Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 6 - Chương 238: Tiềm thức



Tư Vũ Thánh ngây người, vẻ mặt hoang mang: “Huynh nói ta như vậy không sợ Hoàng đại ca biết được sao?”

Vân Phi Vũ mỉm cười: “Muốn bắt thì hắn đã bắt từ lâu rồi, hơn nữa, là hắn đưa ta tới đây mà. Đệ quên rồi?”

“Chẳng lẽ hai người đã quen biết nhau từ trước? Nhưng vì sao ta vẫn chưa gặp huynh bao giờ?” Tư Vũ Thánh càng thêm nghi hoặc khó hiểu.

Tâm trũng xuống, Vân Phi Vũ miễn cưỡng tươi cười, thùy hạ mi mắt che dấu thần sắc, thì thầm: “Là do ngươi đã quên, ngươi đã quên hết tất thảy.”

“Ủa, huynh nói gì? Nói lớn lên một chút.” Tư Vũ Thánh ghé sát tai lại.

Ngơ ngác nhìn dung nhan tuyệt sắc diễm lệ gần trong gang tấc, mãi tới khi trên tay truyền tới cảm xúc mềm mại mới phát hiện bàn tay mình đã đặt trên gương mặt nam nhân tự lúc nào. Nhanh chóng thu hồi tay, khó xử nhìn người trước mắt, thấy hắn mơ hồ lại pha chút thất vọng, Vân Phi Vũ lập tức ho nhẹ một tiếng, sau đó quay mặt sang nơi khác: “Tiểu Thánh, đệ có biết năm nay mình bao nhiêu tuổi không?”

“Đương nhiên biết, đầu năm nay ta đã tròn mười bốn. Sao vậy?” Tư Vũ Thánh chớp mắt vài cái, sau đó lại đột nhiên kêu lên như cũ: “Không được phép gọi ta là Tiểu Thánh, nếu không ta cũng sẽ kêu huynh là Tiểu Vũ.”

Thấy hắn như thế, Vân Phi Vũ hơi cong khóe môi, vui vẻ nở nụ cười: “Được. Ta gọi đệ là Tiểu Thánh, đệ gọi ta là Tiểu Vũ ca ca, nghe rõ chưa, Tiểu Thánh?”

Nghe thấy y gọi tên mình lại cố y nhấn mạnh, Tư Vũ Thánh tức giận trừng mắt rồi lại chẳng thể nề hà, bởi vì hắn hiểu được lời y nói không sai, tuy rằng tự đáy lòng thực sự không muốn gọi y là ca ca, nhưng… cái miệng nhỏ nhắn bất mãn mím lại, trên mặt viết lên mấy chữ ‘ta phi thường không vui vẻ.’

“Thực đáng yêu! Đùa thật vui!” Vân Phi Vũ nổi hứng trêu chọc, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Tiểu Thánh ngoan, gọi ca ca một tiếng xem sao. Nếu đệ ngoan, ca ca sẽ làm thật nhiều món ăn ngon, bày nhiều trò chơi nha!”

Tư Vũ Thánh vừa nghe, khinh thường nghiêng mặt qua nơi khác. “Hừ, ta mới không hiếm lạ.” Nói xong còn vụng trộm liếc y một cái.

Tính tình trẻ con nhưng lại đáng yêu khiến người ta muốn dỗ dành hắn. Vân Phi Vũ càng câu khóe miệng lên cao, đột nhiên xoay người, giọng điệu như đang cực kỳ tiếc hận: “Vậy thì thôi. Vốn muốn làm riêng cho Tiểu Thánh, nếu Tiểu Thánh không hiếm lạ thì ta mang cho mọi người ăn vậy.”

“Huynh… huynh đứng lại.”Vừa thấy y rời đi, Tư Vũ Thánh vô cùng khó chịu, bất giác hô lên. Thấy y không có ý định dừng lại, hắn vội vàng xông lên túm lấy y phục y. “Ta không cho huynh đi. Hoàng đại ca nói huynh là của ta. Huynh phải nghe lời ta.”

