Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 75



Chương 75: Khốn nạn!

Trong mơ mơ màng màng Trịnh Tố Nhã khôi phục lại được chút ý thức, cô mơ hồ nhớ rõ, trước khi hôn mê có từng trận đau đớn toàn tâm đánh thẳng vào thân thể cô cứ như thủy triều, ngay lúc Tố Nhã cho rằng mình thực sự chết chắc rồi, sự đau đớn đột nhiên xuất hiện kia lại đột ngột biến mất.

Nhất thời tinh thần của cô cũng được buông lỏng, kéo theo đó là sự mệt mỏi khiến bản thân cô rơi vào trong bóng tối, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Đã rất lâu rồi Trịnh Tố Nhã chưa được ngủ thỏa thích đến thế, quanh quẩn trong xoang mũi toàn bộ đều là khí tức quen thuộc khiến cho bản thân cảm thấy an tâm.

Cô không ngừng dịch sát lại, cọ cọ một cách tràn đầy hoài niệm, sau đó hài lòng mà thở dài một tiếng.

Trịnh Tuyết Như dở khóc dở cười nhìn Thần Tiểu Bánh Bao ở trong lòng mình đang cọ vào ngực nàng mà chảy đầy nước bọt, bất đắc dĩ lắc đầu, căn bản là nàng không có một chút kinh nghiệm nào về việc chăm sóc trẻ con cả.


Mặc dù từ nhỏ Tiểu Nhã đã được nuôi lớn ở bên cạnh nàng, thế nhưng khi đó bản thân mình chỉ có suy nghĩ đơn thuần, muội muội này giống như là một vật phụ thuộc mà thôi.

Trong nhà có bảo mẫu chuyên môn, thời điểm bảo mẫu có việc bận bên trên còn có quản gia, cho nên thẳng đến khi Tố Nhã biết đi Trịnh Tuyết Như cũng chưa bao giờ ôm qua loại sinh vật mềm mại này cả.

Mà khi đó nàng còn chưa mất đi vẻ béo ú của trẻ con, cũng không có hàn khí bức người giống như bây giờ vậy, cho nên Tiểu Bánh Bao rất thích dán vào tỷ tỷ tiện nghi của mình, cả ngày cứ như một tiểu theo đuôi, liên tục gọi “Tỷ tỷ~” “Tỷ tỷ~”.

Đối với chuyện này, thần kỳ là Trịnh Tuyết Như cũng không cảm thấy nhàm chán, chỉ là vẫn không quá quan tâm đến chuyện đó, thẳng đến năm 8 tuổi ấy, trong một buổi tiệc giữa các gia tộc gặp phải Tào Văn Hoan.


Nhà của Tào Văn Hoan làm kinh doanh, cậu ta còn có một đệ đệ song bào thai, bất quá là song bào thai khác trứng, cho nên vào lúc Tào Văn Hoan vẫn cứ lớn lên mang theo bộ dáng của một búp bê chọc người vui vẻ còn đệ đệ của cậu ta đã trưởng thành thành một mỹ thiếu niên phong lưu phóng khoáng.

Khi đó sở dĩ Trịnh Tuyết Như chú ý tới Tào Văn Hoan đại khái cũng là bởi vì tướng mạo của cậu ta, Tào Văn Hoan người này từ nhỏ đã mang theo một gương mặt baby tròn trịa, thời điểm không cười đã rất dễ thương, sau khi cười lên càng có vẻ chọc cho người khác yêu thích hơn.

Trịnh Tuyết Như suy nghĩ theo bản năng, người này đặc biệt giống với Tiểu Bánh Bao nhà mình, thế là đương nhiên hai người liền đặc biệt nhận thức nhau, còn Đường Văn Triết bởi vì là bạn tốt của Tào Văn Hoan do đó liền bị dẫn vào gia nhập cái vòng này.


Thế nhưng, ngày đầu tiên sau khi giới thiệu cho Tiểu Nhã nhận thức bọn họ Trịnh Tuyết Như liền hối hận. Tào Văn Hoan rất thích Tiểu Bánh Bao lớn lên so với bản thân mình còn phấn nộn hơn, không ngừng nói: Tiểu muội muội nên là cái dạng này nha ~ Còn Đường Văn Triết lại nhạy cảm cảm nhận được, Trịnh Tuyết Như cũng không thèm để ý để ý đến mình, cho nên, anh ta liền dời lực chú ý lên trên người muội muội của Trịnh Tuyết Như, Trịnh tiểu bánh bao.

Tiểu Bánh Bao vừa tròn ba tuổi, nhận thức về thế giới này vẫn còn rất ngây thơ, cô chỉ có suy nghĩ đơn thuần rằng hai tiểu ca ca này lúc nào cũng cười tủm tỉm chọc mình vui vẻ, so với đại tỷ lạnh như băng nhà mình chơi vui hơn nhiều, thế là tiểu theo đuôi cả ngày đi theo sau Trịnh Tuyết Như hô tỷ tỷ đã biến mất.  
Do đó bạn nhỏ Trịnh Tuyết Như nổi giận, khó chịu, bắt đầu bước lên con đường muội khống một đi không trở lại, chỉ là khi đó nàng còn nhỏ cũng không biết được rằng đây là biểu hiện của độc chiếm dục.

