Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 47: Lời mời



Họ vừa bước ra cổng chính đại điện Ung Từ Cung, đã có thái giám thân cận Tiểu Thuận Tử của Hạ Thần Dục đợi kế bên. Nhìn thấy Hạ Thần Dục đi ra, Tiểu Thuận Tử lập tức khoác áo choàng cho Hạ Thần Dục, quan tâm: "Gia, sáng sớm trời lạnh, vẫn nên khoác áo."

Hạ Thần Dục gật nhẹ, giữ lấy áo choàng trên người, tay che miệng ho nhẹ.

Vương Tự Bảo mở to mắt nhìn Hạ Thần Dục.

Cô bé rất muốn hỏi một câu: Chàng trai trẻ, có phải chúng ta đang đi con đường của Tiểu Tô trong "Lang nha bảng"* không?

(*) Nhân vật Tiểu Tô trong bộ phim Lang Nha Bảng bị trúng độc, bệnh tật yếu ớt nhưng sau đó trở nên mạnh mẽ.

Nhìn thấy Vương Tự Bảo đang trừng to mắt nhìn mình, Hạ Thần Dục xoa nhẹ đầu cô bé, nhẹ giọng nói: "Cơ thể ta sợ nhất gặp gió."

Vương Tự Bảo sáng tỏ: "Ồ. Vậy thì chúng ta đi nhanh thôi. Đừng đứng trước gió nữa."

Nhìn thấy Hạ Thần Dục như vậy, Vương Tự Bảo lập tức nghĩ đến ứng viên tốt nhất để chọn làm chồng của những nhân vật nữ xuyên không có y thuật tuyệt đỉnh, chính là những vương gia, thế tử bị bệnh, thân thế ban đầu không được xem trọng.

Lẽ nào người này tương lai sẽ xoay chuyển tình thế? Vậy thì mình có nên nhân lúc hắn vẫn sa cơ thì kết giao với hắn không? Thậm chí cân nhắc để đào tạo hắn trở thành ứng viên làm chồng tương lai của mình.

Mình nghĩ nhiều quá rồi.

Người này nên để cho một y nữ, độc phi hoặc là một quận vương phi nào đó hát ca khúc "Chinh phục". Một nữ sinh Văn khoa như cô bé có lẽ thích hợp đi con đường tiểu bạch ấm áp hơn.

Hạ Thần Dục dắt tay Vương Tự Bảo đi lên phía trước, theo sau là Tiểu Thuận Tử và hơn mười mấy cung nữ, thái giám dẫn đầu bởi đại cung nữ Lâm Lang được Tưởng Thái hậu đặc biệt phái đi để hầu hạ Vương Tự Bảo.

Mặc dù có rất nhiều hoàng tử, công chúa không thích Vương Tự Bảo tranh sủng với họ nhưng vẫn có rất nhiều người yêu thích Vương Tự Bảo và muốn kết bạn với cô bé.

Trong đó, nữ nhi của Dung Tần nương nương - Lục Công chúa Hạ Nghi Huệ là người chơi thân nhất với Vương Tự Bảo.

Ở bên này, Hạ Thần Dục vừa mới nắm tay Vương Tự Bảo đi đến giữa viện thì Hạ Nghi Huệ ở đằng sau đã gọi bọn họ.

"Bảo Muội, Dục ca ca đợi ta với. Ta cũng cùng đi với hai người."

Vương Tự Bảo quay đầu lại nhìn thấy Hạ Nghi Huệ thì tự nhiên rất vui mừng.

Hạ Nghi Huệ năm nay 9 tuổi, lớn hơn Vương Tự Bảo 4 tuổi. Tướng mạo không quá xuất chúng so với những người trong cung nhưng vẫn xinh đẹp. Tính cách không quá nổi bật, ấm áp nhưng không thiếu sự thông minh. Ít nhất trong hậu cung này vừa có thể không cướp sân khấu của người khác vừa không khiến người ta xem nhẹ bản thân, đây chính xác là một môn học đòi hỏi kỹ thuật cao.

Nhưng mà cô bé ấy lại làm được.

"Nghi Huệ tỷ tỷ, ta muốn qua cung của Dục ca ca chơi, tỷ cũng đi cùng không?" Vương Tự Bảo buông tay Hạ Thần Dục đang nắm, tiến lên quàng tay Hạ Nghi Huệ. Hạ Nghi Huệ chỉ cao hơn Vương Tự Bảo nửa đầu, vừa đủ để Vương Tự Bảo quàng tay cô.