Mặc kệ có biến nhỏ ra sao vẫn bá đạo như cũ. Vân Phi Vũ thở dài, xoay người nhìn thẳng mắt hắn, mãi đến khi thấy hắn không được tự nhiên, tay chân không biết để đi đâu mới mỉm cười nắm lấy tay hắn. “Đi thôi, chúng ta tới phòng bếp.”

“Nơi đó có gì đẹp đâu chứ.” Thì thầm trong miệng, nhưng người lại theo sát sau đó, trong lòng có thứ gì đó nhảy nhót tưng bừng khiến hắn không tự chủ liền giương khóe miệng, gương mặt tươi cười vui vẻ.

Tới phòng bếp, xoa nhẹ lên thai án bằng đá cẩm thạch không nhiễm một hạt bụi nào, Vân Phi Vũ nghi hoặc nhìn chunh quanh, đang định hỏi lại thấy phía sau vang tới tiếng gọi kinh hỉ: “Công tử, là người sao? Người đã trở lại rồi!”

Kinh ngạc xoay người lại bị thân ảnh cao lớn nhoáng cái đã che chắn trước mặt, sau đó chợt nghe tiếng quát chói tai: “Ngươi là hạ nhân ở nơi nào, sao dám bước chân vào Lạc Vũ hiên? Tại sao ta chưa từng gặp ngươi?”

Bước ra từ phía sau nam nhân, nhìn hán tử cao lớn quỳ trước mặt hắn, “Tham kiến giáo chủ, tiểu… tiểu nhân là Thiết Sinh, người của tạp dịch tại viện, từng… từng… hầu hạ công tử.”

Tư Vũ Thánh nhìn người này rồi lại ngó người kia, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn còn chưa kịp mở miệng đã phát hiện nam tử bên cạnh muốn kéo người trên mặt đất. “ Ngươi là Thiết Sinh? Mấy năm không gặp mà ngươi đã cao lớn như vậy rồi, thay đổi nhanh đến nỗi ta không nhận ra.”

“Công tử, đúng là người rồi!” Hán tử cầm tay y, môi run rẩy, kích động nói không nên lời.

Nhìn hai người nắm tay nhau, Tư Vũ Thánh không hiểu sao trong lòng lại vô cùng khó chịu, kéo Vân Phi Vũ đến bên người mình, vẻ mặt hờn giận: “Ta mặc kệ ngươi là ai, tóm lại không cho phép ngươi chạm vào Tiểu Vũ.”

Lặng lẽ nhìn người bên cạnh, thấy y đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, nhưng bàn tay vẫn chưa buông, bày bộ dạng hung hăng bắt đầu ồn ào: “Tiểu Vũ ca tới đây để ở bên cạnh ta, ai cũng không được phép đụng vào.”

Vẻ mặt Thiết Sinh như dại ra. Vân Phi Vũ thấy vậy liền nghĩ Tư Vũ Thánh biến thành như vậy chắc không nhiều thuộc hạ biết, y lập tức ngắt lời: “Đúng rồi, Thiết Sinh, nơi này vẫn do ngươi dọn dẹp?”

“Vâng, đúng vậy.” gương mặt ngăm đen của Thiết Sinh nổi lên một mạt đỏ ửng, thưa dạ nói: “Tiểu nhân… tiểu nhân nghĩ có thể công tử sẽ trở về nên mỗi ngày đều bớt chút thời gian tới dọn dẹp.”

Vân Phi Vũ mỉm cười: “Vậy ta phải đa tạ ngươi rồi.”

“Đây… đây là việc tiểu nhân nên làm, công tử không cần nói lời cảm tạ!”

Thấy hai người tán gẫu đến độ quên mất sự tồn tại của mình, Tư Vũ Thánh phi thường bất mãn, bàn tay tăng thêm chút lực kéo Vân Phi Vũ nghiêng về một phía, thuận thế khiến y ngã lên ngực mình, nhưng vẫn không buông tay, ôm chặt lấy y.