Bỗng nhiên có một cơn gió thổi đến từ đằng xa, Tố Nhã Tiểu Bánh Bao uốn éo thân thể phấn nộn của mình, Trịnh Tuyết Như sợ cô sẽ cựa mình đến té xuống nên vội vàng ôm cô sát vào trong hơn một chút.

Nào ngờ, tay của Tiểu Bánh Bao nhấc lên một cái liền cầm lấy ngón tay thon dài của Trịnh Tuyết Như, trong chớp mắt bị bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lại, Trịnh Tuyết Như cảm giác phảng phất như nàng đã được chạm vào lớp lông nhung mềm mại nhất trên người chim non, nhất thời cho dù khẽ động cũng không dám động, rất sợ sẽ khiến Tiểu Nhã đang ngủ say bị giật mình tỉnh giấc.
Đúng lúc này, Tố Nhã đã tiếp cận đến điểm giới hạn của sự thức tỉnh, chép chép miệng vài cái, hướng về phía quần áo của Trịnh Tuyết Như, nhẹ nhàng cọ cọ, thế là vài giọt nước bọt trong suốt nơi khóe miệng liền biến mất. Cô thong thả mở mắt, trong cặp mắt đen láy hiện ra một tia mê man, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn vào khuôn mặt tinh xảo phóng đại của Trịnh Tuyết Như.

Giữa lúc điện quang thạch hỏa, rất nhanh trong đầu Tố Nhã liền hiện lên một vài hình ảnh ngắn ngủi, thân thể trần trụi, quấn quít, thở dốc, hôn sâu đến mức thiếu chút nữa đã hít thở không thông, hai tiểu bánh bao không ngừng bị đùa bỡn, thậm chí cuối cùng là kɦoáı ƈảʍ sau khi bị tiến vào cùng chiếm giữ, đều xuất hiện rõ ràng ra trong đầu, da thịt thân thiết ma sát, dường như đã muốn khắc vào chỗ sâu nhất trong linh hồn cô.
Trong chớp mắt, Trịnh Tố Nhã chỉ cảm thấy bị đả kích cực kỳ, nhất thời khuôn mặt xen lẫn giữa đỏ với trắng, cả người cũng đều không được khỏe cho lắm!

“Tiểu Nhã, làm sao vậy, Tiểu Nhã?” Trịnh Tuyết Như cảm giác được trong chớp mắt vật mềm mại trong lòng trở nên cứng đờ, ngay sau đó, là một trận giãy dụa điên cuồng.

“Thở em ra....thở ra!” Chờ một chút, cái loại phát âm quỷ dị này là cái quái gì? Tiểu Bánh Bao vừa nãy còn đang giãy dụa, bỗng nhiên dừng lại một chút, cô ngẩng đầu lên liếc mắt một cái nhìn thử khoảng cách giữa mình cùng Trịnh Tuyết Như, sau khi quan sát bốn phía chung quanh, mới phát hiện bản thân mình đang ngồi ở trên đùi Trịnh Tuyết Như là không thể nghi ngờ.

Bỗng dưng tâm lý của Trịnh Tố Nhã vang lên tiếng thùm thụp,.... sẽ không thật sự như cô đang nghĩ chứ!?
“Ngoan, đừng quậy.” Trịnh Tuyết Như dán Tiểu Tố Nhã vào ngực mình, nhẹ nhàng đặt thon gọn cằm lên trên đầu của cô, cảm nhận được mái tóc mềm hồ hồ vừa mới dài ra không lâu, thế là thích ý cọ lại cọ.

“Ưm… Khốn lạn.” Tiểu Tố Nhã dùng cánh tay nhỏ mềm mại thịt hô hô đấm lên ngực Trịnh Tuyết Như, thế nhưng thân thể đã bị thoái hóa, ngay cả khí lực của cô cũng bị thoái hóa theo, Tiểu Bánh Bao với sức chiến đấu chưa đủ bi thúc phát hiện, lực công kích của mình đối với Trịnh Tuyết Như mà nói chính là không khác gì bị mèo con cào cho vài cái.

Tiểu Bánh Bao chu chu mỏ, trong con ngươi đen láy chứa nước long lanh lấp lánh sự ủy khuất.

Trịnh Tuyết Như bóp bóp khuôn mặt bánh bao đang bĩu ra, nghĩ rằng nhất định là trong thoáng chốc Tiểu Nhã nhà mình còn chưa tiếp thu được hiện thực từ trẻ biến nhỏ, thế là nàng quyết định dỗ dành muội muội nhà mình một chút: “Thật ra thì vẫn là có chút hữu dụng, khí lực không tồi.” :)
Trịnh Tố Nhã: (-_-;)・・・

Cái này là trọng điểm sao?!

Tiểu Bánh Bao không chút suy nghĩ, thoáng cái đã nhào tới đầu vai của Trịnh Tuyết Như, há mồm lập tức cắn lên đó!

Khốn lạn, chị tỉnh táo lại một chút cho em, rốt cuộc chị có biết lúc trước chị đã làm cái gì với em hay không!!!

______

Tui học sinh yếu rồi nên bị tịch thu điện thoại các bác ạ :((((( giờ mới được sử dụng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.