Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 6 - Chương 205: Tú bà hạ tứ



Đêm trước ngày xuất phát, khi Vân Phi Vũ chuẩn bị y phục lại nghe thấy tiếng gõ cửa, y vừa mở ra đã thấy Tuyết Lê Hoa đứng đó.

Trong tay nữ tử cầm hai vò rượu, đôi mắt phiếm hồng, trên mặt lại vẽ nên nụ cười: “Ngày mai đệ xuất phát rồi, chúng ta cùng uống vài chén được không?”

Trong lòng hiểu được tình ý của nàng nhưng không cách nào đáp lại, hiện tại nhìn nàng như vậy lại càng không nhẫn tâm cự tuyệt, Vân Phi Vũ gật đầu: “Được, ta đi lấy chút đồ nhắm tới.”

Chỉ chốc lát sau, y bưng hai đĩa đậu phộng cũng rau trộn bước vào, hai người bắt đầu ta một chén, ngươi một chén. Tuyết Lê Hoa nâng chén rượu, cúi đầu: “Phụ thân… phải chăng người kêu đệ đi làm chuyện gì đó?”

Vân Phi Vũ ngây ngẩn, chần chờ một lúc lâu mới gật đầu.

“Sẽ gặp nguy hiểm sao?” Vẻ mặt nàng hiện lên tia lo lắng.

Vân Phi Vũ lẳng lặng nhìn nàng, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, đạm cười: “Sao tỷ lại nghĩ như vậy, phụ thân tỷ cũng là cữu cữu ruột thịt của ta, lẽ nào lại bắt ta dấn thân vào nguy hiểm. Đừng nghĩ quẩn.”

Nữ tử nhìn đôi mắt y, thấy y không giống nói dối liền nhẹ nhàng ‘dạ’ một tiếng, sau đó lại cúi đầu không nói.

Vân Phi Vũ thở dài một tiếng, đành phải nâng bát rượu tiến tới chạm lên bát rượu của nàng, mỉm cười nói: “Lê Hoa tỷ, ta cùng tỷ uống tiếp.”

Hai người ngửa đầu uống cạn, nam tử nâng tay áo nâng giọt rượu bên khóe miệng, nhìn nữ tử vẫn trầm mặc không nói, gãi đầu: “Lê Hoa tỷ, tỷ sẽ không nghĩ rằng ta một đi không trở lại đó chứ?”

Nghe y hỏi như vậy, Tuyết Lê Hoa lập tức ngẩng đầu, khẽ cắn môi dưới, do dự hỏi: “Đệ… còn có thể trở về?”

“Ha ha, đương nhiên.” Vân Phi Vũ cười nói: “Ta đã coi nơi này như nhà của mình. Sự việc xong xuôi đương nhiên sẽ trở về.”

“Thực sự?” Đôi mắt Tuyết Lê Hoa sáng ngời, vẻ mặt hưng phấn.

“…” Vân Phi Vũ nhìn nàng, trên mặt dần hiện ra áy náy: “Thực xin lỗi, Lê Hoa tỷ, ta nghĩ tỷ nên…”

“Ta hiểu.” Nữ tử cười tươi: “Ta sẽ không miễn cưỡng đệ. Nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, là bằng hữu, chẳng phải sao? Cho nên ta vẫn luôn hoan nghênh đệ trở về nơi này, trở về ngôi nhà của chúng ta.”

Thoáng giật mình nhìn nữ tử, thấy nét chân thành cùng nụ cười thản nhiên trên gương mặt nàng, Vân Phi Vũ gật đầu: “Ta đã biết. Nhất định ta sẽ quay về!”

“Cạn!” Tuyết Lê Hoa bưng chén rượu lên chạm lên chén nam tử, thấy y ngẩng đầu uống rượu, trên mặt hiện lên một tia kiên định, tựa hồ đã hạ quyết tâm chuyện gì đó.

Giờ ngọ canh ba ngày kế, Đỗ Lãnh cùng Vân Phi Vũ, còn có hơn mười hán tử trong vu tộc cưỡi ngựa xuất phát từ trong thôn. Nam tử đeo mặt nạ, bởi vì Đỗ Lãnh đã nói, trước khi mọi sự thành công, y tuyệt đối không thể bại lộ thân phận.

