Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 6 - Chương 220: Trở ngại trùng trùng



“Vũ Nhi.”

“Uhm?”

Nhìn dục hỏa chớp động trong mắt nam nhân, khóe miệng Vân Phi Vũ gợi nên nụ cười tà mị, lấy tay nhấn nhấn vật kia của hắn. “Huynh muốn ta? Hay vẫn là… nó muốn?”

“Đệ đúng là tên tiểu bại hoại.” Cúi đầu hàm trụ khuôn miệng nhỏ nhắn đang trêu chọc mình, bắt lấy bàn tay y đang đặt trên hạ thân mình nhấn mạnh, một hồi lâu sau, Vân Khoảnh Dương thở hổn hển rời khỏi đôi môi người trong lòng, thanh âm ấm ách: “Vũ Nhi, tới phòng ta được không?”

Hiện tại Vân Phi Vũ cũng đã động tình, ôm chặt thắt lưng nam nhân, dùng phân thân đã đứng thẳng của mình không ngừng ma xát lên đùi hắn tìm kiếm an ủi, nghe thấy hắn hỏi, cắn cằm hắn, hàm hồ nói: “Uhm, được…”

Một tay ôm lấy y, mở cửa phòng, nhanh chóng chạy như bay, không lâu sau đã tới chủ uyển. Nhìn gã tiểu tư trước cửa, Vân Khoảnh Dương ra lệnh: “Tiểu Đậu Tử, đứng đây bảo hộ cho tốt, không có mệnh lệnh của ta thì không được phép cho bất luận kẻ nào bước vào, nghe rõ chưa?”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Nâng chân đá văng cửa phòng, bước nhanh tới giường, nhẹ nhàng buông vật nhỏ trong lòng xuống, vội vã áp lên, miệng khẽ lẩm bẩm: “Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta!”

Y phục thoát ra hoàn toàn, màn trướng chậm rãi kéo xuống, xuân sắc khôn cùng, ôn nhu kiều diễm, theo tiếng giường kịch liệt lay động, hơi thở yêu kiều dần giương cao.

“…A…Ha… A…” Ôm bờ vai dày rộng của nam nhân, Vân Phi Vũ mê loạn rên rỉ thở dốc, giống như chiếc thuyền nhỏ bập bềnh trên sóng, phiêu hồn theo từng đợt lay động của nam nhân.

“Bảo bối, bảo bối của ta.” Vân Khoảnh Dương vừa hôn nhẹ lên đôi mắt mông lung, bờ môi kiều diễm, gương mặt phấn nộn của vật nhỏ đang mê loạn dưới thân, vừa tăng mạnh động tác: “Bảo bối kêu thực dễ nghe, kêu lớn thêm một chút.”

Tựa như tan ra, tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn. Theo động tác kịch liệt lay động, sau tiếng nam nhân khàn khàn gầm nhẹ, tất thảy quay về im lặng.

Hai người lẳng lặng ôm nhau. Nghỉ ngơi một lát, Vân Phi Vũ đột nhiên trừng nam nhân, dùng sức nhéo mạnh lên ngực hắn một phen, hung tợn nói: “Hỗn đản, lần này ta đâu có được ở mặt trên.”

Vân Khoảnh Dương đau tới nhe răng trợn mắt, sau đó lập tức tươi cười như tiểu dã miêu trộm được thịt, ôm y, nhẹ giọng dỗ dành: “Được, được, lần sau nhất định sẽ cho đệ ở mặt trên.”

Đang nói, đột nhiên nghe ngoài cửa truyền tới tiếng quát tháo. Nghe xong, Vân Phi Vũ ngồi dậy, bất đắc dĩ thở dài: “Dường như là mẫu thân của ta.”

Vân Khoảnh Dương khẽ ‘ừ’ một tiếng. Nhìn y nâng màn nhặt y phục trên mặt đất, bắt đầu mặc lại, hắn đột nhiên hỏi: “Vũ Nhi, đệ sẽ không rời khỏi ta chứ?”

Vân Phi Vũ quay đầu, véo lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, cười nói: “Đồ ngốc! Ta đã nói sẽ ở bên huynh cả đời thì sẽ ở bên huynh cả đời. Đúng là tên ngốc mà.”

