Tiểu Thư Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Nụ Cười

Chương 17



Ông Lâm cười tươi, vỗ bành bạch vào lưng bé :

_ahahhahha….. Cái con này…. Lâu ko gặp mày vẫn tinh ranh như hồi nào!!!

_Nhờ phước daddy thôi ạh! – Bé nháy mắt cười.

_Thôi! Ta đi ăn đi ha. Daddy nghĩ con đói bụng rồi đó.

_Yes_sờ daddy!!! Ý kiến hay nhất trong ngày…..

_Lớn roài mà cứ háu ăn ko!!! – Bà Lâm mắng iu bé, cười phì.

Cả nhà cười nói vui vẻ nắm tay nhau ra xe, 1 gia đình đại gia nhưng hạnh phúc và ấm áp tiếng cười……

Bữa ăn của gia đình bé đc tổ chức ở nhà hàng 5 sao , nhà hàng cao cấp nhất…

Toàn nh~ món ăn ngon và đẹp mắt và giá cả thì ko nhẹ chút nào , phục vụ tử tế và chiều lòng khách, nhà hàng yên tĩnh, ấm áp và trang trí bằng màu nhẹ mắt. Ai đi ăn ở đây đều mặc đồ sang trọng , lịch sự. …..

Gia đình bé xuất hiện như 1 sự kiện… Tất nhiên , khách Vip mờ.

Sắp xếp chỗ ngồi đã đc đặt trước ở tầng thượng , nơi thoáng mát và có thể nhìn cảnh vào ban đêm , bé thấy thật thoải mái và nhẹ nhàng…. Âm nhạc dìu dịu…

Ông bà hỏi bé về mọi chuyện lúc sống 1 mình ở ngoài , câu chuyện vẫn đều đều diễn ra trong tiếng nhạc nhẹ nhàng. Bỗng , bà Lâm hỏi :

_Con iu! Con có boy friend (BF) chưa?

Lúc này bé đang uống nước ép trái cây nữa chừng, bị hỏi đột ngột, bé phun hết nước ra, ho sặc sụa :

_Khụ…Khụ…. Sao mámy….đột…ngột hỏi…….. vậy?

Bà Lâm cười nhẹ :

_Do mámy nghĩ con đã học năm III rồi mà chưa có BF thì hơi lạ!?

_Àh….Uhm…. – Vừa suy nghĩ bé vừa giúp cô phục vụ giải quyết chỗ nước kia – Để con coi….

_Con nói thử đi….

_Ờ thì….Hắn nhìn có vẻ lãng tử, ăn chơi. Khiến con cứ nghĩ là hắn lăng nhăng lắm nhưng ko hắn rất tốt, luôn có mặt lúc con cần…. an ủi bảo vệ con mọi lúc ngay cả khi con ko ngờ…. là 1 ng’ khó hỉu…. có nụ cười quyến rũ như các hoàng tử trong mơ. Ai nhìn vào cũng cảm thấy nó gần gũi và ấm áp vô cùng…. tài năng….- Bé mơ màng kể , lòng nghĩ về hắn.

Nếu mà có hắn ở đây chắc hắn té lầu xỉu roài…. Hehehhe….

_Ô! Cậu ấy là ai mà tuyệt vời vậy? – Ông Lâm lên tiếng thích thú.

_Àh! Chỉ đơn giản là bạn cùng khối thui ạh! Hắn đã tỏ tình với con. Rồi, bọn con cũng có đi chơi, xong rồi thì …. – Bé chợt lỡ dỡ…. Ai da…

2 ông bà Lâm nhìn bé , trợn tròn :

_Sao nữa?? Đang kể hay mà…….

_Àh! Ko có ji’ đâu ạh! Cũng bình thường thui…. – Bé cười giả lả. Suýt chết! Phù!!

_Daddy mún nói với con 1 chuyện……. – Ông Lâm chợt mỉm cười.

_Dạ! Chuyện gì vậy ạh!

_Ờ….là chuyện đời của con. – Ông chợt ngập nhừng.

_SAO Ạ?????????? – Bé giật mình,……..

CHUYỆN ĐỜI MÌNH SAO??????? KO LẼ………..

Câu nói của daddy tối hum đó làm bé hơi choáng và nghĩ ngợi…….

_Nó thật bất ngờ và shock đối với mình…….. – Bé nhăn mặt

Vài ngày sau, lúc cả nhà đang uống trà thì bé quyết định hỏi kỹ hơn về chuyện đó.

_Daddy, con mún nói rõ về chuyện của con.

Ông bà Lâm nhìn nhau, từ từ uống ngụm trà, chậm rãi nói :

_Đó là chuyện đính ước giữa con và quý tử nhà họ Hoàng…..

Bé shock thật sự :

_Từ khi nào ạh! Con chưa nghe nói…

_Khi chúng ta ở USA! – Bà Lâm nhẹ nhàng giải thích.

_Ơ! Chẳng lẽ…. – Bé cố nói giọng bình tĩnh.