“Nương, Lê Hoa tỷ, mau trở về đi thôi.” Nhìn phụ nhân cùng nữ tử vẫn theo phía sau, Vân Phi Vũ tươi cười ôn nhu cùng các nàng, sau đó phất tay. Y lập tức thúc ngựa đuổi theo đội ngũ phía trước đã rời đi được một khoảng.

Nhìn bóng người dần xa, Tuyết Lê Hoa đỡ phụ nhân: “Dì à, Tiểu Vũ không sao đâu, người đừng quá lo lắng.”

Đỗ Nguyệt Nga quay đầu nhìn về phía nàng, vỗ tay nàng, cười nói: “Lo lắng chính là con mới đúng. Có phải đang lo lắng Tiểu Vũ của chúng ta nhìn trúng nữu tử khác, sau đó không trở lại?”

Nghe lời trêu chọc của phụ nhân, Tuyết Lê Hoa cười chua sót: “Dì, Tiểu Vũ có người mình thương rồi.”

“Sao?” Đỗ Nguyệt Nga thất thần, nhìn vẻ mặt nữ tử cô đơn lại không biết an ủi thế nào, dù sao nàng cũng là người tân tiến, không muốn can thiệp quá sâu vào việc của nhi tử.

Hai người im lặng đi về thôn, Đỗ Nguyệt Nga rốt cuộc vẫn không nén được, kéo tay nữ tử, nói: “Lê Hoa, con nói cho ta nghe một chút, nàng ta là nữ tử như thế nào? Nếu là người không đứng đắn, ta tuyệt đối không cho nàng tiến vào cửa Đỗ gia.”

Rốt cuộc có nên nói lời thật hay không? Việc này khiến Tuyết Lê Hoa do dự cả nửa ngày mới nói: “Tiểu Vũ không cẩn thận nên mới tiết lộ thôi, ta cũng không rõ lắm.”

Đỗ Nguyệt Nga thở phào, sau đó vỗ vai nàng: “Ta nghĩ loại nữ tử khiến Tiểu Vũ không dám nói ra miệng cũng chẳng tốt đẹp gì. An tâm, chờ nó trở về ta sẽ hỏi han cẩn thận, đừng để ý.”

Tuyết Lê Hoa gật đầu, trong lòng lại thầm thở dài, mang theo không biết bao nhiêu phiền muộn cũng bất đắc dĩ.

Giương roi thúc ngựa một mạch chạy đi, hơn hai mươi ngày sau, đoàn người của Vân Phi Vũ đã tới được một trong ngũ đại thành, Đông Dương thành.

Dường như vì ma giáo rời khỏi giang hồ, ngọn lửa nội chiến tắt đi không ít. Vừa vào thành, không khí náo nhiệt đã ùa tới, Vân Phi Vũ ngồi trên lưng ngựa quan sát chung quanh. Cảm giác mỏi mệt bao ngày nay dần tiêu tan theo tiếng cười nói hoan hô truyền tới tai.

Mọi người dừng lại trước một tòa tiểu lâu tên Noãn Đông Các. Đỗ Lãnh xoay người nhảy xuống ngựa, tiến lên gõ cửa: “Hạ Tứ, mở cửa.”

Không lâu sau, chỉ thấy cảnh cửa ‘chi nha’ một tiếng, một nam tử dáng người thon dài, khuôn mặt trắng nõn, vạt áo trước phanh ra một nửa, vừa ngáp vừa mở cửa ra: “Đỗ gia, ngài đã về rồi. Sao lại tới sớm như vậy?”

“Còn sớm? Sắp tới buổi trưa rồi.” Đỗ Lãnh hừ nhẹ một tiếng, sau đó vẫy tay với Vân Phi Vũ: “Vào đi, vị này chính là tú bà Hạ ma ma.”

Vân Phi Vũ gật đầu với hắn, thuận tiện đánh giá người nọ một phen, mà người nọ cũng đồng thời nhìn y.

