P/s: chap này có ngắn hơn chap trước, nhưng bù lại chap sau sẽ dài.
Đọc xong chap này xin mọi người đừng vì quá bức xúc mà đập bàn, đập ghế, đập giường, đập điện thoại, đập những gì xung quanh mấy chế và cả con
au này.
Tui có dùng những từ có hơi mạnh một tí.
Rồi tui vô truyện.
———————–
Hắn đẩy cô ta ra, làm cô ta té mạnh xuống nền gạch.
“Ừ đúng rồi, em là cái người mà bị anh hôn trộm á” cô ta nói.
“Tôi có sao” hăn lấy tay chỉ vào mặt mình.
“Phải, anh yêu~ thật sự anh không nhớ sao” cô ta mặt dày lại bước lên đùi hắn ngồi, mà phải nói tới cô ta mới gọi hắn là gì, ‘ anh yêu ‘ á,
con Băng còn chưa dám gọi hắn là anh yêu sao cô ta dám ( au: tui ức chế, con bánh bèo vô dụng kia…. hừ…. bà đay liều mạng với mi yaaaaaa…. * cầm chảo chuẩn bị phang bánh bèo * )
“Lẹ” nó không nên nói nhiều với hạn người này. Không đáng, không đáng.
“Cô là ai mà dám. Bảo tôi, cô biết tôi là ai không, là tiểu thư nhà họ Lục đó” cô ta hất mặt ra vẻ ta đây giàu có.
* RẦM *
“Hừ… được muốn cải thì tôi chiều” nó đứng phắt dậy dùng hết Nội công mà đập mạnh vào bàn ăn.
“Tôi sợ cô chắc” cô ta vẫn mạnh miệng.
“Được…. cô nghĩ sao, tiểu thư nhà họ Lục hả? tầm thường thôi cưng,
chị đây đủ sức làm cưng tiêu Tùng rồi huống chi là tập đoàn Lục gia cỏn
con đó. Loại người như cô là cái loại mà miệng còn hôi sữa mà thích múa
lửa làm màu, nhìn mặt cô đi, tốn bao nhiêu để mua phấn về mà chét, mà
tha, mắt thì vẽ màu đậm lè, môi đỏ còn hơn trái gấc, ừ thì đẹp lắm, đẹp
theo kiểu mấy con 21 đứng đường á, xời toàn thứ cặn bã ” nó lấy tay chỉ
thẳng mặt cô ta rồi chửi.
Mọi người đơ toàn tập, họng thì mở hết cỡ, lỗ tai thì dãnh lên mà nghe nó chửi.
“Cô….” cô ta cứng họng lun
“Cô cháu gì ở đây” nó lại nói.
“Em thôi đi” hắn nghe nó chửi cũng sợ.
Nảy giờ Lục lọi lại kí ức thì mới nhớ ra cái tên Lục Quân Yên là ai?
thì ra là cô bạn theo đuổi mình năm xưa, hồi đó vô tình thấy cô ta đang
ngủ mà hôn trộm lên môi, từ đó gây hiểu lầm cô ta cứ bám mãi, sau này cô ta ra nước ngoài mới thôi.
“Anh kêu em thôi” nó bất ngờ.
“Chứ nảy giờ em chữa người ta không phải là quá đáng sau” hắn lên
tiếng bênh vực cho cô ta. ( au: tui xử anh…. yaaaa * cầm chài chuẩn bị
phang tên Kha đánh ghét * )
“à… là tôi quá đáng… phải tôi…. RẤT QUÁ ĐÁNG ” nó cố tình nhấn mạnh từ cuối.
“…..” Hắn không thể nói gì nữa.
“Sao câm rồi à…” nó nhếch môi cười khinh.
“…. Anh chúng ta qua bàn khác ăn” cô ta cầm hắn lôi lôi kéo kéo.
“Này Kha… cậu… ” cô chưa kịp lên tiếng thì bị cô ta kéo đi hoà lẫn vào đám đông.
“Hết hứng…. cứ ăn đi, lấy thẻ tôi mà quét” nó lạnh lùng nói rồi đi thẳng lên.
“Để chị lên với nó, các em cứ ăn” cô nói rồi đuổi theo nó.
Bốn người còn lại thì lắc đầu, sắp có biến rồi đây.
Sau giờ ăn là giờ học.
“Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới. ”
“Xin chào, tôi là Lục Quân Yên, tiểu thư nhà họ Lục, tôi là bạn gái
của Kha, mong moi người giúp đỡ. ” Cô ta giới thiệu một cách kiêu ngạo.
Cả lớp thầm khinh bỉ, lại một con chó hoang lạc vào đây. Toàn là thứ chảnh chó cả.
“Em ngòii kế bạn Kha được không cô” cô ta chỉ về phía hắn đang khều khều nó xin nó tha lỗi.
“Được”
Cô ta ung dung đi thẳng xuống, đặt đính ngồi xuống.
“cô ta là cái thá gì mà vênh váo” hs1
“Loại người không coi ai ra gì” hs2
“Loại mà chảnh chảnh á,…” Hs3
Bla…. bla….
“Các người có im ngay không” hắn lên tiếng.
Tất cả im bặt.
“sao lại phải im” nó bất ngờ quay xuống.
“Em thích vậy” hắn nhíu mày.
“Phải” nó.
“Em thật sự rất ghét Quân Yên” hắn
“Phải …. tôi rất ghét loại chảnh ‘ chó ‘như nó” nó đáp lại cố tình nhấn mạnh chữ chó.
“Em…. không phải lúc đầu vào lớp này em cũng vậy sao” hắn khinh bỉ nói nó.
“Phải tôi là vậy đó… anh bất mãn sao” nó nói.
“Không… anh..” ” tôi nói lại tôi rất ghé loại gái bao chính hiệu như cô ta” nó đứng lên nói.
“Em…. * chát * ….” hắn tát nó.
Nó giật mình, lớp hết hồn, 4 người kia thì ngạc nhiên, chị nó đứng ở ngoài cũng vậy, cô thì thì nhếch môi cười thầm.