, mà hoàng Trang lấy một thanh chủy thử từ trong ngực ra, nhìn bốn phía, tìm được nơi ánh mặt trời có thể chiếu xuống, bắt đầu đào một huyệt đất. Sau khi an táng cho cỗ thi thể kia, hắn lại gom tất cả xác sói trên mặt đất hỏa thiêu không còn một mảnh.

Vì phòng ngừa nam nhân tỉnh lại sẽ tiếp tục phát cuồng, bọn họ đành phải khiến cho hắn liên tục ngủ say.

Bốn người ra roi thúc ngựa chạy đi, nửa tháng sau mới trở lại tổng đàn ma giáo ở Phượng Hoàng sơn.

Lí Sầm nhìn nam nhân nằm trên giường, cau mày: “Sao lại thành như vậy?”

Bốn người không rõ ràng lắm sự tình từ đầu tới cuối, chỉ có thể đem những gì mình chứng kiến được miêu tả một lần. Sau khi khôi phục lại kinh mạch cho người nọ, Lí Sầm lập tức thi châm phối dược. Dưới sự trợ giúp của bốn người, tình hình nam nhân cũng dần ổn định.

(thi châm phôi dược: Châm cứu kèm theo việc dùng thuốc dể trị liệu)

Bảy ngày sau, nam nhân tỉnh lại. Tất cả mọi người đều vui mừng.

Chỉ thấy hai hàng lông mi hắn hơi rung động, sau đó dụi dụi mắt như một tiểu hài tử. Mở mắt, giật mình nhìn năm người đứng trước giường, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Lí bá bá, Hoàng đại ca, sao đột nhiên mọi người lại già đi như vậy?”

Mọi người dại ra, Lí Sầm nhanh chóng tiến lên bắt mạch cho hắn. Qua một hồi lâu, vẻ mặt nghi hoặc lùi lại phía sau, lắc đầu: “Không có gì khác thường, nhưng chuyện này là như thế nào?”

Nhìn nam nhân trước mắt tựa như hài tử, trong đầu Hoàng Trang đột nhiên hiện lên một hình ảnh, hắn thử hỏi: “Giáo chủ, năm nay người bao nhiêu tuổi?”

Tư Vũ Thánh đột nhiên chỉ về phía hắn, nở nụ cười: “Quả nhiên Hoàng đại ca già rồi, chẳng phải ta mới trải qua sinh nhật mười ba tuổi hay sao? Đúng rồi, sao lại không thấy Tần ma ma cùng Tống đại ca?” Nói xong, ánh mắt còn không ngừng xoay tròn tìm kiếm chung quanh.

“Sao có thể như vậy?”

Mọi người đều hoảng sợ.

Sau khi im lặng một lúc, Lí Sầm thở dài, ngữ khí chua sót: “Xem ra đã chịu kích thích quá sâu, đem tất cả thống khổ cùng đau đớn chôn vùi theo bản năng, cho nên hắn mới trở về thời gian mười ba tuổi, hồn nhiên trong sáng.”

“Chẳng lẽ không còn biện pháp trị liệu sao?” Lí Lam Phong hỏi.

Nhìn nam nhân dùng vẻ mặt tựa như tiểu hài tử tò mò nhìn bọn họ, Lí Sầm lắc đầu: “Tâm bệnh cần tâm dược mới trị được. Từ khi hắn mười bốn tuổi, tình tính đại biến, hơn nữa lần trước còn chịu đả kích quá lớn, thân thể đã tới cực hạn, chẳng qua hắn vẫn dùng cừu hận để cố gắng chống đỡ, mà lần này, có lẽ hoàn toàn…”

“Các người đang nói gì vậy, sao ta nghe chẳng hiểu được câu nào?” Tư Vũ Thánh nhìn người này, lại nhìn sang người kia, đột nhiên đứng bật dậy khỏi giường, giày chưa kịp mang đã khoác ngoại bào lên người: “Ta đi tìm Tần ma ma cùng Tống đại ca.”

“Giáo chủ, giáo chủ.”

Ba người lập tức đuổi theo, mà Lí gia phụ tử vẫn ở lại trong phòng. Lí Lam Phong vẫn chưa bỏ cuộc, nói: “Phụ thân, thật sự không có biện pháp trị liệu?”