Dáng vẻ thong dong đó có thể nhận ra khi người này còn trẻ vốn rất đẹp, tuy rằng lúc này vẫn chưa già nhưng khóe mắt đã xuất hiện vết tích thời gian, tuy nhiên, cặp mắt phượng tà mị kia vẫn quyến rũ mị hoặc như thường, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Vân Phi Vũ rời mắt, bắt đầu đánh giá phía trong lầu các. Từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy tòa lầu các này không lớn, nhưng bài trí rất *** xảo, ngay cả tay vịn lên lầu cũng được khắc hoa lan thanh nhã, chung quanh đều được trang trí bằng màu lam, phấn, sa trướng màu vàng bằng lụa mỏng, tầng tầng lớp lớp đan xen nhau làm cho người ta có cảm giác như đang ngắm hoa trong màn sương mù mờ ảo, mông lung khiến người người mơ màng.

“Thì ra đây chính là kỹ quán, xem ra ba tháng này ta đều phải ở nơi đây.” Vân Phi Vũ âm thầm thở dài.

Hạ Tứ đột nhiên lên tiếng: “Đỗ gia, đây không phải là người mới mà người muốn tôi huấn luyện đó chứ? Dáng người thì được, nhưng tướng mạo…”

“Câm miệng!” Đỗ Lãng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó ra lệnh: “Đóng cửa lại rồi nói sau.”

“Nga” Hạ Tứ ngượng ngùng đóng cửa lại, vẻ mặt chất chứa nghi vấn.

“Tới phòng nghỉ mới bàn bạc tiếp.” Đỗ Lãnh dẫn đầu bước lên lầu, Vân Phi Vũ ngập ngừng, sau đó mới theo lên. Hạ Tứ hô to: “Các ngươi đi trước, ta sai người chuẩn bị trà cùng điểm tâm, đợi lát nữa sẽ tới.”

Khi ba người họp lại trong một căn phòng nhỏ được bố trí vô cùng thanh nhã, rót xong trà, lúc này Đỗ Lãnh mới mở miệng: “Tiểu Vũ, có thể tháo xuống rồi.”

Vân Phi Vũ gật đầu, sờ sờ bên cổ, sau đó kéo tấm nhân bì diện cụ xuống, mà Hạ Tứ chăm chú nhìn y một lúc lâu, chậc chậc hai tiếng: “Bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng so ra vẫn kém bốn mùa của ta một chút.”

“Bốn mùa?” Vân Phi Vũ không khỏi tò mò.

“Là bốn tiểu quan đứng đầu bảng, đặt tên theo bốn mùa.” Đỗ Lãnh giải thích.

“À!”

“Được rồi, không nói nhiều lời nữa.” Đỗ Lãnh nhìn hai người: “Đỗ Lãnh, ta giao Tiểu Vũ cho ngươi, ba tháng sau ta sẽ tới xem kết quả, phải loại bỏ hoàn toàn những thói quen hiện tại của y, khiến cho y ghi nhận tự đáy lòng rằng mình là một nam kĩ.”

“Không thành vấn đề, đây chính là thứ ta sở trường nhất.” Hạ Tứ hưng phấn nhìn về phía Vân Phi Vũ, ánh mắt bắt đầu chẳng kiêng nể gì liền quét qua quét lại trên thân thể y.

Vân Phi Vũ nhíu mày, sau đó nhìn về phía Đỗ Lãnh: “Ta chỉ đáp ứng với ngươi sẽ dùng thân phận tiểu quan tiếp cận người nọ, nhưng chưa từng nói sẽ thật sự trở thành nam kĩ ở nơi này.”

“Ta biết.” Đỗ Lãnh khẽ cong khóe môi: “Cũng không ép ngươi phải đi tiếp khách, nhưng một chút dạy dỗ huấn luyện vẫn phải có, bằng không, ngươi sẽ không đạt được tiêu chuẩn của tiểu quan thực sự, như vậy sẽ chẳng có cách nào gạt người nọ.”