_Uhm! Đúng đó con iu! Daddy và mámy định cho con gặp mặt con trai nhà ông Hoàng. – Ông Lâm nói nhẹ nhàng sợ bé kích động.

_Ông…. Hoàng… Chẳng phải ông ấy là đối thủ cạnh tranh của gia đình ta sao?

_Àh! Thật ra thì….. Nó đúng là như thế đó nhưng…. daddy và ông ấy là bạn thân từ bé, rất thân. – Ông Lâm thú nhận.

_Vậy sao 2 ng’ lại là đối thủ của nhau giờ làm hòa.?

_Do ta và ông ấy chia tay nhau từ lúc bé, ông ấy sang định cư ở Mỹ. Bọn ta mất liên lạc. Trong thương trường ko ai biết mặt ai, ông ấy lại lấy tên là Geoge cho nên mấy năm nay cả 2 chúng ta luôn đối đầu nhau. Hôm bữa, trong lúc họp ở USA, ta và ông ấy có gặp lại. Nói chuyện 1 lúc lâu mới vỡ lẽ. Sau đó, 2 công ty kí kết hợp đồng nhập làm 1 và gả con cho nhau….

Bé nói giọng lạnh lùng :

_Vậy ra daddy gả cưới con vì lợi ích của công ty sao ?

_Ko!!! sao con nói vậy? Ta chỉ mún hỏi ý kiến con thôi…… Ta ko mún ép buột con nhưng… con hãy suy nghĩ kỹ đc ko? – Bà Lâm nhìn bé nói giọng bùn.

Bé cảm thấy nhức đầu, đầu óc choáng váng :

_Con…… Con xin lỗi. Con nhức đầu wa”…. Chuyện này… Thật sự….con ko mún nghĩ đến. Con xin lỗi……

Bé đứng dậy….Chạy đi trong tiếng kêu của ông bà…. Chạy thật nhanh, ngang wa mọi ng’, dãy hành lang…. Tất cả đều mịt mù sau lưng bé…….. Vừa chạy bé vừa cầm nước mắt… gần như òa khóc…..

“Mình cứ nghĩ daddy và mámy là nh~ người ko bị đồng tiền chi phối chứ /?? Ai ngờ, sao họ lại ép gả mình như nh~ ng’ kia chứ?? Cái thế giới mà mình cố gắng thoát ra thật khó khăn. Một nơi giả tạo…….. Daddy , mámy tại sao vậy chứ??? Con ghét chuyện đó… ”

Bé chạy miết, lòng nghĩ ngợi, mệt mỏi……

MƯA……. MƯA RƠI TÍ TÁCH….. LỘP BỘP….. RÀO RÀO………. 1 đợt mưa lớn bỗng đổ xuống…..

Lạnh ngắt…… lạnh lẽo….. cô đơn……. và bé chỉ lang thang trên phố 1 mình…… vô cùng mệt mỏi……..

Bé ngồi phịch xuống đất để mặc cho nước mặt cứ như tát vào mặt , ánh nhìn vô cảm, gương mặt thất thần , bé như ko còn cảm giác ji’ nữa với cái lạnh thấu xương lúc này….

Chợt, bé cúi gầm mặt xuống, ôm đầu gối và khóc nức lên :

_Tui mún gặp you wa”……. Hức… Hức….

Bé ngồi đó….. gọi tên hắn…… bé nhớ hắn… ngay trong lúc này….Nước mắt hòa cùng nỗi đau trong bé cứ tăng dần…. Cảm giác hụt hẫng…

Đêm mưa vẫn lạnh lùng , ko ai chú ý đến bé….

Chợt, bé thấy chỗ bé ko còn mưa nữa, nhưng ở ngoài ng’ ta vẫn cứ đang chạy để tránh mưa….. Bé từ từ ngước lên, nước mắt vẫn chảy dài…..

Hình dáng wen thuộc ấy…. sao bé có thể lẫn lộn vơí ai đc chứ???

Là….. hắn….

Hắn đang đứng đó…..trước mặt bé…. gương mặt bình thường, hơi nhíu mày…. cả ngươì ướt sũng… tay cầm dù đứng đó che cho bé……

Ko nói 1 lời nào, hắn đứng im che mưa cho bé cứ khóc….. Mặc cho người mình thì ướt sũng…..

Có thể im lặng là cách tốt nhất vào lúc này….

Bé nhìn hắn, tiếng khóc nhỏ lại…. chỉ còn tiếng ức ức….

Hắn ngồi xuống cạnh bé , mỉm cười buồn :

_You sao lại như thế này? Người ướt hết roài kìa! Lạnh hok?

Bé nhìn mình… Ừ nhỉ? Mình đây sao? Một con nhỏ người ướt như chuột lột, đang co rún lại vì lạnh và rét , đầu tóc rũ rượi rối mù , gương mặt đầy nước mắt thất thần…. Bé cố cười gượng :

_Tui ko còn nhận ra mình nữa rồi!!! Chán thật……..

Hắn nhìn bé, đưa tay lên má bé , lắc đầu :

_Ko đâu! You vẫn vậy, ko thay đổi gì cả?

