Phương Mai rơi xuống vực thẳm. Nàng nằm bất động trên thảm cỏ đọng sương sớm, máu chảy nhiều tới nỗi ướt đẫm cả mặt mày, quần áo và mặt đất xám xịt kia. Một bóng hình cao dài, trắng xóa bước đến bên cạnh nàng. Người đó đưa tay bế Phương Mai đi về phía một hang động mọc toàn rêu xanh. Cây cối nơi đây xanh tốt, mặt đất ẩm ướt.
Phương Mai dần dần mở mắt. Ánh sáng làm nàng nhíu mày. Khắp người nàng êm ẩm, đau nhức vô cùng. Nàng không dám nhúc nhích lung tung. Phương Mai nhìn xung quanh thì thấy đây là một căn phòng đá, xung quanh rất gọn gàng sạch sẽ. Nàng giật mình khi thấy một nam tử chống tay nhắm mắt ngủ ở bên bàn.
Nàng không để ý khiến chăn va phải cuốn sách làm nó rơi xuống. Người đó mở mắt nhìn về phía Phương Mai. Đó là một nam tử tuấn mỹ không ai sánh bằng, gương mặt lạnh lùng, bất cần đời. Mái tóc đen dài xõa lưng chừng.
- Tỉnh?
- Ta sao lại ở đây?
- Là ta cứu ngươi.
- Hả? Ta bị sao mà phải cứu vậy? Ta không nhớ gì cả. A... Đau đầu quá!
- Có lẽ, ngươi rơi từ trên cao xuống nên đầu bị thương. Mau uống thuốc này đi.
- Ừ, đa tạ. Nhưng ta không đi lấy được.
Nghe vậy, chàng mang chén thuốc đến ngồi bên cạnh nàng. Chàng đút từng muỗng thuốc vô cùng nhẹ nhàng. Trên người chàng có hương thơm thoang thoảng của hoa sen. Phương Mai hưởng thụ sự phục vụ chu đáo đó của mỹ nam.
- Ta không biết nên kêu ngươi là gì cả?
- Trịnh Khê Xuyên!
- Ta gọi ngươi là Xuyên ca nha!
- Tùy.
- Còn tên ta thì sao? Ta cũng muốn có tên nữa.
Chàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tên ngươi là Uyển Châu đi.
- Wow! Ta có tên rồi. Vui quá đi mất.
Phương Mai cười tươi thật sự rất đẹp. Khê Xuyên thực sự ngây ngẩn trước nó.
Phương Mai ở với Khê Xuyên trong hang động rêu đá. Nàng được chàng chăm sóc vô cùng chu đáo nên khỏe lại rất nhanh.
Ngày ngày, nàng cùng chàng vào rừng hái rau quả dại. Hầu như họ hoàn toàn không đụng tới thịt. Một cuộc sống không lo không nghĩ như ở tiên giới vậy. Phương Mai hoàn toàn không nhớ bất cứ thứ gì về bản thân. Nàng sống thỏa mãn, vui vẻ, hạnh phúc với cuộc sống mới.
- Uyển Châu, nàng mau xem ta tìm được gì này.
- Wow! Là nhân sâm sao?
- Ừ. Còn thứ này nữa.
Khê Xuyên nhẹ nhàng cài lên mái tóc đen mượt của nàng bông hoa dại nở rộ tuyệt đẹp.
- Đẹp quá đi! Đa tạ Xuyên ca.
- Ha ha... Nàng khách sáo quá đấy.
Khê Xuyên nảy sinh tình cảm với Phương Mai từ khi nào không hay. Chàng chỉ biết mình muốn nhìn thấy nàng vui vẻ, tươi cười là đủ rồi. Cứ mỗi lần như thế tim chàng lại đập loạn xạ lên. Chàng là thần y nổi tiếng, không thích ra làm quan nên lui về chốn này ở ẩn.
Khê Xuyên dự định cả đời mình sẽ cô đơn ở đây mãi mãi. Nhưng chàng đâu ngờ, ông trời đã đưa đẩy Phương Mai đến đây. Chính chàng càng không ngờ, người mình cứu lại ảnh hưởng đến cuộc sống yên tĩnh, buồn tẻ trong chàng nhiều đến vậy. Nàng đã làm thay đổi tính cách trầm mặc, lạnh lùng của chàng. Chàng hay cười hơn và thấy yêu cuộc sống này hơn.
Điều khiến Khê Xuyên khổ não đó là Phương Mai hầu như không hề cảm nhận được tình cảm chàng dành cho nàng. Có hay chăng, nàng quá ngây thơ không biết tình yêu là gì? Hay vì nàng không còn cảm xúc với tình yêu nữa rồi?