Mặc dù trong lòng uất nghẹn nhưng Vân Phi Vũ biết hắn nói đúng, nhưng trong lòng cảm thấy mâu thuẫn với thời gian huấn luyện sau này, ngữ khí cũng có vẻ khó chịu: “Được rồi, nói cho ta biết khi nào thì bắt đầu? Ta muốn chuẩn bị trước.”

“Không vội, ta nghĩ trước tiên cứ nghỉ ngơi đã, dù sao chúng ta cũng đi một quãng đường dài như vậy.” Đỗ Lãnh nhìn y, sau đó nhìn Hạ Tứ vẫn ngồi một bên dõi theo bọn họ: “Ngươi cảm thấy khi nào bắt đầu mới tốt?”

Hạ Tứ nháy mắt mấy cái, cười duyên một tiếng: “Đỗ gia, ngài hỏi tôi nha, vậy thì… ba ngày sau đi. Tôi phải quan sát kỹ lưỡng đã, sau đó mới quyết định xem biến y thành bộ dáng gì mới xuất sắc nhất.”

“Uhm.” Đỗ Lãnh gật đầu, sau đó nhìn về phía nam tử: “Vậy ngươi tranh thủ mấy ngày này mà nghỉ ngơi đi, bằng không sau này cũng chẳng có thời gian rảnh cho ngươi nhàn nhã đâu.”

Vân Phi Vũ nhíu mày: “Được rồi.”

“Còn nữa.” Nam nhân lại mở miệng: “Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây, ba tháng sau mới trở lại, ngươi có nhu cầu gì thì cứ nói thẳng với Hạ Tứ.”

“Ừ.” Vân Phi Vũ không chút biến sắc, gật đầu.

Hai người cũng chẳng nói tiếp, Hạ Tứ đột nhiên lên tiếng: “Đỗ gia, các người… rốt cuộc quan hệ của hai người ra sao?”

“Y là ngoại sanh của ta.”

“Chúng ta chẳng có quan hệ quái gì cả.”

Nghe hai người trở lời bất đồng, Hạ Tứ đảo mắt trái phải một lượt, ‘uhm’ một tiếng đầy thâm ý.

Đỗ Lãnh không để ý tới thái độ của Vân Phi Vũ, đứng lên vươn vai: “Hạ Tứ, ta đi nghỉ ngơi, ngươi an bài nơi ở cho Hạ Vũ, sau đó đưa y đi nghỉ ngơi.”

“Vâng.” Hạ Tứ cung kính trả lời.

Thấy nam nhân rời đi, Vân Phi Vũ cũng đứng lên, nhìn người ngồi phía trước: “Ta ở đâu?”

“Hừ, tính tình cũng chẳng tốt lắm, xem ra phải xuống tay từ nơi này.” Hạ Tứ lẩm bẩm, sau đó đứng lên, che miệng ngáp một cái: “Đi thôi, ta đưa ngươi tới nơi ngươi ở, đợi lát nữa ta phải ngủ bổ sung, bằng không chẳng chịu nổi áp lực tối nay mất.”

Nghe lời nói cực kỳ ám muội của hắn, trên mặt Vân Phi Vũ vẫn chẳng lộ ra chút biểu hiện gì.

Hạ Tứ đi phía trước nam tử một chút, khóe mắt khẽ liếc y, thấy y chẳng phản ứng với lời nói của mình liền cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ y cũng chẳng phải kẻ còn ‘non’? Thoạt nhìn có vẻ khó dạy dỗ, nhưng không sao, như vậy càng thú vị.”

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người, hỏi: “Ngươi từng có kinh nghiệm?” Thấy nam tử lộ vẻ kinh ngạc, hắn lập tức bổ sung: “Ta hỏi là ngươi đã từng lên giường với nam nhân đúng không? Vậy là ngươi ở trên hay dưới? Nhưng mà… nhìn hình thể của ngươi chắc là ở dưới đúng không?”

“Ngươi…” Vân Phi Vũ tức giận, nhưng nghĩ lại thì người này chính là kẻ đứng đầu nam kĩ quán, hỏi tới vấn đề linh *** này cũng chẳng có gì là lạ, mà mình cũng chẳng cần phải trả lời hắn làm gì, vậy nên y lạnh lùng nói: “Chẳng liên can tới ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.