"Được. Dục ca ca thích chế tạo, pha trộn hương liệu nhất. Ta từ trước tới nay còn chưa bao giờ được tham quan hương thất của huynh ấy. Không biết lần này có thể nhờ Bảo Muội mà tham quan không?" Nói xong thì Nghi Huệ nhìn Hạ Thần Dục bằng ánh mắt năn nỉ.

Hạ Thần Dục cười tuấn tú phi phàm. Âm thanh nghe lành lạnh nhưng giọng điệu nói chuyện thì lại vô cùng ấm áp: "Hai muội chịu đồng ý lời mời của ta chính là vinh hạnh của ta. Ta cầu mong còn không được."

"Được. Vậy Dục ca ca, Nghi Huệ tỷ tỷ chúng ta nhanh đi thôi. Buổi trưa còn phải tham dự thọ yến, chiều còn phải thưởng hoa du hồ, tối lại tham gia thọ yến, nguyên ngày hôm nay thật bận rộn. E rằng cũng chỉ còn chút thời gian này để chúng ta có thể tự sắp xếp thôi." Nhìn thấy hàng dài hoàng thân quốc thích đến chúc thọ đã đến gần, Vương Tự Bảo vội vàng hối thúc.

"Được đấy Vương Tiểu Bát. Nếu ngươi không phải là hoàng tử, công chúa cũng không phải hoàng thân quốc thích, vậy mà lại đi đến ngay trước mặt chúng ta chúc thọ cho Thái hậu nương nương." Nhóm Vương Tự Bảo không muốn gây sự chú ý của người khác nên lựa chọn đi sát bên, vậy mà vẫn bị Trình Phác Du gọi tên.

Theo lý mà nói, Vương Tự Bảo và Tưởng thị quả thật không nên đi theo những người trong hậu cung chúc thọ cho Tưởng Thái hậu. Nhưng Vĩnh Thịnh đế người ta muốn nể mặt lão nương của mình, đặc biệt cho phép hai mẹ con Vương Tự Bảo vào ở Ung Từ Cung trước một ngày và chúc thọ trước cho Tưởng Thái hậu. Vương Tự Bảo tự nhiên không muốn giải thích trước mặt nhiều người như vậy.

Cô bé mỉm cười ngọt ngào, vô tội nói: "Ta cũng không rõ chuyện này là sao nữa."

"Hừ! Chỉ biết giả ngây giả ngô!" Trình Phác Du nói xong thì xoay đầu sang hướng khác.

Vương Tự Bảo cũng lười để ý đến cậu ta. Cô bé kéo cánh tay của Hạ Nghi Huệ, chớp đôi mắt hạnh nhìn Hạ Thần Dục: "Nghi Huệ tỷ tỷ, Dục ca ca, ta mệt rồi. Chúng ta mau tìm chỗ nghỉ chân đi ạ."

Hạ Thần Dục cúi đầu, ấm áp hỏi: "Được, muội mệt rồi thì có cần Dục ca ca bế muội đi không?"

"Không cần đâu ạ, Bảo Muội đã lớn rồi, có thể tự đi." Bản thân cô bé đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, làm sao còn có thể để người khác bế?

"Được, vậy Bảo Muội mệt rồi thì nói với Dục ca ca nhé."

Vương Tự Bảo vô cùng ngoan ngoãn trả lời: "Được ạ. Cảm ơn Dục ca ca."

Vương Tự Bảo đi không bao lâu thì phát giác có người đang nhìn mình chằm chằm, cô bé ngẩng đầu, đảo mắt nhìn quanh.

Đến khi nhìn rõ người đến thì ngạc nhiên hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"

Nhưng khi nghĩ đến thân phận của cậu, cô bé liền gật đầu sáng tỏ.

"Bảo Muội, chút nữa muội có thể ở ngoài đợi ta không? Cả hoàng cung này ta chỉ quen biết mỗi mình muội." Người đang nói chuyện chính là Lâm Khê, bạn học của Vương Tự Bảo cũng chính là biểu ca mới nhận cách đây không lâu.

