Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 114: Ngoại Truyện: Bảo Khánh – Diệu Anh (4)



Một buổi tối cuối tuần, thành phố đổ cơn mưa nhỏ, lòng người dường như cũng từ đó dịu lại không ít. Tuy vậy, ở những nơi được xem là « ăn chơi trụy lạc » của giới trẻ, cho dù là cuối tuần hay cuối của cái gì đi chăng nữa, một khi đã hòa vào cuộc chơi thì đều vô nghĩa.

Trên sân khấu cao giữa quán bar, Phương Linh kết thúc một điệu nhảy nóng bỏng không hợp lức tuổi rồi hướng về phía đám thanh niên tuổi đời còn non xanh kia gửi mấy cái hôn gió rồi bước xuống đi về bàn của mình.

-Buồn bực cái gì hả ? – Trong tiếng nhạc xập xình, một cô bạn gái chung bàn có cách ăn vận khá mát mẻ lớn giọng hỏi.

Phương Linh sau khi xiêng một miếng kiwi ngọt xanh cho vào miệng, vừa nhai vừa đáp :

-Vụ thằng Khánh. Tao vậy mà để con nhỏ giống hệt tao chơi một vố, còn giật luôn thằng đó. – Phương Linh vừa nói, gương mặt trang điểm đẹp mắt vừa hiện lên vẻ cay cú thấy rõ. Mới sáng nay cô ta còn nghe ba mẹ cãi nhau một trận ỏm tỏi rồi đòi li dị, cả cái công ty của gia đình cũng bị con Diệu Anh kia ỷ vào ba mẹ mà chèn ép, hận này chả biết xả vào ai cho hả.

-Giống hệt mày thì thằng Khánh vớ ai chả được. – Một cô bạn gái ngồi cạnh khác tiếp lời.

-Con đó giàu hơn tao, còn ngay lúc tao đi mà nhảy vào nên ngon rồi. Giờ tao chỉ muốn giết luôn con đó cho xong, đúng là quỷ cái. – Phương Linh tức tưởi mắng, cầm ly rượu uống một ngụm lớn.

-Tao thấy mày thuê xã hội đen đánh nhỏ đó, vậy được rồi. – Một người góp ý.

-Mày tưởng đóng phim à ? Nó là Mai Diệu Anh, Mai Diệu Anh đó !Với lại tao sắp hết tiền rồi, ông già bà già không cho thêm đâu, muốn thuê cũng không được.

-Mày mà cũng hết tiền ? – Một người kinh ngạc kêu lên.

-Hay là như thế này đi, tao thấy mày bỏ, kiếm thằng khác ngon hơn. – Lại một ý kiến.

-Ngon hơn là như nào ? Cái mặt có ngon hơn không ? Thằng Khánh nếu không tiền cũng đẹp trai. Nhưng mà… tao cũng đang quen một thằng, nó còn mới mua chiếc xe cả tỷ bạc. Đẹp trai không bằng thằng Khánh, được cái chịu chi với tao. – Phương Linh khẩy khẩy bộ móng được sơn màu đỏ, nhết mép.

-Rồi tóm lại mày có định làm gì con Diệu Anh đó không ? – Một người có vẻ mất kiên nhẫn hòi.

-Từ từ, đợi tao moi được từ thằng kia tiền, thế nào cũng làm ra trò. – Phương Linh lại xiêng một miếng trái cây khác cho vào miệng, ánh mắt hiện lên rõ mồn một nét gian xảo.

[…]

Sáng thứ bảy, trời trong vắt không gợn mây. Diệu Anh rảnh rỗi không có gì làm liền về nhà chính một chuyến. Lúc cô đến nơi, ba mẹ đang nhàn nhã ngồi uống trà ở sân sau, người phụ nữ đọc sách, còn người đàn ông dường như đang xem tài liệu trên laptop. Lúc này ánh nắng chưa quá gay gắt, chiếu nhè nhẹ lên khung cảnh hài hòa vừa rồi, tạo nên một bức tranh vô cùng bình dị, vô cùng ấm áp. Diệu Anh đi được hai ba bước thì liền cầm di động lên chụp một tấm ảnh, sau đó bước nhanh hơn đến chỗ hai người họ, nũng nịu gọi :

-Ba mẹ, hai người có nhớ con không ? – Nói rồi ôm lấy mẹ cô từ phía sau, làm nũng như một con mèo.

Mẹ của Diệu Anh - bà Minh Ngọc, cười âu yếm, đóng quyển sách lại để trên bàn rồi kéo Diệu Anh ra trước mặt, nói :

-Con đó, bao lâu rồi không về nhà ? – Vừa nói vừa đưa tay vén mấy sợi tóc của Diệu Anh ra sau tai.

