Chương 20: Trận chiến chưa kết thúc
" Tuyết tỷ, nếu như em có thể thoáng cái tìm ra bản thể, có thể cho em một đặc quyền có được hay không? "
Phảng phất như nhóc con trước mắt bỗng biến ra một cái đuôi nhỏ liên tục phe phẩy tràn đầy mong đợi, không khỏi khiến cho Trịnh Tuyết Như nhớ tới tình cảnh Tào Văn Hoan vừa mới vuốt lông cho cô ấy khi nãy, nhất thời tâm niệm khẽ động.
Đúng là... Thỉnh thoảng giúp cô ấy vuốt vuốt lông cũng không tệ ha? Dù sao hiện tại cũng hông có người nào thấy cả.
Chờ đến khi Tố Nhã kịp phản ứng thì đã thấy bàn tay thon dài trắng mịn của Trịnh Tuyết Như đã đặt lên trên đầu cô, hình như còn có chút hưởng thụ vừa sờ sờ, lại vừa cọ cọ.
Tố Nhã: (。=//ε//=。)
Tỷ, chị đây là đang bị cái quái gì vậy nha!!! Cái loại ôn nhu vuốt ve sủng vật này là cái gì ?
Đã bị lây bệnh rồi sao? Hay là tang thi lây bệnh độc dẫn đến thần kinh hỗn loạn rồi a! Không không không, nhất định là do phương thức cô mở mắt ra không đúng rồi.
"Tuyết, Tuyết tỷ?" Tố Nhã biểu thị mình đã hoàn toàn không hiểu nổi tình huống hiện tại, nói đi, đây đây là muốn làm cái gì nha?
"Ân" Trịnh Tuyết Như có chút không muốn thu tay về, xúc cảm mới nãy cực kỳ tốt, sờ vào mềm mềm trơn trơn, cảm giác sợi tóc xuyên qua ngón tay thập phần thoải mái.
Nó khiến nàng nhớ lại cảm giác khi mình còn bé vẫn thường hay xoa đầu Tiểu Nhã như thế này.
Đáng tiếc sau khi Tiểu Nhã lớn lên đã không thể gần gũi với em ấy như vậy được nữa.
Mà sau khi bản thân hiểu ra tâm ý của mình, cũng không dám tùy tiện đụng chạm vào em ấy, đúng như Đường Văn Triết lo lắng, nàng cũng sợ trước khi mình thẳng thắn bày tỏ tâm ý với Tiểu Nhã sẽ tạo thành sai lầm không thể nào vãn hồi được.
Tố Nhã chớp chớp mắt, đây là Tuyết tỷ đã đáp ứng cô rồi đó sao? Nhất thời trên mặt Trịnh Tố Nhã nhiễm một tầng vui sướng, trong cặp mắt đen láy sáng long lanh không chút che giấu sự chờ mong.
"Như vậy em muốn..."
"Phải nằm trong phạm vi có thể thực hiện được." Trịnh Tuyết Như bồi thêm một câu.
"..." Tố Nhã nín bặt, cái gì gọi là phải nằm trong phạm vi thực hiện được?!
Trịnh Tuyết Như nhướng mày một cái, ném vấn đề này cho nhóc con kia tự suy nghĩ, xoay người, vừa định chuẩn bị phát động công kích, bỗng nhiên nàng quay đầu lại, rồi vỗ vài cái lên đầu Tố Nhã, lúc này đây mới hài lòng thu tay về.
Tố Nhã tội nghiệp triệt để hỗn độn trong gió: (((;ꏿ_ꏿ;)))
Rốt cuộc hiện tại là tình huống cái lông gì vậy!? Thiệt tình là đại tỷ của cô không có bị tẩy não đó chứ! Khoan đã, chẳng lẽ là chị ấy cũng giống với mình, bị đổi người rồi?
Ánh mắt quỷ dị của Tố Nhã tao ngộ với tầm mắt băng lãnh của Trịnh Tuyết Như, hoàn toàn thua cuộc! Mỗ xuẩn manh lập tức ngoan ngoãn lăn về vị trí của mình.
Quả nhiên,não bổ không phải thói quen tốt, nên sửa.
Dường như cũng bị lây nhiễm khí tức chuẩn bị chiến đấu, Trịnh Tuyết Như vừa mới phát ra một đợt sấm chớp, toàn bộ lá khô trên cây thông già đều dựng đứng hết cả lên, rất có ý tứ đánh cho tới chết thì thôi.
Tim Tố Nhã thoáng đập mạnh một cái: "Không tốt, nó muốn chạy trốn!"
Kèm theo lời của cô là một trận mưa lá thông ùn ùn kéo tới.
Tố Nhã hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, cô không có triển khai tinh thần võng, thực vật biến dị cấp 4 phi thường giảo hoạt, nó sẽ không dễ dàng để lộ bản thể ra cho mình thấy như vậy, một khi bị nó phát hiện có người dùng tinh thần lực thăm dò, nhất định sẽ khiến nó cảnh giác.
Như là hoàn toàn tín nhiệm vào năng lực của Trịnh Tuyết Như, đối mặt với cơn mưa lá thông như ngàn vạn mũi tên xuyên xuống, Tố Nhã không có né tránh, cô cần mượn khí thế của loại công kích này để tách ra khỏi tinh thần thể, tạo thành một sợi thần kinh cực nhỏ, nhẹ nhàng nương theo đó lần tìm, rồi sau đó dò xét nghịch lại.
