Tiểu Thư Ngây Thơ

Chương 38: Cầu xin tôi!



“Tôi không muốn... Anh tránh ra...”

Kỷ Thiên Hạo thấy thấy dáng vẻ phản kháng của cô không khó tưởng tượng đến cách nghĩ của cô, nếu như chỉ là để ý Lý An Nhiên ngược lại cũng thôi đi, thế nhưng cô nàng này chỉ sợ càng để ý Kỷ Gia Phong. Đột mắt sắc bén của anh như nhiễm khói mù.

Kỷ Thiên Hạo mất đi kiên nhẫn, lần nữa lẻn vào phòng của Cố Niệm Niệm, lần này cách lần đầu khoảng một tiếng. Anh mở cửa ra thì phát hiện Cố Niệm Niệm không có trên giường. Cố Niệm Niệm chết tiệt! Sẽ không phải đi tìm Kỷ Gia Phong rồi không? Suy nghĩ này khiến anh phát điên.

Thế nhưng, khi anh không màng thân phận chuẩn bị đến chỗ Kỷ Gia Phong cướp người phụ nữ của mình về thì nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, anh hơi nhíu mày từ từ đẩy cửa phòng tắm ra, trong nháy mắt lông mày càng nhíu chặt hơn.

“Người phụ nữ đáng chết!” Anh xông vào phòng, lôi người phụ nữ không cần mạng này ra ngoài. Đêm khuya, cô thà rằng tắm nước lạnh cũng không muốn làm chuyện đó với anh. Nhưng không thể phủ nhận, Kỷ nhị gia bị đánh bại rồi. Bị từ chối một cách đầy bá khí!

Cố Niệm Niệm bị sốt nên cả gương mặt xinh đẹp đều đỏ ửng bất thường. Cô yếu ớt mắt nhắm lại, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Kỷ Thiên Hạo lo lắng, điểm này không thể quở trách nhiều; thế nhưng, Kỷ Gia Phong cũng rất lo lắng, điều này khiến người ta có chút hoài nghi.

Lý An Nhiên nhìn hai gương mặt đang lo lắng kia, cảm thấy rất kỳ. Có điều, cô cũng có vài vấn đề thấy kỳ lạ: Kỷ Thiên Hạo lo lắng cái rắm! Lại không phải vợ anh ta.

Đợi đến khi Cố Niệm Niệm trong cơn sốt cao tỉnh lại, Kỷ Gia Phong đã ngồi bên cạnh giường của cô, điều này khiến cô hơi sững người.

Kỷ Gia Phong giống như không chú ý đến sự khác thường của Cố Niệm Niệm, anh ta nhẹ nhàng lấy gối để ở sau lưng của cô, lúc đó hơi thở nam tính nặng nề bao trùm cô. Mùi hương như vậy, Cố Niệm Niệm đã từng khao khát, thế nhưng thời khắc này, cô lại sợ hãi.

“Em sốt, bác sĩ vừa khám cho em xong, không có gì đáng ngại, đừng lo lắng.” Kỷ Gia Phong đưa cốc nước cho Cố Niệm Niệm, cẩn thận cho cô uống.

“Cảm, cảm ơn...” Cố Niệm Niệm đầu cúi thấp, không dám nhìn thẳng vào mắt của Kỷ Gia Phong.

Dưới cái nhìn như vậy, cái mặt nhỏ của Cố Niệm Niệm lại hồng hơn, trái tim cũng đập rất nhanh.

“Đưa ly cho tôi đi.”

Kỷ Gia Phong thấy tay cô dừng tại không trung, liền mỉm cười đón lấy ly nước trong tay cô, cảm giác kỳ lạ khiến anh ta hơi run, giống như có một dòng điện chạy qua vậy.

Khi Lý An Nhiên vào, Cố Niệm Niệm còn chưa tỉnh táo lại, cô ta hai mắt kinh sợ nhìn.

Kỷ Gia Phong tao nhã đứng dậy, ánh mắt sâu hun hút nhìn Cố Niệm Niệm đang nằm trên giường. Sau đó, cười với Lý An Nhiên: “Làm phiền cô rồi.”

Lý An Nhiên giật giật môi, cô ta căn bản đối với con người của Kỷ Gia Phong cũng không có nửa điểm hảo cảm, chỉ là, cô không thể phớt lời nỗi trầm tư trong mắt Cố Niệm Niệm: “Này! Tỉnh táo lại đi.” Người ta đều đã đi lâu lắm rồi, thật sự là người phụ nữ vô phương cứu chữa... Cố Niệm Niệm giật mình tỉnh lại, cả mặt đều đỏ rực. Cô cười ngại ngùng với Lý An Nhiên, tâm tư vẫn chìm trong không khí kỳ lạ vừa rồi: “cô Lý, cô tối nay có thể ngủ cùng tôi không?” Đột nhiên Cố Niệm Niệm lại dùng cái giọng dịu dàng nói ra một câu kinh thiên động địa.

Lý An Nhiên nghe xong cũng thấy kinh ngạc như bị sét đánh. Thế nhưng, nhìn dáng vẻ chờ mong của Cố Niệm Niệm, cô ta lại cảm thấy bản thân nên có tinh thần hy sinh một chút. Du sao cũng là cô ta đào hôn trước, suy cho cùng là cô ta nợ người phu nữ nhỏ nhắn này sao? Và cuối cùng, cô cắn cắn môi, hào sảng nói: “Được!”