Vân Phi Vũ thẫn thờ, nghi hoặc nghiêng đầu liếc y một cái, thấy thần sắc hắn mê mang khó hiểu, nhất thời hiểu ra “Có lẽ tiềm thức của hắn không vui vì hành vi hiện tại của ta, hẳn là có tác dụng giúp hắn khôi phục trí nhớ đúng không?” Nghĩ như vậy, y không tránh khỏi vòng tay hắn, tùy ý hắn ôm mình, kỳ thực trong lòng y cũng tự hiểu chỉ vì bản thân tham luyến cái ôm ấp của hắn mà không muốn rời đi nên mới viện cớ như vậy.

“Vì sao ta lại ôm y? Không nên như vậy! Nhưng eo y thật mềm mại, mùi hương trên cơ thể y thực thơm, rõ ràng cùng là nam nhân, vì sao ôm vào lại…” Tư Vũ Thánh chìm đắm trong suy nghĩ của mình lại bị một tiếng kêu bừng tỉnh.

“Khụ… Thánh” Vân Phi Vũ bất đắc dĩ đè bàn tay đang ăn đậu hủ trên lưng mình lại, thấy ánh mắt tràn ngập khó hiểu cùng đôi gò má đỏ bừng của hắn, áp chế cảm giác muốn cười, vỗ nhẹ lên tay, sau đó nhìn hán tử trước mặt, suy nghĩ.

“Thánh, ta muốn có người giúp ta nhóm lửa, đệ hạ lệnh cho Thiết Sinh ở lại đây đi.”

Nhớ tới tình cảnh hai người tay trong tay khi nãy khiến cho tâm trí hắn muốn bốc hỏa, đang muốn cự tuyệt ngay lại thấy người nọ liếc xéo mình, trong mắt là uy hiếp trắng trợn, tựa hồ muốn nói: “Nếu đệ không đồnhg ý thì ta không để ý tới đệ nữa!”

Trong lòng lập tức cảm thấy thực ủy khuất, “Chỉ là một tên hạ nhân thôi mà, sao y cứ một mực giữ gìn như vậy chưa? Rõ ràng Hoàng đại ca đưa y tới bên cạnh ta mà.” Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng không cam lòng nhưng vẫn không dám nói ra hai chữ ‘không được’.

“Aizz… Quên đi, ta tới tìm Hoàng đại ca là được.” Thấy hắn không trả lời, Vân Phi Vũ giãy khỏi vòng tay hắn, không hề liếc hắn lấy một lần, tiến lên vỗ vỗ vai hán tử, cười nói: “Đi thôi, ta đi nói với Hoàng hộ pháp để ngươi ở lại giúp ta.”

Thiết Sinh nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, kích động liên tục gật đầu.

“Không cho phép, ta không đồng ý. Tìm Hoàng đại ca cũng vô dụng, hắn nghe lời ta.” Tư Vũ Thánh không thể nhịn được nữa, phi thân tới trước mặt hai người, hỏa nộ cuồng thiêu. Hắn thực sự không rõ vì sao mình lại tức giận tới vậy, nhưng hắn thực sự vô cùng tức giận, tức giận đến nỗi muốn kẻ tên Thiết Sinh kia vĩnh viễn biến mất trước mắt mình.

Cảm giác được sát khí trên người hắn, ánh mắt Vân Phi Vũ lóe lên, tiến tới che trở trước mặt hán tử, lạnh lùng nhìn thẳng nam nhân trước mắt, không ngừng suy tư: “Việc này là do hắn che dấu bản tính hắc ám hay là hành vi trong tiềm thức?”

Gương mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng khiến tâm Tư Vũ Thánh như run lên, khí thế trên người nhất thời giảm xuống, trong lòng nổi lên vô hạn ủy khuất, khổ sở muốn khóc.

Thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn tựa hồ vương hai hàng thủy quang không ngừng chớp động, chiếc miệng nhỏ đỏ bừng mím lại như muốn khóc đến nơi, tâm tư Vân Phi Vũ lập tức mềm nhũn, khụ một tiếng để che dấu khóe môi như muốn giương lên, quay đầu nhìn hán tử cao lớn: “Thiết Sinh, ngươi về lo lắng cho công việc của mình trước đi, chờ ta bàn bạc cùng Hoàng hộ pháp một tiếng, ngày mai ngươi hãy tới.”