Chỉ cần tiếp cận càng ngày càng gần lại, khi đến cực hạn...
Lá thông thế như chẻ tre, chỉ trong chớp mắt, mũi châm như muốn đâm rách da của Tố Nhã, rồi bỗng nhiên vào một giây kế tiếp, một màn điện chặt chẽ màu xanh xuất hiện kề sát tại chóp mũi của cô, trong phút chốc đã đánh cho toàn bộ lá thông rơi xuống mặt đất.
"Dưới chân chúng ta!" Bỗng nhiên Tố Nhã mở hai mắt ra, khuôn mặt nghiêm túc, thế mà lại dám giấu bản thể ngay tại chỗ bọn họ đang đứng, cây thông này thật sự là...
"Cái gì?" Đường Văn Triết chạy tới hỗ trợ khẽ nhướng chân mày.
Tố Nhã đang muốn mở miệng giải thích, bỗng nhiên thắt lưng bị siết chặt, Trịnh Tuyết Như thuận thế kéo cô vào trong ngực, dùng một bước nhảy lùi lại, thân ảnh của hai người đã rơi xuống bên cạnh đứng lên trên đầu tường.
Chợt bên người xuất hiện một mùi vị quen thuộc bay quanh quẩn, không khỏi khiến cho tâm trí của Tố Nhã căng thẳng.
"Lùi về phía sau!" Trịnh Tuyết Như nhìn lướt nhanh qua phía đám người Đường Văn Triết.
Tay phải ôm chặt lấy Tố Nhã, tay trái nâng lên khoảng không, môi đỏ khẽ quát, "Lôi."
Chỉ thấy vị trí bọn họ vừa mới đứng khi nãy, trong phút chốc, thanh lam hòa hợp, sấm vang chớp giật.
"Văn Hoan !"
"Ừm." Tào Văn Hoan nâng một tay lên phát động, nhất thời vùng đất chung quanh giống như là bị tưới đầy nước, hiện ra một vòng xoáy màu vàng.
Màu đen của bùn đất đã biến mất, mà thay vào đó là một bãi cát mềm nhũn.
Sau khi điện quang chậm rãi biến mất, xuất hiện một vật xanh sẫm đang nằm xụi lơ dưới đất.
"Là bản thể!" Tào Văn Hoan vui mừng kêu lên một tiếng, nhấc chân chuẩn bị chạy qua.
Bỗng nhiên truyền đến một làn sóng tinh thần xa lạ, Tố Nhã cả kinh: "Cẩn thận!"
Cùng lúc đó, đại não Tố Nhã phát động một cái tinh thần võng mạnh mẽ, trong chớp mắt, bao phủ toàn bộ mọi người vào bên trong.
Kèm theo đó là một trận tiếng thét chói tai đau đớn khiến người khác phải ù tai, bỗng nhiên có vô số cái bóng màu đen thoát ra khỏi mặt đất, thanh âm do bọn chúng phát ra tựa như thanh âm dùng móng tay cào vào lớp thủy tinh, khiến cho cả người đều nổi da gà.
Giữa tiếng gào thét cao độ khiến người khác khó có thể chịu được kia, Tố Nhã cảm nhận cực kỳ rõ ràng, tinh thần võng của mình đang chậm rãi vỡ tung, rõ ràng chỉ là trong chớp mắt, nhưng cô lại thấy phảng phất như đã trải qua một thế kỷ dài dằng dặc vậy, thực vật biến dị cấp 4, quả nhiên sức ảnh hưởng của uy áp tinh thần rất cường đại a.
Mọi người chỉ cảm thấy đầu mình như bị thứ gì đó ném mạnh vào một cái, lập tức bọn họ cũng phản ứng lại, bắt đầu liều mạng phóng dị năng, đối phó với đống chuột biến dị đang điên cuồng phản kích kia.
Đúng lúc này, con ngươi của Tố Nhã chợt co rụt lại, thoáng chốc đôi môi nhỏ nhắn phun ra một ngụm máu tươi.
Nếu như không phải nhờ Trịnh Tuyết Như đang ôm lấy cô ở phía sau, chỉ sợ cô sẽ té thẳng từ trên đầu tường xuống dưới.
"Tiểu Diệp!" Trịnh Tuyết Như gia tăng lực đạo trên tay, nhưng thân thể của Tố Nhã vẫn là mềm nhũn ngã xuống, nàng dứt khoát chọn kiểu bế công chúa, ôm ngang lấy cả người của Tố Nhã. ( Dã Miêu : Mami cũng muốn ôm ôm :< )
Tố Nhã nỗ lực mở to hai mắt, chỉ cảm thấy trước mắt phảng phất như có vô số khói xanh lượn lờ, một mảnh trắng xóa, ở một nơi như ẩn như hiện phía xa xa, có một thân ảnh còng lưng mờ mờ ảo ảo.
Bỗng dưng trong lòng Trịnh Tố Nhã dâng lên một sự bất an mãnh liệt.
Cô mở to hai mắt, cái thân ảnh kia giống như là đang chuyển động, chậm rãi trở nên rõ ràng, bất an dưới đáy lòng đã chuyển thành sợ hãi, dự cảm mãnh liệt nói cho cô biết, nghìn vạn lần đừng đi qua, nghìn vạn lần đừng nhìn vào, bằng không, chắc chắn là sẽ vạn kiếp bất phục!
Tỷ, cứu em...