Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 53: 53: Tin Đồn




Trong đôi mắt kia không giấu nổi sự đau lòng.

Tôi mím môi: “Vẫn chưa.

Cô ta định đánh thì em đã kịp chặn lại rồi.”
Tôi cảm thấy trong lòng dễ chịu phần nào.

Chí ít hắn chọn tin tưởng tôi, còn xót xa thay cho tôi.
“Lúc anh không ở đây bọn họ chắc đối xử với em không tốt.”
Tôi thở dài: “Phong Hiểu Hàn, anh đừng bận tâm quá.

Em không phải trẻ con, trước đây khi đi làm ở quán bar còn nhiều rắc rối hơn.

Đây chỉ là mấy trò vặt vãnh thôi mà.”
Bọn họ thì làm được gì? Cùng lắm chỉ là chế nhạo, nói xấu tôi thôi.

Chẳng lẽ còn giết được tôi hay sao? Nhưng ở quán rượu thì khác, những chuyện kinh khủng hơn không phải chưa từng xảy ra.

Huống hồ mỗi khi nhớ tới lần bị bắt nạt trước đây, tôi bỗng dưng cảm thấy thế giới cũng không có nhiều điều đáng sợ lắm.
Bạo lực, sỉ nhục, tổn thương thể xác lẫn tâm lý tôi trải qua còn ít hay sao?
“Nếu mấy người đó quá đáng, em nhất định phải nói cho anh biết.


Không được âm thầm chịu đựng, biết chưa?”
Tôi gật đầu nhưng trong lòng biết khó mà nghe theo.

Ngày trước tôi từng hứa sẽ bảo vệ hắn, tôi nhất định dốc sức làm đến cùng.
***
Cửu An tức sôi máu nhưng vẫn phải ra vẻ yếu ớt, khóc lên khóc xuống.

Mãi đến lúc chui vào toilet, cô mới bộc lộ cảm xúc thật.
“Mẹ kiếp! Con khốn đấy bám dai như đỉa vậy!”
Bấy lâu nay cô luôn ở bên Phong Hiểu Hàn, đồng hành cùng hắn từ thời điểm hai đứa vẫn là du học sinh chân ướt chân ráo đến khi hắn lập công ty, thất bại rồi lại tiếp tục lập nghiệp.

Bảy năm qua, cô tự thấy mình nỗ lực không ít, nhưng Phong Hiểu Hàn vẫn vô cùng lạnh nhạt.

Hắn đối xử với cô như một đồng nghiệp không hơn.
Vậy mà một đứa bất tài vô dụng như Đạm Yên Sơ lại dễ dàng chiếm lấy tâm trí hắn.

Hai người bọn họ thậm chí còn… cùng nhau lên giường!
Cô bị ăn hai cái tát, còn bị con khốn ấy khoe mẽ tình cảm ân ái.

Phong Hiểu Hàn chẳng những không trách lại thiên vị Đạm Yên Sơ đến cùng.

Đúng là tức chết cô rồi!
Cửu An siết chặt tay, cô sẽ không dễ dàng bị hạ gục như vậy.

Ngày đó cô có thể để Đạm Yên Sơ ngoan ngoãn cút đi thì hiện tại cũng thế! Lần này phải là một đòn trí mạng để bọn họ trở mặt thành thù, không thể quay lại với nhau được.
***
Tôi tiên đoán như thần, sau lần hai chúng tôi ân ái trong văn phòng, cả công ty bắt đầu chia làm hai phe.

Phe đông nhất vẫn là nhóm ghét tôi ra mặt, dùng những lời lẽ ác độc nhất để miệt thị tôi.

Phe khác là nhóm nịnh bợ, khen ngợi tôi lên tận mây xanh, chắc bọn họ nghĩ sau này có thể nương nhờ được tôi chăng?
Tôi vẫn giữ nguyên lập trường và chí hướng ban đầu: Nỗ lực làm việc, khẳng định bản thân.

Phong Hiểu Hàn cũng tạo điều kiện tuyệt đối, chỉ cần đi gặp đối tác nhất định sẽ dẫn tôi theo cùng.

Mới đầu tôi còn rụt rè, nhưng vài lần sau đó thì mạnh dạn, lanh lợi hơn hẳn.


