Tôi thề tôi tuyệt đối không có ham mê nghe lén.
Chẳng quan muốn tạo quan hệ tốt với Lâm Tâm, miễn khiến ngày sau “chị em” cạnh tranh.
Hiện tại xem ra, có lẽ cô ta không có thời gian quan t@m đến tôi rồi.
Trong phòng, Lâm Tâm luôn mồm hứa hẹn, chỉ cần có thể để cô ta ở lại nhà họ Lâm, cho dù làm người hầu đều được.
Tôi thầm nghĩ có lẽ không cần đâu.
Bọn họ sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, cho dù cô ta bằng lòng, hai ông anh trai kia của tôi cũng không bằng lòng.
Quả nhiên, chợt nghe anh cả trịnh trọng nói: "Tâm Tâm mà luôn hiểu chuyện như này thì muốn ở lại đây mãi mãi cũng được."
Mà tôi đây, đứng ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Bởi vì... Lâm Tâm bắt đầu nhỏ giọng nức nở, nghe đáng thương lại bất lực, như đang lên án nếu không phải tôi trở về, tình cảnh của cô ta cũng sẽ không biến thành như vậy.
Không ngờ vai hề lại là tôi, thật khiến cho người ta cạn lời.
Sáng sớm, hai ông anh trai đến công ty.
Lúc Lâm Tâm xuống cầu thang, bước chân mềm nhũn nhìn dáng vẻ rất yếu đuối.
Tôi có lòng tốt hỏi cô ta có cần hỗ trợ hay không.
Lâm Tâm liếc nhanh tôi một cái rồi lại cúi đầu cười tự giễu, hỏi: "Không phải cô rất khinh thường tôi à?"
Đầu tôi bị chập mạch trong giây lát: "Cái gì?"
"Tôi không muốn về nông thôn, tôi không sống nổi ở đó."
Ồ, hóa ra cô ta vì điều này.
Thế cũng chả sao, đổi thành người nào thì cũng không muốn trở lại thôi.