Đây chỉ là ý nghĩ theo bản năng của Vương Tự Bảo, và cô bé đã thật sự làm vậy.
Trọng lượng của cả Lâm Khê và Vương Tự Bảo cộng vào khiến tấm lưng của Lâm Khê khi đập xuống bậc đá đã bị thương nặng. Cậu rên lên một tiếng, hàng lông mày tuấn tú cau chặt lại.
Còn tay phải của Vương Tự Bảo đặt sau gáy của Lâm Khê để bảo vệ nên khi cả hai chạm đất, tay cô bé cũng nằm ngay trên bậc đá.
Nơi đó phát ra một tiếng "rắc" giòn vang.
Vương Tự Bảo có kiên cường đến mấy thì cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, bởi vậy cô bé không kìm được mà kêu lên đau đớn, khóe mắt cũng ứa nước.
Lâm Khê định trấn an Vương Tự Bảo, nhưng dù đã rơi xuống bậc đá, cả hai vẫn tiếp tục đà trượt xuống, thậm chí còn trượt rất nhanh.
Những người đi sau cũng hoảng loạn mà trượt chân theo, hơn nữa còn lăn với tốc độ nhanh về phía hai người.
Nếu người phía sau đè lên tấm thân nhỏ bé của hai người họ thì thật không biết nguy hiểm đến mức nào, có khi còn đè chết họ cũng nên.
Vương Tự Bảo quyết đoán giơ một chân ra để móc vào tay vịn bên cạnh, Lâm Khê như có thần giao cách cảm với cô bé mà làm theo.
Mượn lực đó, Vương Tự Bảo cũng không đoái hoài tới cơn đau trên chân và lưng, buông Lâm Khê ra, cả người bay lên phía trên. Sau đó cô bé dùng bàn tay trái không bị thương để nắm lấy tay vịn, vượt qua từ trên tay vịn, cứ thế mà rơi xuống .
Trong quá trình rơi xuống, Vương Tự Bảo điểm nhẹ mấy lần lên tay vịn phía dưới, cuối cùng lật mình như diều mà chạm đất.
Khi rơi xuống, cô bé thấy Lâm Khê cũng nhẹ nhàng dùng khinh công như mình để tiếp đất.
Nhưng khi chạm được đất, Lâm Khê liền theo bản năng mà đỡ lấy hông của mình. Xem ra khi bị đập xuống cầu thang, hông của cậu đã bị thương nặng.
Vương Tự Bảo mặc kệ đau đớn ở tay phải, đi qua để đỡ lấy Lâm Khê.
Lâm Khê lại đau lòng mà nâng bàn tay phải đã sưng tấy của cô bé lên, vội vàng hỏi thăm: "Đau không? Chết tiệt, muội bị thương vì ta mất rồi."
Vương Tự bảo lắc đầu: "Không đau lắm đâu. Vừa nãy có lẽ huynh còn đau hơn ta nhiều."
Nếu trên trán không toát nhiều mồ hôi đến vậy thì cô bé đã che giấu được cơn đau của mình rồi.
"Bảo Muội, Bảo Muội." Lâm Khê không màng tới cái hông đang đau như muốn gãy ra của mình, kéo lấy Vương Tự Bảo mà ôm chặt vào lòng, không muốn buông cô bé ra.
Bảo Muội của cậu thiện lương biết bao. Nếu cô bé không lấy tay phải đỡ dưới gáy cậu, thì bây giờ không biết cậu sẽ thế nào nữa. Tay phải của Bảo Muội vì cậu nên mới bị thương. Vương Tự Bảo như thế khiến cậu càng quyết tâm phải bảo vệ cô bé cả đời, tuyệt đối không để cô bé phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Người bị trượt ngã và người bị thương càng ngày càng nhiều.
Điều này chứng tỏ đây không phải là tai nạn, mà chắc chắn là có người cố ý hãm hại.
Vương Tự Bảo không thể ngờ được, mấy đứa bé chẳng lớn hơn cô bé là bao vừa bị cô bé đắc tội lúc nãy lại có thể ra tay một cách tàn nhẫn như vậy.
Xem ra con nhà hoàng tộc không thể đối xử như trẻ con bình thường.
Vương Tự Bảo và Lâm Khê bị ngã là do có người cố ý đổ đầy dầu ở cầu thang. Đến khi hai người phát hiện thì cũng đã muộn, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp ứng phó như vừa rồi.
Còn những người phía sau cũng ngã theo, một là bởi hoảng hốt khi thấy Vương Tự Bảo và Lâm Khê bị ngã, hai là vì lâu không luyện tập, dẫn đến lúc xuống lầu thì mềm chân, ba là bởi cũng giẫm vào chỗ dầu được đổ ra cầu thang.
Những người đó bị thương vì ngã xuống thang, sau đó còn bị người phía sau đè lên nữa.