Đến nỗi Phong Hiểu Hàn mỗi lần trở về đều khen ngợi tôi, có lúc còn đòi… e hèm… lấy thân để thưởng.
Những tưởng mỗi ngày đều sẽ êm đẹp trôi qua cho đến khi tôi đang ăn trưa lại thấy buồn nôn.

Rõ ràng trước mặt là món thịt bò mà tôi yêu thích, ngày thường cũng ăn thêm được một bát cơm nhưng hôm nay lại thấy nhợn nhợn, dạ dày không khỏe chút nào.
Tôi vào nhà vệ sinh, nôn đến hai ba lượt, cuối cùng buổi trưa chỉ uống được chút nước ấm.

Thư ký Linh ở đâu xuất hiện, nheo mắt nhìn tôi: “Đúng là thứ bẩn thỉu, lên giường với đàn ông, phóng túng đến mức có thai?”
Thư ký Linh đã lập gia đình, cũng đã sinh con nên mắt nhìn khá chuẩn.

Tôi thầm tính toán, cảm thấy không phải là không có khả năng.

Tháng này kinh nguyệt cũng chưa thấy đâu.

Lẽ nào tôi đã có em bé?
Tôi vừa mừng vừa sợ, bối rối đặt tay lên bụng, không biết phải làm thế nào.

Thư ký Linh rửa tay, cười nhạo: “Có một người mẹ bất chấp liêm sỉ như cô, thật đúng là… chậc chậc…”
Tôi đang hoang mang nên không có tâm trạng để ý đến chị ta.

Tức tốc bước ra ngoài, quanh co viện cớ một hồi để xin về sớm.
Tôi ở bệnh viện xếp hàng, chờ có hơn ba mươi phút mà tôi cảm thấy như hàng thế kỷ đã trôi qua.

Lỡ có thai thật, tôi phải nói sao với Phong Hiểu Hàn? Thú nhận toàn bộ những chuyện trước đây, nói với hắn rằng nhà tôi đã phá sản? Liệu hắn có cảm thấy tôi đang dùng con cái để ràng buộc hắn hay không?
Nhưng nếu một thân một mình, lại có thêm đứa con tôi phải ăn nói thế nào với gia đình? Tôi chưa từng nuôi trẻ con, liệu có thể làm tốt hay không?
“Số 735, Đạm Yên Sơ.”
Tôi đứng dậy, sải bước theo y tá đi vào phòng khám.

Vừa ngồi xuống đã vội vàng hỏi: “Bác sĩ, hình như… tôi có thai rồi.”

Trong lúc tôi ở bệnh viện khám thì ở công ty, tin đồn đã bay đầy trời.

Thư ký Linh không ngừng bôi đen danh tính tôi, nói tôi cùng nhiều người đàn ông khác lên giường, vừa rồi nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, đến tác giả của cái thai là ai cũng không biết.
“Cửu An, em đừng buồn.

Loại người như Đạm Yên Sơ không đáng để em bận lòng.”
“Nhưng không biết cô ấy nói gì mà Hiểu Hàn lại giận em, mấy ngày nay đều không chịu gặp em nữa.”
Cửu An rưng rưng nước mắt, từ lâu đã tẩy não đồng nghiệp rằng mình và Phong Hiểu Hàn là một đôi ở bên nhau từ cấp Ba, cùng đi du học rồi lại bắt tay nhau lập nghiệp.

Đạm Yên Sơ ở đâu ra, thấy sang bắt quàng làm họ, chen chân vào tình cảm của hai người.
Thư ký Linh an ủi: “Cửu An, đừng nghĩ nhiều.

Con hồ ly tinh ấy đời tư rối loạn, nghe nói trước đây còn từng làm ở quán rượu.

Bây giờ lại có thai.

Đàn ông thường bị cuốn hút bởi nhiều điều mới lạ, nhưng để kết hôn, sánh đôi trọn đời, họ sẽ chọn những người đồng cam cộng khổ với mình.”
Cửu An thút thít: “Thật hả chị? Em chỉ mong Hiểu Hàn tỉnh lại.

Chứ tiếp tục như này em sẽ đau lòng đến chết mất!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.