Lí Sầm nhìn hắn: “Trừ phi ngươi tìm được nguyên nhân thúc đẩy hắn tới tình trạng này. Sau đó xem bệnh kê đơn.” ngừng một lúc, lão giả nói tiếp: “Thật ra… ta cả thấy như vậy là tốt nhất. Mấy năm nay hắn sống rất khổ sở, khiến cho hắn quên đi những chuyện không vui kia, bắt đầu lại một lần nữa cũng không tốt sao? Cừu hận và những thứ kia thật sự quan trọng tới vậy?”

Lí Lam Phong lặng im không nói, không khí trong phòng rơi vào tĩnh lặng.

Đêm, giờ sửu, khi tất cả mọi người an ổn tiến vào giấc ngủ thì tiếng kêu thảm thiết truyền từ Lạc Vũ Hiên tai. Bốn người lập tức đuổi tới.

Chỉ thấy xích chân người nọ nhuộm thành một dải máu đỏ tươi, hắn nhe răng cười đi tới, mà phía sau là một gã thị vệ cùng thị nữ bị phanh thây nằm ngổn ngang trên mặt đất. Bốn người kinh hoảng.

“Còn ngây ra đấy làm gì, nhanh đi khống chế hắn.” Sau khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lí Sầm chấn động, lập tức hạ lệnh.

Một lát sau, nhìn Tư Vũ Thánh bị điểm huyệt khắp người như vẫn nhe răng cười với bọn họ, Lí Sầm vô cùng khó hiểu, đi chung quanh hắn vài lượt: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?….”

Mới vừa định vương tay bắt mạch cho nam nhân lại bị một cỗ lực đạo bắn ngược trở lại: “Không xong, hắn đang cố gắng vận công giải huyệt. Mau đi lấy huyền thiết liên tới đây.”

“Được.” Mặc Hồng Viêm không hề do dự, lập tức chạy ra ngoài.

“Phụ thân, người sẽ không muốn…”

Lí Sầm gật đầu: “Cố gắng phá huyệt sẽ khiến thân thể hắn chịu tổn thương rất lớn, đành phải dùng huyền thiết liên trói chặt hắn lại, như vậy chỉ khiến hắn chịu đựng chút tổn thương da thịt, hơn nữa cũng có thể khiến hắn tiêu hao nội lực.”

“Không thể dùng ngân châm khiến cho giáo chủ ngủ say sao?” Lí Lam Phong lại hỏi.

“Có thể, nhưng ngươi có thể khống chế thời gian hắn tỉnh lại? Nếu muốn hắn ngủ một thời gian dài, vậy thì phải châm vào các đại huyệt trên thân thể hắn. Ngươi có dám cam đoan ngày nào cũng châm không sai lệch?”

Lí Lam Phong yên lặng không nói, huyệt vị có thể trị bệnh, nhưng cũng có thể giết người, hắn rất hiểu điều này. Tuy hắn vô cùng tin tưởng y thuật của mình, nhưng dẫu sao… quả thực đó chẳng phải biện pháp hay. “Xem ra chỉ có thể dùng huyền thiết liên.” Hắn âm thầm thở dài.

Chỉ chốc lát sau, Mặc Hồng Viêm đem một dải thiết liên đen thô tới đây, nhìn ba người nam nhân kia đang đứng hình, hắn kêu to: “Chỉ dùng để trói giáo chủ?”

Bạch Cừu lườm hắn một cái: “Ngu xuẩn.”

“Được rồi.” Lí Sầm liếc nhìn bốn người một lượt: “Ba người các ngươi tạm thời canh giữ ở nơi này, có việc thì tới tiểu viện tìm ta. Lam Phong đi theo ta.”

“Vâng.”

Không ngủ không ngừng nghiên cứu mấy ngày đêm, đem những y thư lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không tìm được biện pháp trị liệu hay những nội dung có liên quan. Còn nam nhân, mỗi khi tới ban ngày sẽ trở về một nam hài mười ba tuổi, nhưng tới đêm, hắn tựa như kẻ phát cuồng liên tục kêu rống. Trong lúc nhất thời, Lí gia phụ tự cũng đành bó tay không có biện pháp.

Trong lúc đó, Vân gia cùng triều đình bắt đầu truy nã ma giáo khắp nơi. Bất đắc dĩ, bốn vị hộ pháp đành phải hạ lệnh ra khắp nước, nghiêm cấm ma giáo chúng đồ xuất đầu lộ diện, hành động báo thù tạm thời dừng lại. Từ đó về sau, ma giáo dần dần mai danh ẩn tích khỏi giang hồ, rời khỏi chiến trường tranh đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.