Khoảnh khắc thấy Vương Tự Bảo bị ngã ở cầu thang, Trình Phác Du đột nhiên cảm thấy khó chịu lạ thường. Không phải là cậu ta không có ý định ngăn Hạ Nghi Huyên sai người đổ dầu lên cầu thang, nhưng nơi đây là hoàng cung, cho dù vừa rồi Vương Tự Bảo ra tay không hề tàn độc mà cứu được cái mạng của lũ nô tài, thì họ cũng không hề chùn bước khi hành động.
Họ sợ Vương Tự Bảo, nhưng họ còn sợ tính khí thất thường của Thất cô béng chúa hơn.
Trình Phác Du định ngăn cản, nhưng lại bị Ngũ hoàng tử Hạ Lập Ngôn giữ lại.
Hạ Lập Ngôn kéo tay Trình Phác Du lại, khẽ nhắc nhở: "Nếu bây giờ huynh hét lên thì có lẽ Vương Tự Bảo còn ngã thảm hơn đấy."
"Vậy ta phải làm sao?" Mặc dù bình thường Trình Phác Du thích nghịch ngợm, nhưng trước giờ cậu ta chưa từng làm chuyện xấu xa cả. Chuyện ở bãi đua ngựa lần trước, thật ra khi ấy cậu chỉ muốn dọa Vương Tự Bảo mà thôi, chẳng ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến mức khiến đôi mắt của con ngựa Trịnh Tương Quân cưỡi bị thương, cũng suýt nữa làm hại Trịnh Tương Quân.
"Ta cũng không biết. Nếu nói ta là tiểu ma vương trong cung thì Thất hoàng tỷ chính là đại ác ma. Dẫu sao ta cũng chưa từng đánh chết nô tài của mình mà, còn Thất hoàng tỷ thì đã gϊếŧ người rồi." Hạ Lập Ngôn thường hay trêu chọc cung nữ và thái giám trong cung, nhưng lại chưa bao giờ sai người đánh phạt những nô bộc này. Thất công chúa Hạ Nghi Huyên thì chỉ bởi vì người trong cung Lưu Quý phi sơ ý làm vỡ bình hoa mà mình thích, nên liền sai người đánh chết mấy kẻ có liên quan.
Sau chuyện này, Lưu Quý phi nói với người ngoài rằng do mình sai người đánh chết. Nhưng kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra, tin đồn kiểu này vẫn được truyền ra ngoài.
Hôm nay có lẽ Hạ Nghi Huyên muốn dạy cho Vương Tự Bảo một bài học, ban đầu hai người cũng chỉ giận hờn nhau như hai đứa trẻ con, không ngờ Hạ Nghi Huyên lại nhằm lúc nhóm Vương Tự Bảo lên lầu ngắm cảnh mà sai người đổ dầu lên một nửa cái cầu thang.
Cũng phải biết rằng, một nửa đoạn cầu thang này cũng phải cao gần mười mét, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã mà chết.
Giả sử Hạ Nghi Huyên chỉ sai người đổ dầu ở mấy bậc thang cuối, hai người họ còn cảm thấy thú vị, chờ xem Vương Tự Bảo sẽ ngã thế nào. Thế nhưng, bây giờ làm như này thì có phải độc ác quá rồi không.
Khi Trình Phác Du muốn cảnh báo Vương Tự Bảo, Vương Tự Bảo đã bước đến gần chỗ bị đổ dầu rồi. Nếu cậu ta hét lên thì có thể khiến Vương Tự Bảo phân tâm và ngã xuống mà không chút phòng bị.
Cho nên Hạ Lập Ngôn ngăn cản khi đó là đúng.
Khi thấy Vương Tự Bảo nhảy xuống từ trên không trung, trái tim Trình Phác Du như muốn nhảy lên cổ họng. Thật may là Vương Tự Bảo có võ công cao cường, tiếp đất an toàn.
"Võ công cao cường" là ấn tượng sâu sắc của Trình Phác Du sau khi bị Vương Tự Bảo quật qua vai.
Lúc này, cậu ta chẳng còn quan tâm đến hận thù với Vương Tự Bảo mà chạy đến xem cô bé có bị thương không.
Hạ Lập Ngôn chần chừ một lúc rồi cũng đi theo.
Thấy Vương Tự Bảo bình an vô sự, Hạ Nghi Huyên tức đến nghiến răng ken két.
Trong lòng thầm hận: Thế này mà cũng không gϊếŧ được nó.
Nếu Vương Tự Bảo chết thì chuyện này còn dễ giải quyết, như thế lại càng thuận lợi. Nhưng chỉ cần người này còn sống thì chuyện này sẽ cực kỳ phiền phức.
Vậy là Hạ Nghi Huyên cũng chẳng quan tâm chỗ này cần xử lý thế nào, quay người chạy đến phía tẩm cung của mẫu thân, Lưu Quý phi, để nghĩ cách giải quyết.
Thấy Hạ Nghi Huyên bỏ đi, Vương Tự Bảo liền hiểu ra.