Thoát khỏi không khí kỳ lạ trong phòng, Kỷ Gia Phong nhốt bản thân vào phòng sách.

Hít mạnh một hơi rồi lại thở ra, anh để bản thân bị bao trong làn khói, như lời Lý An Nhiên đã nói, anh ta muốn cưới cô ta, chẳng qua là nhìn trúng tài lực của Lý Lập quốc, đồi với người phụ nữ như Lý An Nhiên, anh ta trước nay không có hứng thú. Điều anh ta muốn chính là cưới Cố Niệm Niệm. Thế nhưng, bây giờ anh ta đã lấy cô, vẫn như cũ không có tư cách động vào cô, như thế không thể không nói là rất phiền não, bực bội sao...

Anh ta duỗi tay chân ra, để cả người xụi lơ trên ghế sô pha, rõ ràng anh ta không thể khống chế được tâm niệm của bản thân. Anh ta càng phiền lòng thì càng tận lực hút thuốc, sau đó lại nặng nề thở ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy, một hộp thuốc chẳng mấy chốc đã hết, mà trong phòng sách tràn ngập mùi khói thuốc.

Nên hình dung thế nào khi Kỷ Thiên Hạo về nhà, đối mặt với Lý An Nhiên đang đem túi lớn túi bé chuyển đến phòng của Cố Niệm Niệm? Anh nhướng mày, kìm nén tức giận: “Đây chính là phản kháng của em?”

Cố Niệm Niệm cúi đầu, không dám nhìn anh. Để Lý An Nhiên chuyển đến ở cùng cô, không thể phủ nhận cô có ý định phòng bị sắc lang bên trong đó.

Kỷ Thiên Hạo vốn muốn đuổi Lý An Nhiên ra ngoài, ngập ngừng một giây, cuối cùng quyết định nín nhịn cơn tức giận, cộng thêm vào món nợ mà Cố Niệm Niệm nợ lần trước. Cuối cùng, anh đành buồn bực đi về phòng của mình.

Sáng sớm hôm sau, Cố Niệm Niệm cùng Lý An Nhiên xuống lầu đã thấy Kỷ Thiên Hạo ngồi đó ăn sáng rồi. Anh trông có thể điềm tĩnh, thế nhưng Cố Niệm Niệm cẩn thận quan sát anh thì cứ cảm thấy người đàn ông này hình như đang có âm mưu gì đó.

“Chào.” Cô cảnh giác chào Kỷ Thiên Hạo, trong lòng đoán hôm nay sẽ có bão đây.

“Chào.” Kỷ Thiên Hạo hiếm khi ôn nhã đáp lại.

“Chào!” Lý An Nhiên ngại ngùng chào Kỷ Thiên Hạo, sau đó không khách khi ngọn chỗ ngồi gần với anh: “Bữa sáng hôm nay thật phong phú.”

Cố Niệm Niệm ánh mắt long lanh nhìn Kỷ Thiên Hạo, cảm thấy người đàn ông này quả thật không bình thường. Có âm mưu! Tuyệt đối có âm mưu! Cô lanh trí, vội vàng cúi đầu quét một lượt bữa sáng, sau đó nhanh chóng kéo Lý An Nhiên chưa hiểu chuyện gì ra khỏi nhà lớn.

Thấy bộ dáng trốn vội của Cố Niệm Niệm và Lý An Nhiên, khóe miệng của Kỷ Thiên Hạo không tự chủ hiện ra ý cười: Cố Niệm Niệm, muốn cùng lão tử chơi, em còn non lắm...

Cảm thấy có ánh nhìn sắc bén đang dõi theo mình, Cố Niệm Niệm không nhịn được rùng mình.

Cuối cùng, cô mặc kệ Lý An Nhiên đang nói to nhỏ gì đó, vội kéo vô đi ra ngoài. Sự âm hiểm của Kỷ Thiên Hạo cô đã từng nếm thử rồi, cô biết bản thân không phải là đối thủ của Kỷ nhị gia như anh, cho nên, cô cũng không muốn đánh bại anh, chỉ là muốn xong bình yên qua một năm này, sau đó chờ anh cả đến cứu cô.

Đối với Cố Thanh Hoa, Cố Niệm Niệm luôn tin tưởng. Trong lòng của cô, Cố Thanh Hoa là người đàn ông đáng tin, cho nên, cô tin chắc, lần này anh trai cũng tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Kỷ Thiên Hạo đứng trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng của anh bất động thanh sắc nhìn theo hai người kia lái xe rời khỏi. Cười nhạt, khóe môi của anh xuất hiện độ cong. Chiếc điện thoại trong tay bị anh quay quay, lúc sau thì anh bấm một dãy số.

“Lão đại? Sớm như vậy sao?” Hách Đức ở đầu bên kia còn đang ngáp, rõ ràng là dáng vẻ ngái ngủ.

“Hách Đức, muốn làm lão đại không, tôi cho cậu một cơ hội.”

Tay cầm điện thoại của Hách Đức rơi run, anh ta lập tức tỉnh táo và trở nên cảnh giác: “Cần lấy tay không?”

“Không cần! Trước thay tôi chơi đùa với tên ngu si của nhà họ Cố đó đã, chuyện này cậu chỉ chịu trách nhiệm diễn xuất là được.”

Hách Đức chớp mắt hoài nghi: “Lão đại, tên khốn đó chọc anh...” Chỉ cần nhớ đến Cố Tư Thành, Hách Đức liền phấn khích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.