Bé thấy hắn nhòa dần, chợt bé ngã người vào hắn , thì thào :

_Tui…. cảm ơn you vì you…. đã đến với tui.

Bé mỉm cười rồi ngất đi trog vòng tay hắn…….

Mưa cứ rơi…. Tất bật… vồn vã… mệt mỏi…..

===================================

Bé tỉnh lại trong căn phòng ấm áp và thoang thoảng mùi hoa hồng……

Đầu ko còn nhức nhối và mệt mỏi cũng vơi bớt đi. Bé xoay người vào trong thì….đụng ngay mặt hắn đang ngủ say sưa, nhìn hiền như 1 con thỏ…. (Bé thíck thỏ ^^!)

Thoáng giật mình, bé thấy mặt mình nóng nóng :”Sao hắn lại thíck ngủ cạnh mình thế nhỉ? “. Lay lay tay hắn dậy, bé lườm :

_Nè! Sao ông và tui lại ngủ chung như thế này hả???

Hắn mơ màng mở mắt, cười với bé rồi…. quàng tay wa ng’ bé ôm chặt lại kéo về phía mình , nói gọn lỏn :

_Do ôm you ngủ ấm hơn!

_Ngủ riêng đc roài, ấm áp gì. Đắp mền vào cũng vậy thui.

_Nhưng thíck…… ôm you dễ chịu hơn.

_Hơ!!! – Bé chưng hửng – Mà này, ai cho you thay đồ tui thế hả??? – Bé cáu lên khi nhận ra bộ đồ bé đang mặc là của….. hắn.

_Hok cóa! Tui nhờ chị hàng xóm wa thay đồ cho you đó. Ai lại tranh thủ cơ hội như thế bao giờ…. You nóng lên vì lạnh như thế mà….- Hắn giải thích trong trạng thái… mơ mơ.

_Uhm! Vậy… cảm ơn you. Thật sự là tui đang rất mệt.

Hắn cười, nói nhẹ wa tai bé :

_Vậy ngủ đi. Mai còn đi học chứ?

_Ờ!

Bé gật đầu và cố rút sâu vào người hắn hơn… Cảm giác khi ở gần hắn ko lo toan muộn phiền thật dễ chịu với bé. Bé tin tưởng hắn…..

Câu nói của ba mẹ chìm vào wên lãng trong đầu bé…. Bé nhắm mắt ngủ.

Giấc ngủ có thể tốt hơn cho bé lúc này.

===================================

Sáng hum sau, bé đc hắn cho ăn 1 tô cháo thập cẩm cực ngon và bổ để tẩm bổ lại sức khoẻ sau trận mưa rào hôm qua.

_Ôi! Ngon ghê! Tui ăn nghen…- Bé nhìn tô cháo, cười tươi rói

_Ờ… Ăn nhìu vào…

Hắn nhìn bé ăn, bất giác mỉm cười. Hắn chợt nhìn xa xăm…….

“_Con hãy chuẩn bị tinh thần đón vợ sắp cưới của con đi.- Giọng bố hắn lạnh lùng nói.

_Sao cơ ạh!? Chẳng phải bố

nói con sẽ đc tự do chọn người con thíck sao?

_Thời hạn đã gần hết rồi mà con có tìm đc đâu. Đứa này là con của ông bạn thân của bé từ hồi nhỏ.

_Sắp đặt vì lợi ích công ty vậy sao ba?

_Con đừng nói bằng cái giọng đó. Ba mẹ đặt đâu con ngồi đó, đừng ồn ào nữa. ta nói rồi đó, con đừng nói nhìu.

_Ba…. ”

Hắn cũng có 1 câu chuyện tương tự như bé….. Hôn nhân sắp đặt vì lợi ích 2 công ty.

Hắn bùn tình wa” bỏ đi và gặp bé đúng lúc bé đang ngồi khóc như thế này…..

Hắn bất giác thở dài….. và thấy bé cũng đang buồn phiền chuyện gì đó. Hắn hỏi :

_Ủa? Sao vậy? Cháo ko ngon àh? Sao ko ăn nữa….

Bé ngập ngừng khó nói :

_Ơ! Tui có chuyện mún nói với you.

_Uhm!

_Có thể….. cho tui… ở nhà you đc chứ? Tui đang mún tránh ba mẹ mình 1 thời gian.

_Sao vậy? You có chuyện gì khó xử sao?

_Uhm! Nhưng you đừng hỏi… You đồng ý cho tôi ở đây chứ? – Bé hỏi lại hắn.

_Ờ! Tốt thui…. Tui rất vui… – Hắn nở nụ cười thích thú.

Cả 2 cùng cười…. Laị 1 ngày nữa cho những xuất phát sau này…..

Sau đó, hắn chở bé đi học , chiều qua nhà bé lấy đồ rồi cả 2 đi làm ở quán trà luôn….

Cả bọn ko biết hắn và bé ở chung, chỉ thấy lạ là trong 2, 3 ngày nay cứ thấy hắn và bé như hình với bóng… thân thiết với nhau hơn trước…….

Nhưng sắp có chuyện rắc rối xảy ra !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.