Túm y phục trên tay vật nhỏ ném qua một bên. Vân Khoảnh Dương xả nốt y phục còn lại trên thân y: “Vậy không cần mặc. Ta không muốn cứ phải lén lút như vậy nữa. Mặc cho bọn họ nói thế nào cũng được. Ta chỉ cần đệ mà thôi.”

Nhìn vẻ kiên định trong mắt nam nhân, nghĩ tới thái độ của mẫu thân mình, Vân Phi Vũ gật đầu: “Được rồi, huynh nghĩ nên làm như thế nào?”

Nam nhân đột nhiên ngồi dậy, khóe môi nhếch lên nụ cười tà, nâng mông y: “Bảo bối, ngồi xuống.”

Cảm giác vật cứng rắn kia đỉnh ngay miệng hậu huyệt, Vân Phi Vũ nhất thời kinh hoảng: “Hỗn đản, đừng nói là huynh muốn…”

Y còn chưa kịp giãy dụa, eo đã bị nam nhân nhấn mạnh xuống, hậu huyệt nhỏ hẹp bị cự vật ấp đầy, nhiệt độ nóng cháy kia khiến thân thể y tê dại, nửa ngày không nói nên lời.

Vân Khoảnh Dương kéo chăn bao lấy hai người, một tay ôm chặt thắt lưng vật nhỏ, tay kia vuốt ve phân thân y đã dựng thẳng, cười khẽ: “Bảo bối ngoan, đợi lát nữa ta sẽ thỏa mãn đệ, không được phép tự mình động nha.”

Vân Phi Vũ tức giận nghiến răng nghiến lợi, không ngừng nhỏ giọng mắng: “Hỗn đản, biến thái, bại lộ cuồng…”

Bị vật mềm mại ấm áp bao vậy, Vân Khoảnh Dương cưỡng chế muốn lập tức phát tiết dục vọng, thanh thanh cổ họng, hô với người trước cửa: “Tiểu Đậu tử, cho các nàng tiến vào.”

Nghe thấy mệnh lệnh, tiếng cãi nhau ồn ã bên ngoài lập tức đình chỉ, cánh cửa bị xô mạnh ra, mà khi tình cảnh trên giường, tất cả mọi người đều kinh ngạc trừng mắt thật lớn.

Tuyết Lê Hoa đỏ bừng mặt xoay qua một bên không dám nhìn tiếp. Đỗ Nguyệt Nga tức giận run rẩy không ngừng, chỉ vào bọn họ, run giọng: “Ngươi… các ngươi… ban ngày ban mặt như vậy, sao các ngươi có thể không biết xấu hổ tới mức này?”

Nghe thấy lời đó, sắc mặt Vân Khoảnh Dương nhất thời phát lạnh: “Đỗ di nương, mong người chú y ngôn từ. Ta cùng Vũ Nhi là lưỡng tình tương duyệt, không trộm không cướp, cùng nhau cá nước thân mật thì có gì phải hổ thẹn?”

“Các ngươi là huynh đệ a!” Đỗ Nguyệt Nga nộ khí xung thiên rỗng lớn: “Các ngươi đây là loạn luân, là hành vi thế nhân không dễ dàng tha thứ. Các ngươi… các ngươi…”

“Tiểu thư.” Nhìn thân hình phụ nhân lung lay sắp đổ, Thanh Thủy cùng Tử Trúc đứng ngoài cửa lập tức vọt vào phòng, đưa tay đỡ nàng.

Nghe thấy nàng kinh hô, Vân Phi Vũ áp chế khoải cảm hạ thân truyền tới, ách tiếng hô lên: “Nương.”

“Bảo bối, đệ nhẫn nhịn thật giỏi.” Vân Khoảnh Dương cười lớn, động tác dưới tay tăng thêm lực đạo, đồng thời đè thắt lưng vật nhỏ vừa vươn lên khỏi đầu hạ thân.

“Uhm… hỗn đản…” Vân Phi Vũ mắng, thân thể lại mềm nhũn trước ngực nam nhân, chỉ có thể há miệng thở dốc, rốt cuộc nói không ra lời.