-Con sắp có kỳ thi mà. Với lại con còn phải làm việc, tương đối bận ạ. – Diệu Anh ngồi xuống một cái ghế gần đó, nhẹ giọng đáp.

-Phải rồi, con về đúng lúc thật, ba có chuyện cần nói với con. – Ông Hoàng Vũ đóng laptop lại, nhìn về Diệu Anh cất giọng.

-Có chuyện gì ạ ?

Chưa đợi ông ấy đáp lại, bà Minh Ngọc đã lên tiếng trước :

-Anh đó, con em nửa tháng nay đều ở bên ngoài, chuyện gì thì cuối ngày rồi nói. – Lúc nói, mày cũng nhăn lại, trông rất không vui.

Đáp lại thái độ của vợ, ông Hoàng Vũ cười đến nhu tình, lắc đầu :

-Được rồi được rồi, anh cũng không dám giành con gái với em. Cứ như em nói đi, cái gì cũng đợi cuối ngày rồi nói.

Diệu Anh nhìn ba mẹ kết hôn đã hơn hai mươi năm của mình vẫn tương kính như tân thì khẽ mỉm cười. Chỉ mong sau này cô cũng được như họ.

Buổi tối, sau khi ăn tối xong, ba Diệu Anh gọi cô vào phòng làm việc của mình, dường như có chuyện rất quan trọng. Cách nhau một cái bàn làm việc, Diệu Anh nhìn thấy thái độ của ba, chính là khó mở miệng.

-Ba, nếu có chuyện gì ba cứ nói ra đi ạ. Con không ngại đâu. – Giọng nói mềm mại của cô cất lên, phá vỡ vẻ ngập ngừng từ nãy đến giờ.

Ông Hoàng Dũng lúc này mới nâng mí mắt nhìn thật kỹ Diệu Anh. Con gái ông, thật sự đã trưởng thành rồi. Không phải chỉ ở phương diện tuổi tác, cả khí chất, suy nghĩ lẫn cử chỉ, đều đã trưởng thành. Gương mặt này so với mẹ cô của hơn hai mươi năm về trước còn đẹp hơn một phần.

Nhớ tới ngày trước, phải nói là từ khi sinh ra, Diệu Anh đã được hưởng một nền giáo dục theo phương Tây toàn bộ. Nhưng càng lớn, áp lực từ việc học của cô quả thật rất nhiều. Mặc dù ông và vợ không hề gò bó Diệu Anh trong một cái khuôn khổ khắt khe về phong kiến nhưng bù lại, cô đã phải học rất nhiều, với tư cách là người duy nhất làm chủ công ty sau này. Cô là con gái, đáng lẽ ra phải tự do thoải mái tận hưởng tuổi trẻ, nhưng ông cũng chỉ có một mình cô là con, vừa không muốn cô chịu khổ, vừa không biết làm sao. Nhưng mà Diệu Anh từ nhỏ đã hiểu chuyện, cô biết bản thân mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, khiến cho hai người bọn họ rất hài lòng. Ngày trước đồng ý cho Diệu Anh dọn ra ngoài sống, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì cả, cô vốn dĩ nên có cuộc sống của cô. Hơn nữa ngành học mà cô đã chọn, họ cũng không can thiệp. Nhưng mà đằng sau đó thì có lẽ ai cũng biết, sớm hay muộn gì Diệu Anh cũng phải bắt tay vào điều hành công ty, chuyện này là không bao giờ tránh được. Bây giờ cô đã gần mười tám tuổi, cũng đã đến lúc Diệu Anh đi lên một chặng đường mới.

-Diệu Anh, con đã lớn rồi, có một số chuyện chắc ba không nói con cũng hiểu rõ, đó là trách nhiệm của con.

Ông Hoàng Vũ lên tiếng, giọng nói chậm rãi và trầm thấp, đầy sức thuyết phục của một người lãnh đạo. Diệu Anh chú ý đợi ông nói tiếp.

-Con bây giờ có phải cùng con trai của bên Gia Thiên quen nhau không ?

-Dạ phải ! – Diệu Anh lễ phép đáp một tiếng, trong lòng cũng hơi lo lắng.

-Nếu ba nói ba không đồng ý thì sao ? – Một câu nói này, ba phần hỏi, sáu phần thông báo, một phần thăm dò.

-Ba…con… - Cô ngạc nhiên, cũng không biết nói làm sao.

-Chuyện này ba đã bàn với mẹ con, bà ấy nói để hai ba con mình nói chuyện. Diệu Anh, không phải ba mẹ sợ con nhỏ tuổi bồng bột, cũng không phải ba mẹ không cho phép. Ba mẹ chỉ lo việc đó ảnh hưởng tới tương lai sau này của con, con hiểu không ?