Mâu thuẫn lần này đúng là càng ngày càng lớn rồi. Ngươi muốn gϊếŧ ta, ta cũng sẽ không để ngươi được sống yên ổn. Thế rồi Vương Tự Bảo kiều diễm mà ngất đi.
Sao lại giống nhau đến bất ngờ thế nhỉ, Vương Tự Bảo cũng từng ngất thế này, chỉ là lúc đó cô bé mới tròn một tuổi mà thôi.
Khi ngất đi, cô bé còn không quên mà siết tay Lâm Khê một cái. Lâm Khê vẫn ôm lấy Vương Tự Bảo từ trước, cậu biết chỉ có tay phải của Vương Tự Bảo mới bị thương, nếu cố ý ngất đi thế này thì chắc chắn là có gì đó mờ ám.
Nhưng biết là một việc, khi nhìn thấy bàn tay sưng to như cái bánh của Vương Tự Bảo, thêm cả mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt tái nhợt kia, Lâm Khê vẫn đau lòng không thôi.
Cậu đưa tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán của Vương Tự Bảo, vành mắt cũng bất giác đỏ lên. Cậu không quên cất tiếng an ủi: "Bảo Muội, đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên bảo vệ muội."
Nói xong thì không nhiều lời nữa, cậu để Vương Tự Bảo lên tấm lưng bị thương của mình, phóng thẳng đến Ung Từ Cung.
Vì Lâm Khê vẫn còn nhỏ nên bế kiểu công chúa rất mệt, mà cũng khiến Vương Tự Bảo bị mệt, cho nên cậu quyết định cõng luôn.
Lúc này, Trình Phác Du, Hạ Lập Ngôn cùng đám cung nữ thái giám đi theo họ đều trợn tròn mắt.
Thầm nghĩ: Thế này thì rắc rối to rồi. Thế là cả đám người cũng lập tức đi theo.
Có một vài thái giám và cung nữ nhanh trí, mở lời muốn thay Lâm Khê cõng Vương Tự Bảo, nhưng Lâm Khê nhất quyết từ chối.
Bảo Muội là của cậu, ngoài cậu ra, không ai được động vào Bảo Muội.
Vương Tự Bảo cũng rất thương Lâm Khê. Dù Lâm Khê không nói, nhưng từ những giọt mồ hôi chảy trên trán cũng có thể thấy Lâm Khê đang rất khó chịu. Đặc biệt là vừa rồi, hông của Lâm Khê bị đập xuống cầu thang đá, mặc dù không bị gãy xương, nhưng vết thương gây ra bởi cú đập đó cũng không hề nhẹ. Nhất là mùi máu tanh còn phảng phất toả ra từ phía lưng của cậu.
Giờ Lâm Khê còn cõng cô bé chắc chắn là vết thương càng nặng hơn.
Vương Tự Bảo muốn cất lời bảo cậu dừng lại, gọi người khác khiêng mình về Ung Từ Cung, nhưng cậu nhóc này lại rất bướng bỉnh, đã cõng là không chịu buông.
Nằm trên tấm lưng không to rộng mấy của Lâm Khê, Vương Tự Bảo có cảm giác rất an toàn.
Cậu chàng này hẳn là rất rất thích mình rồi.
Nghĩ đến đây, Vương Tự Bảo chợt cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô bé đã sống hai kiếp người rồi nhưng đây là lần đầu tiên có một người con trai thích cô bé đến vậy. Tuy rằng cậu con trai này vẫn còn hơi nhỏ, nhưng những chuyện cậu làm vẫn khiến người ta thấy ấm lòng.
Nếu cậu ấy luôn luôn đối xử tốt với mình, thì mình cũng mãi mãi đối xử thật tốt với cậu ấy.
Vương Tự Bảo thầm hạ quyết tâm như vậy.
Chẳng ai phát hiện ra, Quận chúa đang ngất nhưng cứ mím môi lại để khóe miệng không cong lên, lộ rõ tâm trạng vui sướng trong lòng.
Vài cung nữ và thái giám sớm đã hồi báo chuyện vừa xảy ra với chủ tử của mình trong cung.
Mặc dù Tưởng Thái hậu đang được ngoại mệnh phụ chúc thọ, nhưng vì Vương Tự Bảo gặp chuyện nên khi nhận được tin báo, Ngô ma ma vẫn bẩm báo lại ngay cho chủ tử của mình.
Nghe được tin này, Tưởng Thái hậu vô cùng giận dữ, lập tức không đón tiếp những người còn lại muốn bái kiến nữa, vội vàng đi đến cửa lớn của Ung Từ Cung.
Đi theo sau là Tưởng thị và Hầu phu nhân Lý thị, Nhị thẩm, Tam thẩm, Đại tẩu, Nhị tẩu của Vương Tự Bảo. Họ cũng đều nhận được tin mà lo lắng bất an.
Tưởng thị không còn tâm trí để chào hỏi mẫu thân với các tỷ muội nhà chồng của mình, chỉ vội vã đuổi theo sau Tưởng Thái hậu.
Bà vừa đi vừa lo lắng cho con gái.