Tiểu Thư Lạnh Lùng

Chương 27



Sáng ngày hôm sau.

Hôm nay Vương Gia tổ chức tiệc! và gặp gỡ đối tác. Nhà cửa trang hoàng lộng lẫy. Một bàn tiệc dài rất nhiều thức ăn. Người người đứng ngay sảnh chờ buổi tiệc bắt đầu. Gặp gỡ đối tác đương nhiên là các ông chủ lớn, nổi tiếng và các cô nàng tiểu thư sang trọng.

Khánh đang trong phòng chờ. Nó sao giờ này vẫn chưa đến. Một phần lo một phần sợ là nó đổi ý.

Ngoài kia. Cánh cửa mở ra một cô gái xinh đẹp bước vào. Nó hôm nay mặc một Bộ váy cúp ngực màu xanh Dương phủ thêm một lớp ren trắng dài tới đầu gối, có đính pha Lê ở phần eo. Tóc búi cao cài thêm một bông Tuyết trắng nhỏ trên đầu. Ví cầm trên tay hợp với màu của váy cả đôi guốt cũng màu xanh. Nhìn nó chẳng khác nào là nữa Hoàng Băng giá.

Ai ai cũng trốc mặt nhìn nó. Ngoài cái danh phận của nó là tiểu thư Hạ Gia còn vì hôm nay nó đẹp. Rất lộng lẫy. Mấy cô nàng tiểu thư khác cũng phải khen nó.

Nó không để ý xung quanh mà tiến thẳng vào phòng chờ.

“Xin lỗi, tới trễ” nó nói.

“Không sao” Khánh ngẩn người. Nó đẹp quá.

“Đi, bữa tiệc sắp bắt đầu” nó đứng dậy nói. Theo lí nó phải khoác tay Khánh nhưng nó không làm vậy.

Bữa tiệc bắt đầu. Mọi người nhập tiệc. Nó và Khánh thì đi tiếp với gặp gỡ đối tác làm ăn.

////////

Xe hắn vừa đậu trước cổng nhà Vương gia. Hắn thật là đúng giờ một giây cũng không trễ, xe vừa mới đậu là bữa tiệc đã bắt đầu.

Hắn đi vào sảnh, rồi tiến thẳng vào bữa tiệc. Ở đây hắn gặp rất nhiều đối tác làm ăn. Mỗi người hắn đều vui vẻ bắt chuyện.

Phía nó và Khánh.

“Trương tổng đến rồi. Tớ và cậu lại đó chào hỏi. ” Khánh nói với nó. Hai người đang đi chung. ” Và có một yêu cầu nữa là có thể khoác tay tớ được không”

Nó không nói. Lặng lẽ khoác tay Khánh, cùng Khánh đi về phía có người đang quay lưng.

“Trương tổng chào ngài” Khánh lịch sự bắt chuyện cầm ly rượu cao lên một chút để định mời hắn một ly.

Nghe có người gọi mình. Hắn quay lại.

“A…. Vương tổng chào ng…” hắn cũng lịch sự chào hỏi. Tiện mắt nhìn qua nữ nhân xinh đẹp nào đi cùng, không ngờ nhìn qua lại ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu mà lời nói không thốt ra được nữa.

“Trương tổng ngài bị gì vậy?” thấy biểu hiện khó hiểu của hắn Khánh liền hỏi.

“Băng… là em…” Hắn đây chính là đem lời nói của Kháh bỏ ngoài tay mà chạy lại ôm chầm lấy nó.

“Lộn người ” nó lạnh lùng thốt ra.

“Anh không lộn…. là em… là em” giọng hắn nghẹn lại.

“Xin lỗi. Tôi tên là băng. Bạn gái của Vương tổng đây” nó gỡ tay hắn ra, cúi người xin lỗi.

Hắn nghe xong. Mắt liếc thấy nó khoác tay Khánh, cứ nghĩ là thật, nhưng vẫn cố chấp khẳng định nó là Băng. Bạn gái hắn.

Khánh nghe nó nói thì người đơ. Nó nói là bạn gái Khánh. Là mơ hay thật.

“Cậu nói gì va….” ” anh chúng ta qua kia gặp Hàn tổng” nó chặn lời Khánh. Kéo Khánh nhanh nhất có thể.

Hắn vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng nó. Cứ để nó đi vậy. Nhưng hắn đã xác định là đã gặp nó. Đã nhìn thấy nó sống rất mạnh khỏe. Lại là bạn gái của Vương tổng đáng lẽ hắn phải vui nhưng sao tim đau quá.

—————–

Sau vườn.

“Này cậy kêu tôi đi gặp Hàn tổng mà?” Khánh nói.

“Làm bạn trai giả của tôi đi” nó bình thản nói.

“Hả?” Khánh trố mắt nhìn. Lỗ tay cố tiếp thu lời nói của nó.

“không hay được”

“Được thôi…. nhưng…” Khánh định nói ra nhưng lại bị nghẹn ở cổng họng không thốt ra được. Không phải vì quá vui mà là buồn, chỉ là bạn trai giả.

“Không nói nhiều…. đi tiếp khách” nó nhẹ nhàng khoác tay Khánh đi vào bữa tiệc.

“Nhưng mà cho tôi hỏi? Trương tổng có quan hệ gì với cô?” Khánh vừa đi vừa tò mò hỏi.

“Người cũ thôi, đừng nhắc nhiều” nó bây giờ là không muốn nhớ tới chuyện đó cũng như là hắn.

“Thì thôi! đi chúng ta tiếp tục đi gặp đối tác” Khánh cũng đối với chuyện của nó không quan tâm nhiều. Lại còn chủ động kêu nó.

———————————–

Bữa tiệc dần kết thúc, nó và Khánh ở lại chào từng người một.

Lâu sau tất cả mọi người đều về hết. Người hầu trong nhà bắt đầu dọn dẹp.

“Tớ đưa cậu về ” Khánh nói.

“Không….” ” Băng gặp anh một chút” hắn từ đâu đi ta nắm tay nó.

“Không… anh đi đi” nó giựt mạnh tay ra. Lớn tiếng nói.

“Cho anh 5′ ” hắn nói như cầu xin.

“Anh… cho em đi với anh ta được chứ” nó dùng ánh mắt e dè nhìn qua Khánh. Chỉ là diễn thôi.

“Được …. Trương tổng ngài cứ tự nhiên” Khánh hiểu ý nó gật đầu.

“Đi tới chỗ này” hắn nhanh tay kéo nó đi.

——— end chap——-

Khuya dòi.

23h36′.

Chap này ngắn ạ. Em bị ‘ dì cả ‘ hành hạ nên ra chap chậm.

Ta đã thi xong, ta đã được tự do.

Đừng đọc chùa. Để lại lời cmt trước khi rời khỏi.

Văn án sai sót gì thì bỏ qua.

Người viết:hannah-jolie….

15.5.2016

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.