Khi nhìn thấy Vương Tự Bảo khỏi nói trong lòng cậu vui mừng bao nhiêu. Tại nơi xa lạ này có thể nhìn thấy người quen là một chuyện may mắn, nhất là khi cô bé còn chính là người mà cậu muốn gặp nhất.

Dù sao thì Lâm Khê cũng không thường xuyên tiến cung nên chắc chắn không quen thuộc nơi này. Cho nên Vương Tự Bảo vui vẻ gật đầu hứa: "Vậy thì được, ta đợi huynh ở ngoài Ung Từ Cung. Có điều huynh phải ra ngoài sớm tìm ta nhé, ta ghét nhất là chờ đợi người khác đó."

"Được, ta biết rồi, có điều muội nhất định phải đợi ta đấy. Nhưng mà muội nhớ phải tìm một nơi tốt một chút, đừng có để bị phơi nắng, cũng đừng để phải chịu gió lạnh." Lâm Khê không quên dặn dò.

"Nhân phẩm của ta huynh còn không yên tâm sao? Ta nói đợi huynh thì nhất định sẽ đợi. Hơn nữa, ta quen thuộc nơi này lắm. Sao huynh càm ràm nhiều như các ca ca của ta vậy, ta cũng không phải là một đứa trẻ nữa." Ngữ khí nói chuyện của Vương Tự Bảo vô cùng tự nhiên, còn mang theo chút ngây thơ. Vừa nhìn đã biết quan hệ của hai người không bình thường.

Thuận theo hướng của Lâm Khê, Vương Tự Bảo đã nhìn thấy một mỹ nam tử đứng cạnh Lâm Khê đang hứng thú nhìn bọn họ.

Người này mặc áo mãng bào* màu đỏ, đầu đội kim quan. Gương mặt trắng như ngọc, mang ý cười, lộ ra nét quyến rũ không thể tả rõ. Nhất là dáng đứng nghiêng của hắn, thêm tay động tác vuốt cằm, toát lên sự ngông cuồng, kiêu ngạo.

(*) Áo mãng bào: Lễ phục của quan lại Trung Quốc.

Nếu nhớ không lầm thì Lâm Khê là nghĩa tử của Nhàn vương Hạ Diên Hách, vậy thân phận của người này đã rõ rành rành rồi.

Hạ Diên Hách nhìn có vẻ trẻ trung, thật ra hắn năm nay đã hơn 30 tuổi rồi. Mẫu thân của hắn chỉ là một cung nữ, sau này sau khi sinh hắn ra thì được phong làm tài nhân.

Chưa đầy vài năm thì mẫu thân của Hạ Diên Hách đã qua đời. Tiên hoàng bèn giao hắn cho Thục phi năm đó, cũng chính là Tưởng Thái hậu hiện giờ chăm sóc. Đợi sau khi trưởng thành thì Hạ Diên Hách lấy đích trưởng nữ của Liêu Bắc tổng đốc - Tùy thị làm chính phi. Đáng tiếc là thành thân chưa đến năm năm thì Tùy thị đã qua đời, ngay cả một đứa con cũng không để lại.

Về sau thì Hạ Diên Hách quanh năm du ngoạn bên ngoài, bắt đầu làm một Nhàn vương chân chính không mưu cầu gì. Lần này e rằng nếu không phải đại thọ 60 tuổi của Tưởng Thái hậu thì Hạ Diên Hách cũng sẽ không quay về Ung Đô.

Vương Tự Bảo vừa nghĩ vừa quan sát Hạ Diên Hách, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hạ Hiên Hách, hắn cũng đang nhìn cô bé. Cô bé bèn ngoan ngoãn hành lễ, "Thỉnh an Nhàn vương biểu cữu cữu."

Hạ Diên Hách không ngờ cô nhóc này không hề có chút tự giác khi nhìn trộm người khác bị bắt tại trận, còn đĩnh đạc thỉnh an với hắn. Hơn nữa, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà lại có thể phân tích chính xác hắn là Nhàn vương.

Hạ Diên Hách vốn hơi sững sờ nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, gật đầu với Vương Tự Bảo: "Tiểu Bảo Nhi, hà tất gặp nhau phải hành đại lễ vậy, mau đứng dậy đi. Lát nữa bổn vương lại bảo Tiểu Khê Khê mang quà gặp mặt cho ngươi. Hiện thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải đi vào trong chúc thọ mẫu hậu rồi, không trì hoãn thêm nữa."