Nhìn hài tử của mình bị nam nhân ôm vào trong ngực, sắc mặt đỏ ửng, bộ dạng mênh mang xuân ý, Đỗ Nguyệt Nga tức giận muốn phát cuồng, xông lên phía trước muốn tách bọn họ ra lại bị hai nha hoàn phía sau giữ chặt: “Tiểu thư, đừng xúc động, người đừng xúc động.”

“…Như vậy được không? Mẫu thân của ta… có thể nào…” Vân Phi Vũ gian nan lên tiếng.

Vân Khoảnh Dương ngừng động tác trong tay, ghé bên tay y thì thầm: “Vũ Nhi, trốn tránh không phải là biện pháp lâu dài, chẳng lẽ chúng ta nên bận tâm ánh mắt nhòm ngó của kẻ khác, lén lút bên nhau cả đời sao? Ta không muốn như vậy, cho dù chúng ta là thân huynh đệ thì thế nào, ta chỉ biết đệ là người mà ta yêu nhất, là bảo bối mà ta không bao giờ muốn mất đi nhất!”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về chúng nữ nhân, sau đó đem tầm mắt đặt lên người Đỗ Nguyệt Nga đang muốn phát cuồng: “Đỗ di nương, nói vậy chắc người cũng nhìn rõ rồi, cũng chẳng cần ta nói thêm nữa. Đối với Vũ Nhi, ta tuyệt đối không buông tay.”

Giờ phút này, phụ nhân tức giận không nói lên lời, chỉ có thể hung tợn trừng hắn, thẳng đến khi một thanh âm yểu điệu vang lên mới khiến tràng diện yên lặng này đánh vỡ: “Dương Nhi.”

Vân Khoảnh Dương nhìn phụ nhân xuất hiện ở cửa, chau mày: “Người tới đây làm gì? Chẳng lẽ người cũng muốn đến đây thuyết giáo, dạy dỗ ta?”

“Không phải, ta không có…” Nhìn vẻ mặt nhi tử mình tràn ngập lãnh ý, tâm Hứa Như Yên run lên, run giọng nói: “Dương Nhi, tin tưởng nương. Mặc kệ con làm gì, nương vĩnh viền đứng về phía con. Cho dù… cho dù con có muốn ở bên cạnh đệ đệ mình cũng được, chỉ cầm hai người vui vẻ, như vậy nương cũng cảm thấy an tâm.”

Nàng đột nhiên chuyển hướng sang Đỗ Nguyệt Nga, ‘bùm’ một tiếng, quỳ mạnh xuống: “Đỗ muội tử. Cầu muội thành toàn cho bọn chúng được không? Ta biết yêu cầu này thực quá đáng, nhưng là Dương Nhi… từ nhỏ Dương Nhi đã chịu rất nhiều đau khổ, ta thân làm mẫu thân lại chẳng giúp được gì cho hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị thân sinh phụ thân lăng nhục. Mãi đến lúc gặp Tiểu Vũ, hắn mới…”

“Câm miệng, người nói những thứ này làm gì?” Vân Khoảnh Dương quát lớn: “Phỉ Thúy, Tiểu Đậu Tử, lập tức đưa phu nhân về phòng của nàng mau.”

Hứa Như Yên khóc sướt mướt bị lôi đi, mọi người trong phòng vừa nghe được lời này liền chấn động. Đỗ Nguyệt Nga cũng bị đánh mạnh vào tâm trí, kích động dần bình phục, phức tạp nhìn về phía hắn, sau đó mở miệng: “Ngay cả như vậy thì ngươi cũng không nên tha Vũ Nhi xuống nước. Ngươi yêu nó thì càng nên buông nó ra, nó đi theo ngươi chỉ nhận được sự phỉ nhổ của thế nhân. Ngươi rất hiểu điều đó, đúng không?”

“Nương, đừng nói nữa.”

Cảm nhận được thân thể nam nhân phát run lợi hại, Vân Phi Vũ biết đó chính là nơi yếu ớt nhất đáy lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, quay nhìn phụ nhân, bình tĩnh lên tiếng: “Ta đã đáp ứng ở bên hắn cả đời. Người khác thấy thế nào ta cũng mặc kệ, ta chỉ cần biết chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Nhưng các ngươi rõ ràng là…”

“Nương.” Biết nàng muốn nói gì, Vân Phi Vũ lập tức ngắt lời: “Ta chưa từng coi hắn là huynh đệ. Trong mắt ta, hắn chỉ là một nam nhân, là nam nhân mà ta yêu mà thôi. Hy vọng người có thể hiểu được.”