Chữ không kia trực tiếp phá tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng Diệu Anh. Cô có cảm giác cứ như mình lén lút yêu đương không nói với ba mẹ vậy. Nhưng mà đâu chỉ có vậy. Lần đầu tiên trong gần mười tám năm qua, Diệu Anh thật sự cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là gánh nặng, cái gì gọi là áp lực lớn nhất. Ba mẹ không cho phép cô cùng Bảo Khánh sao ? Theo bản năng, Diệu Anh đưa tay, khẽ sờ vào mặt dây chuyền mình đang đeo.

-Diệu Anh, ba biết như vậy con sẽ buồn, nhưng mà đây là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng ba mẹ yêu cầu con. Ba và mẹ đã bàn bạc, định sẽ sắp xếp cho con sang Anh học. Công ty sau này chính là do con quyết định, không sơ suất được.

Mấy câu này, dường như đã lấy hết sự cứng rắn của một người đàn ông trong người ông. Ông thật sự rất thương Diệu Anh, cả đời này cũng không muốn ép cô chuyện gì, chỉ muốn cô tự do tự tại với cuộc sống của chính mình, không lo không nghĩ điều gì cả. Nhưng mà…

Căn phòng lúc này rơi vào sự trầm mặc. Tấm màn màu ngà bị gió đêm thổi, khẽ lay động. Con cá rồng trong hồ cá thủy tinh đánh mấy vòng qua lại. Xung quanh chỉ có tiếng nho nhỏ của máy móc thiết bị, cảm giác rất là ngột ngạt.

Sự im lặng cũng không kéo dài quá mười phút đồng hồ, Diệu Anh hít một hơi thật sâu cho không khí căng tràn trong phổi rồi nhẹ tay kéo ghế đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng như một cơn gió :

-Dạ con biết rồi. Chuyện này con sẽ suy nghĩ kỹ rồi trả lời với ba mẹ sau. Cũng trễ rồi, con về nhà ạ.

Nói xong thì vội vã đi ra khỏi phòng và láy xe về nhà, để lại bóng dáng bất đắc dĩ của ba cô lại phía sau.

Diệu Anh rời khỏi biệt thự đã hơn chín giờ tối, cô cũng không có về nhà mà cứ láy xe vô định trong thành phố, trong lòng thật sự đã tổn thương tới mức khóc không thành lời. Ngày hôm nay không phải là chưa từng nghĩ đến, chỉ là nó lại thật sự xảy ra như vậy. Ba mẹ phản đối. Cô phải làm tròn trách nhiệm của mình. Chia tay Bảo Khánh rồi sang Anh Quốc sao ? Còn lời hứa của bọn họ ?

Càng nghĩ trong lòng càng rối, mà không khí trong xe lại vô cùng đè nén. Diệu Anh hạ cửa xe xuống, để gió lùa vào mát rượi, thổi tung mái tóc dài quá nửa lưng của mình. Không lâu sau đó, Diệu Anh vô thức láy xe đến một cửa hàng của Y&N, nơi lần trước cô có hẹn để đặc đồ đính ước. Đáng nhẽ ra ngày mai là ngày đến lấy, nhưng hôm nay lại vô tình đến nên Diệu Anh cũng cho xe vào bãi rồi đi vào.

Thành phố này nổi tiếng là sống về đêm, thế nên hơn mười giờ tối mà Y&N còn mở cửa là chuyện bình thường.

Cô đứng trước quầy, lấy tờ giấy hẹn đưa cho nhân viên rồi ngồi xuống ghế. Lát sau, họ mang ra một chiếc hộp màu đen hình vuông rất tinh xảo, mở ra rồi đặt trước mặt Diệu Anh.

Cái mà Diệu Anh chọn là nhẫn, một chiếc nhẫn đeo ở ngón cái. Kiểu dáng này lấy ý tưởng từ các mẫu truyền thống, sau đó dùng phương pháp thủ công khắc lên thân nhẫn những hoa văn dạng đối xứng, mặt trong là tên của Bảo Khánh. Trên thân nhẫn còn được đính những viên đá màu xanh dương, đen và trắng, tạo nên một sự hài hòa về thị giác rất cao. Mẫu này, chính là Diệu Anh vẽ ra, định sẽ tặng cho anh vào ngày sinh nhật, nhưng không biết bây giờ có còn cơ hội hay không.

Thanh toán xong phần còn lại, Diệu Anh cho chiếc hộp vào túi xách rồi về nhà.

Cô tắm rửa thay quần áo rồi leo lên giường, ôm con thú bông mà lần trước Bảo Khánh thắng được ở chợ đêm vào lòng, miên man suy nghĩ. Phải làm sao cho tốt bây giờ ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.