“Vâng, thưa công tử.”

Thiết Sinh cung kính thi lễ cùng hai người, khi xoay người còn vụng trộm liếc nhìn nam nhân. Hắn đã sớm biết quan hệ giữa hai người, nhưng giáo chủ vẫn luôn khiến người ta có cảm giác nghiêm khắc lại cường thế, nhưng hiện tại… Kỳ quái. Tuy nhiên, đây không phải là việc một hạ nhân có thể tìm tòi nghiên cứu, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.

Thấy phòng bếp chỉ còn lại hai người, Vân Phi Vũ bước tới, vén mái tóc đen dài trên vai hắn, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt, thần sắc tràn đầy sủng nịch cùng thương tiếc. “Bánh bao ham khóc nhè”

Sau đó, y lập tức câu đầu hắn, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Tuy rằng chiều cao cùng thân hình chênh lệch như vậy khiến y có chút vất vả, nhưng vẫn tiếp tục dỗ dành như chăm tiểu hài tử, vừa vuốt tóc hắn vừa nói nhỏ: “Được rồi, được rồi. Tiểu Thánh ngoan, ca ca không hung dữ với đệ nữa, nhưng sau này đệ phải nghe lời nha.”

Khụt khịt mũi, Tư Vũ Thánh quay lại ôm y, vùi mặt lên cổ y, hơn nửa ngày mới ‘ân’ một tiếng.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, chẳng qua Vân Phi Vũ bắt đầu buồn bực. “Rõ ràng là ta ôm hắn, sao lại biến thành tự mình nép vào ngực hắn như vậy?” Bực bội, vô cùng bực bội khiến y lại bắt đầu bất mãn thân thể cùng chiều cao của mình, trong lòng thầm nguyền rủa. “Thiên đế lão tặc, khi dễ nhân sĩ xuyên không à? Làm thế nào mà ngài cứ bắt ta nhỏ bé nhất như vậy, cái gì tốt cũng bưng tới cho bọn hắn. Phi, lão thiên gia chết tiệt.”

Cảm nhận được đôi tay bắt trên lưng siết ngày càng chặt, hơi thở phả lên cổ ngày càng nặng nề, Vân Phi Vũ lập tức cảm thấy không ổn, gỡ mạnh đôi tay hắn ra, nhìn gò má đỏ ửng cùng biểu hiện chẳng biết làm sao của hắn, y lập tức hiểu ra. Rốt cuộc việc này được coi như phản ứng bình thường của thiếu niên hay đó vốn là bản năng dã thú của người này? Nhưng cho dù thế nào cũng phải nhanh chóng rời lực chú ý của hắn mới tốt.

Nắm tay hắn, giả bộ chẳng biết gì, y lạnh nhạt lên tiếng: “Đi thôi, hôm nay ta đi đường mệt mỏi, ngày mai mới bắt đầu nấu cho đệ ăn.”

Bước về phía trước từng bước lại phát hiện người phía sau vốn không nhúc nhích, vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt hoang mang lo lắng của hắn, Vân Phi Vũ đau đầu: “Sao lại quên được nhỉ, hình như ở tuổi này hắn vẫn chưa trải qua những chuyện như vậy, căn bản không biết khống chế ra sao, nhưng trước mắt phải làm gì đây? Tìm người cho hắn thì ta không làm nổi, nhưng chính ta cũng không thể vì hắn…”

Thấy gò má cùng đôi môi đỏ ửng, cộng thêm hai mắt bất lực đáng thương như cún con kia, tâm Vân Phi Vũ tức khắc đập gia tốc, đấu tranh tư tưởng thật lâu mới cắn môi hạ quyết tâm. “Lấy tay giúp hắn là được rồi, như vậy cũng coi như không phản bội Dương. Phải, đây không phải phản bội, chỉ là giúp đỡ mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.