Tiểu Thư Lạnh Chảnh Và Chàng Bồi Bàn

Chương 12: Chương 11:Bị đánh2




Sài Gòn về đêm cũng không yên tĩnh.Định gọi cho thằng Duy đến đón nhưng thôi,đi bộ về át.được một đoạn thì sau lưng có tiếng môtô kéo ga làm nó giật mình lủi xe lên vỉa hè. Một chiếc môtô RG257(nó rành về oto và mô tô lắm )vụt lên dừng trước mặt nó, theo sau là 2 cặp nam nữ thằng đi SH và novou. Đèn xe tắt nó nhận ra thằng đi chiếc SH là thằng quỷ đầu ngựa…còn ngồi trên moto là thằng ngồi kế nhỏ xynh đẹp…sau lưng ko ai khác, con nhỏ ngồi khoanh tay nhìn nó cùng với ánh mắt giống như lúc nó bị đánh trong quán.Mà nói là đánh chứ có đánh được nó đâu."Chúng nó định chơi mày đấy Mon à.Lên đánh lại hay nghe lời mẹ và thầy đây"Nó nghĩ.Thằng đầu ngựa nhảy xuống xe,chỉ vào nó nói:
-Đụ má em trai...anh thích xen vài chuyện của anh lắm hả....bữa nay ày chết..
-đanh đi đanh-hai con ngồi sau đang định cổ vũ cho thằng đầu ngựa thấy nó đẹp troai quá nên thôi,ngậm miệng lại.Nó giềng như tự mã quen hay sao mà lần này đoán đúng.Chợt nó thở dài,đẹp zai cũng khổ thiệt.(vãi ăn đánh đến nơi rồi cn tự sướng)
Chợt nod đứng im lặng đăng suy nghĩ không biết lên đánh lại hay để cho chúng nó đánh.
Đang suy nghĩ thì thằng đầu ngựa to tiếng,quát:
-Đù lần này mày chết rồi em à.
-Chắc là nó sợ quá đái mẹ ra quần rồi anh ơi-Thằng đứng sau nói..Nó vẫn đứng đó khinh khình,nghĩ"Nếu anh mày mà cũng giữ lời thì chúng mày nát người nhaNó quyết định rồi,nghe lời mẹ và thầy dạy võ không đánh nhau,không dùng võ đánh người.Nó tính chỉ thủ thế chư không đánh lại.

Thằng đâuc ngựa thấy thế tức qua,nhay lên đập nó,nhưng nó thủ thể lên lên lực đạp không đủ,khiêna thằng đầu ngưa ngã xuống.Thằng đầu ngựa ngã xuống vừa thẹn vừa tức,rút tip ra đạo đập nó,thằng đàn em thấy thế cũng nhảy vào.Nó thì vẫn thế,không đánh lại cũng không chúng cự,miệng vân mỉm cười.Chợt nó thấy con nhỏ kìa thì thầm gì vào tai thằng chở nhỏ.Rồi thằng lãi xe nói:
– Thôi hai cha, tính đánh nó chết thiệt hả
–Đụ mẹ thằng này hèn chết mẹ đánh đéo đánh lạ.
–Móa mày thấy nó nhỏ con ko
– Dẹp! Chơi vậy dc rồi móa giờ kiếm chỗ ăn rồi giải tán.Rồi cả bọn đầu ngựa khoái chí rò máy phóng đi.Nó thì cũng đâu,may mà là nó chứ ngoài khác chắc gần chết.Nó dựa ngươi vào tường,rút điện thoại gọi cho thằng Duy.Lần 1 gọi không ai nghe gọi lần 2 thì mãi Thằng Duy mới nghe:
-Alo.Mon ak,làm về chưa.
Nó không trả lại câu hỏi mà nói lại:

-Qua đây đón tao đi-Giộng nó yếu nhược.
Thằng Duy nghe thấy giọng nó bắt là có điều gì bèn nói:
-Mon,giọng mày sai thế,Mon
-Tao bị đánh.
-Gì.Bị đánh,có biết ai không.
-M.K đến đoan tao đi hỏi nhiều thế!
-Ừ m,mầy ở đưing nào,chỗ nào.
Thế là nó chỉ cho Duy chỗ nó được"tiếp đón".Ngồi đợi thằng Duy mà nó thấy đâu đâu,đầu chay máy,sườn đau ê ểm,nhưng cũng may chỉ tím nhẹ,may không bị đánh gần phổi.Hồi nhỏ nó mắc tiền bệnh,về phổi,lên làm ăn phải cẩn thẩn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.