“Chính là… nhưng mà các ngươi như vậy…”

“Nguyệt Nga, đừng nói nữa.”

Vân Cẩm Tiêu được Đỗ Lãnh đưa tới, đi qua cánh cửa, quét mắt qua tình cảnh trong phòng một lượt, nổi giận nói: “Ngươi xem, các ngươi như vậy còn ra thể thống gì nữa, một đám nữ tử… Còn không mau ra ngoài hết đi. Còn hai người các ngươi nữa, mau mặc y phục lại rồi ra ngoài nói chuyện.” Sau đó, y vừa lắc đầu vừa thở vắn than dài: “Oan nghiệt, tất cả đều là oan nghiệt mà!”

Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng khôi phục an tĩnh, nhìn nam nhân nhíu chặt mi tâm, Vân Phi Vũ lo lắng nhìn hắn: “Dương, sao vậy? Thân thể huynh lại có chỗ nào không thoải mái?”

Vân Khoảnh Dương ngẩng đầu cười cùng y: “Không có gì, chính là có chút đau đầu, có thể do ồn ào quá thôi!”

“Vậy thì huynh nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài nói với bọn họ.”

“Không, ta đi với đệ. Ta sẽ không để bảo bối của ta phải một mình gánh vác những thứ này.” Vân Khoảnh Dương hôn lên môi y, sau đó đỉnh đỉnh hậu huyệt vật nhỏ: “Còn làm sao?”

“Phi” Vân Phi Vũ phun nước miếng, khiêu khích vật kia, “Đã vậy rồi mà huynh vẫn muốn làm?”

“Chỉ cần nhìn thấy Vũ Nhi là ta đã muốn rồi.” Nam nhân tươi cười ôm y lăn lên giường, hôn lên đôi mắt y, sau đó nói: “Đợi lát nữa ra ngoài thì đệ đừng nói gì, để ta đối phó bọn họ.”

“Nhưng mà…”

“Ngoan, nghe lời!”

Thấy nam nhân nghiêm túc như vậy, Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó nói: “Nhịn không được ta cũng chẳng còn cách nào đâu.”

“Ôi.” Vân Khoảnh Dương nhướng mi, dùng hạ thân cứng rắn đỉnh đỉnh phía sau y: “Có phải muốn bị giáo huấn hay không, hả?”

Vân Phi Vũ nắm mạnh một cái, sau đó đẩy hắn ra, lập tức nhảy xuống giường, nhặt y phục lên, nhanh chóng mặc lại, mỉm cười nói: “Mau đứng lên, nếu không ta sẽ tự ra ngoài đó.”

Vân Khoảnh Dương chống nửa người, bất đắ dĩ nhìn hạ thân lại ưỡn ngực ngẩng đầu, cực kỳ ai oán nhìn y: “Vũ Nhi, đệ không phụ trách nhiệm.”

Vân Phi Vũ cười vui hai tiếng, đi đến trước giường nâng mặt hắn hôn một cái: “Tốt lắm sau này sẽ bồi thường cho huynh. Mau đứng lên đi.”

Mặc y phục, hai người đi tới tiền thính, nhìn mọi người nghiêm túc ngồi kín phòng, ngay cả ba lão gia hỏa của trưởng lão viện thường giấu mặt nay cũng xuất hiện. Vân Khoảnh Dương cười lạnh một tiếng, lôi kéo Vân Phi Vũ đi về vị trí chính giữa sảnh đường, ngồi xuống.

Hắn khẽ nâng mày, nhìn vãi lão nhân gầy quắt, khóe miệng gợi lên nụ cười trào phúng: “Ôi trời, sao hôm nay mấy vị trưởng lão lại có thời gian rảnh chạy tới tiền viện giúp vui như vậy nhỉ?”

“Sự tình có liên quan đến tổ nghiệp sau này của Vân gia, không thể không đến.” Một lão nhân dáng người nhỏ gầy trong số đó đứng lên, giọng nói không thấp hèn, không xu nịnh mở miệng: “Mong thiếu chủ mau thú thê sinh hài tử, làm tròn trách nhiệm của gia chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.