Vào đến điện Xuân Hoa, Phương Mai cho Lương Sơn mang người bị đánh đi tắm rửa sạch sẽ. Nàng cũng sai người chuẩn bị bữa tối.
Phương Mai đến thăm người mình vừa cứu được. Lúc này, hắn đã tỉnh, đang ngồi trên giường mắt đăm đăm nhìn ra cửa sổ.
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Nghe tiếng nói hắn quay lại. Nàng không thể tin được vừa nãy tên này dơ bẩn như thế mà có thể khôi ngô, tuấn tú, mũi cao, mắt sáng.
- Ngươi... ngươi là ai? Ngươi đừng... đừng đánh ta mà. Hức...
- Ta là Hoàng Phương Mai. Ngươi có thể gọi ta là Phương Mai hay Mai đều được. Ta không phải là người xấu.
- Thật sao? Vậy ta có thể gọi tỷ là Mai tỷ tỷ được không?
- Hả? Trông ta già thế sao? "Mình nhớ không lầm nguyên chủ mới 17 tuổi thôi mà.".
- Hi hi! Ta có Mai tỷ tỷ. Tỷ tỷ sẽ không đánh ta, mắng ta đúng không?
- Ừ, đúng!
Trong lòng vô cùng tò mò về người này, Phương Mai hỏi Lương Sơn thì hắn nói: "Hắn tên Chương Vũ, chính là Thập vương gia của Chương quốc, đến đây để làm con tin trao đổi giữa các nước. Hắn là con của một phi tần thất sủng. Hắn 5 tuổi đã bị ngốc như vậy rồi. Nghe nói là do mẹ bị giết chết trước mặt. Hắn bị cả hoàng cung ruồng bỏ, đến đây thì cũng chẳng hơn chút gì."
Nghe xong những lời ấy, Phương Mai cảm thấy chạnh lòng, thương cho số phận của Chương Vũ, mới 5 tuổi đã phải chịu bất hạnh như vậy rồi.
- Vậy từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Vũ, có được không?
- Ha ha! Được, tỷ tỷ cứ gọi ta là Vũ đi.
- Nào, bây giờ chúng ta đi ăn thôi. Chắc ngươi cũng đói rồi!
Thế là ba người Vũ, Sơn, Mai cùng nhau ăn cơm vui vẻ.
- Ăn từ từ thôi! Cẩn thận nghẹn đấy!
- Dạ, tỷ tỷ.
- Lương Sơn, ngươi cũng ăn nhiều vào.
- Dạ.
Ở một nơi khác trong hoàng cung. Lan Phi tức giận ném mọi thứ xuống nền.
- Nương nương, xin người bớt giận. Chuyện này còn có cách mà.
Lan Phi lườm người cung nữ. Khuôn mặt xinh đẹp, hiền dịu giờ đây trở nên nhăn nhó, xám xịt.
- Ngươi thì biết gì chứ! Tiện nhân đó không ngờ có thể một bước lên mây. Rõ ràng bổn cung đã cho người diệt trừ hậu họa rồi mà. Sao ả lại có thể sống chứ?
- Dạ, nô tỳ đã cho người giải quyết sạch sẽ ả mà. Chẳng lẽ, ả được người cứu?
- Chuyện đó cũng có thể xảy ra. Mà hoàng thượng trước nay không ưa gì Hoàng Phương Mai, ngay cả thị tẩm cũng chưa từng. Sao bây giờ lại cho nàng ta vào điện Xuân Hoa chứ! Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Dạ, nương nương nói đúng lắm!
- Ngươi cho người theo dõi Hoàng Phương Mai cho bổn cung.
- Dạ. Nô tỳ cáo lui.
Bóng tối lan nhanh, trăng tròn hiện ra giữa bầu trời đầy sao. Tại Xuân Hoa điện, ba người Phương Mai, Chương Vũ, Lương Sơn ngồi hóng mát.
- Ha ha! Ta có mang sáo đây. Để ta thổi cho hai người nghe. "Mình chẳng biết chút gì về cầm - kì - thi - họa. Đến đây lại có thể tự mình đàn hát. Thật tuyệt! Mà không ngờ rằng nguyên chủ lại là người tài sắc vẹn toàn như vậy. Mọi thứ đều hiểu biết. Chỉ tiếc là yêu một người không nên yêu để phải mất mạng. Haizz..."
- Dạ. Lương Sơn lúc này lên tiếng.
- Hay quá! Tỷ tỷ thổi sáo.
Tiếng sáo trầm bổng vang lên, đánh tan không khí âm u. Giữa một khung cảnh thơ mộng có trăng có sao, tiếng sáo nhẹ nhàng mà bay xa. Làn gió cuốn những bông hoa đi, hương thơm ngào ngạt trong đêm.
Lương Sơn ngây ngẩn nhìn Phương Mai. "Tiểu thư, người có biết không? Đây là lần đầu tiên người thổi sáo cho người khác nghe đó. Ta hi vọng mình có thể bảo vệ tốt cho tiểu thư. Sẽ mãi mãi đi theo tiểu thư không rời không bỏ." Lương Sơn thầm nghĩ.
- Khuya rồi, chúng ta đi nghỉ sớm thôi.
- Dạ.
- Tỷ tỷ, ta còn muốn nghe nữa!
- Ha ha! Vậy mai ta có thể thổi cho Vũ nghe mà.
- Hi hi! Vậy được rồi. Tỷ không được nuốt lời đấy.