Đáng ghét, sao có thể gọi mình là Tiểu Khê Khê ngay trước mặt Bảo Muội cơ chứ, Lâm Khê nhìn Hạ Diên Hách bằng ánh mắt oán giận, nhưng lại chọc cho Hạ Diên Hách cười lớn, "Tiểu tử, sợ người trong lòng biết nhũ danh của ngươi mà oán giận nghĩa phụ à." Nói xong, hắn xách cổ áo của Lâm Khê đi vào trong đại điện.

"Tiểu Bảo Nhi", cái tên này khiến Vương Tự Bảo nổi da gà nên đã bỏ qua cái tên "Tiểu Khê Khê" của Lâm Khê.

Xem ra cô bé phải lỡ hẹn với Hạ Thần Dục bọn họ rồi.

Vương Tự Bảo nhìn Hạ Thần Dục và Hạ Nghi Huệ đang đứng cạnh cô bé mà xin lỗi: "Muội vô cùng xin lỗi. Hai người cũng thấy rồi đó, vị hồi nãy là bạn học của muội, cậu ấy rất hiếm khi vào cung. Đương nhiên cũng không quen thuộc hoàng cung. Lát nữa e rằng còn cần muội dẫn cậu ấy đi dạo xung quanh. Hôm nay muội không thể đi đến chỗ Dục ca ca rồi. Hay là Huệ tỷ tỷ tới chỗ của Dục ca ca tham quan hương thất của huynh ấy đi."

"Muội không đi, ta cũng không đi đâu. Vậy thì để bữa khác vậy." Hạ Nghi Huệ cười ấm áp.

"Nếu không thì lát nữa Bảo Muội và bạn học của muội cùng đến chỗ ta đi?" Hạ Thần Dục đưa ra lời mời.

"Muội đã nghĩ rồi. Nếu Dục ca ca không ngại lát nữa muội bảo Tuấn Đình Huyện chúa đi tìm huynh thì được rồi." Vương Tự Bảo chớp đôi mắt long lanh trêu ghẹo Hạ Thần Dục.

Hạ Thần Dục vừa nghe đến tên của Tiêu Tuấn Đình thì lập tức nhìn ngó xung quanh, hoàn toàn mất đi khí chất trấn tĩnh và nho nhã ban đầu.

"Muội thấy nàng ta rồi à? Ở đâu?"

"Hồi nãy muội có nhìn thấy tỷ ấy trong đám người, có điều tỷ ấy không nhìn thấy chúng ta. Nhưng huynh biết đấy, hôm nay là ngày lớn như vậy, tỷ ấy làm sao mà không tới?" Tiêu Tuấn Đình là Tam muội của Tiêu Tuấn Vũ - một người bạn tốt của nhị ca Vương Dụ Phổ của Vương Tự Bảo - năm nay chín tuổi. Từ nhỏ cô ấy đã thích dính lấy Hạ Thần Dục. Hạ Thần Dục đối xử với ai cũng đều hòa nhã, chỉ sợ mỗi công phu dính người của Tiêu Tuấn Đình.

Quan trọng là một khi Hạ Thần Dục bị Tiêu Tuấn Đình dính lấy thì thế nào cũng phải đối xử tốt với mình cô ấy, hơn nữa chỉ có thể nghe cô ấy nói chuyện, cùng cô ấy đi chơi. Tuổi còn nhỏ đã có tính chiếm hữu mạnh mẽ.

Nói ra thì mẫu thân của Tiêu Tuấn Đình – Kính Hòa Trưởng Công chúa không hi vọng nữ nhi nhà mình kết giao với Hạ Thần Dục, lại càng không hi vọng nữ nhi của mình có bất kỳ tình cảm nam nữ không nên có nào với Hạ Thần Dục. Dù sao thì thân phận của Hạ Thần Dục quả thật rất đáng ngại.

Vì vậy, một hai năm nay ngày nào bà cũng giam Tiêu Tuấn Đình không cho cô ấy vào cung gây náo loạn. Nhờ vậy, Hạ Thần Dục mới trải qua những ngày tháng yên lành trong một hai năm qua.

Nhưng ngày như hôm nay thì Tiêu Tuấn Đình làm sao có thể không đến? Nếu cô ấy nhìn thấy Hạ Thần Dục thì sao có thể không dính lấy hắn?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.