Nó chửi thề,2 tay lấy vội viên thuốc và cốc nước trên mặt bàn uống ngay khi thấy đầu mình bắt đầu nhức.
Nhưng lần này có vẻ còn nghiêm trọng hơn mấy lần trước,nó đã uống thuốc ngay từ đầu nhưng cơn đau đầu vẫn cứ mỗi lúc 1 nặng hơn, mấy viên thuốc đau đầu bình thường nó lấy dưới phòng y tế đã không còn tác dụng nữa rồi.
Nó không thể làm theo những gì Ngọc Liên đã dặn, nó đau, và nó không thể khống chế nổi bàn
tay đang giữ chặt lấy đầu mình nữa. Nó đau đến nỗi phải hét
lên, nước mắt cũng cứ thế mà tuôn rơi lã chã,chưa bao giờ nó
cảm thấy kinh khủng và sợ hãi như lúc này.
Lan với Nhi vẫn
chưa về,nó sợ tới nỗi phải lấy máy gọi về cho gia đình.Những hồi chuông vang lên thật nặng nề,cuối cùng thì đầu dây bên kia
cũng có người bắt máy. Giọng nói nhẹ nhàng quan tâm vang lên
bên tai:
"Có chuyện gì mà gọi cho mẹ muộn vậy con gái?Không ngủ được hả?"
Nó nấc nhẹ,cố nói cho thành tiếng:
-Mẹ ơi,hức,cứu con với,con sắp không chịu nổi nữa rồi,huhu... Con
gái đau lắm.- nó oà lên khóc như 1 đứa trẻ bị dao cứa vào
tay,rồi lại hét lên vì đau đớn,bàn tay đang cầm điện thoại
buông thõng xuống đất.
"Mỹ Anh, con làm sao thế này? Mỹ Anh?
Con gái... Ông ơi,mau đến trường đón con bé về mau lên, huhu...
Tôi đi ngay đây."
~~~
Buổi tối hôn đó,sân KTX trường YH school đột nhiên xuất hiện chiếc xe BMW sang trọng khiến nhiều người
tò mò,vì KTX từ trước đến nay đâu có cho xe chạy vào?
Từ
trên dãy hành lang tầng 2 KTX khu nữ,1 người đàn ông cõng trên
vai 1 cô gái đã ngất đi như chạy tiến về chiếc xe,bên cạnh còn
có 1 người đàn ông ăn mặc sang trọng, khuôn mặt cương nghị nhưng
lại tràn ngập sự lo lắng.Rồi cả 2 cùng lên xe,chiếc xe phóng
nhanh ra cổng và biến mất trong bóng tối.
Chiếc xe vừa rời
khỏi thì 2 người kia mới từ KTX khu nam trở về, và không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra,vẫn rủ nhau xuống căntin mua mì xào cho nó.
Về đến nơi thấy cửa phòng mở toang,Nhi nhíu mày.
-Tao biết chết liền, hay nó ra ngoài đi dạo nhỉ? Ra đó tìm thử đi. Mì để lâu sẽ không còn ngon nữa.
-Ok.
Lan, Nhi đang định ra ngoài tìm nó về thì cái loa trong phòng đột
nhiên được khởi động làm 2 người giật mình. Giọng thầy HT vang
lên trên loa rõ mồn một.
"phòng 25 nghe rõ. Vừa xong người
nhà hs Mỹ Anh có đến xin phép cho em được về nhà với lý do
chính đáng, vì thế nhà trường cũng đã đồng ý cho em về vài
ngày. Thầy thông báo để các em cùng phòng biết và không cần lo lắng. Còn đâu, chúc các em ngủ ngon."
Loa đã tắt nhưng mặt
bọn họ vẫn đơ như quả bơ. Nó về sao cả ngày hôm nay không thấy
nó nhắc đến chuyện này? Đã thế lúc về điện thoại cũng không
thèm gọi báo cho 2 người 1 câu nữa chứ, hại họ cất công mò
xuống tận căntin mua mì xào cho nó ăn. Con nhỏ này không được
rồi, mai phải gọi điện mắng cho nó 1 trận mới được, còn bây
giờ thì đi ngủ đã. Dù sao nhan sắc cũng phải được quan tâm
hàng đầu.
Ông
Dương ngồi cạnh vỗ vai an ủi vợ, chốc chốc lại nhìn người
trước mặt thở dài não nề. Lúc ông đến nơi, nó vẫn còn tỉnh,
khuôn mặt nó tái mét, nước mắt chảy dài nhìn ông đau đớn. Nó
chỉ kịp nói câu "Ba ơi" rồi lịm đi trong vòng tay ông. Lúc đấy
tự dưng ông cảm thấy mình thật bất lực và vô dụng, muốn khóc
nhưng không thể, vì ông là trụ cột duy nhất của gia đình này,
cho nên ông không được phép yếu đuối.
Người ngồi đối diện vợ chồng ông Dương không phải ai xa lạ mà chính là thầy Vỹ-người
đã cõng nó trong KTX và cũng là người bạn thân lâu năm của gia
đình ông,hiện tại thầy cũng đang rất lo lắng cho bệnh tình của nó và càng lo lắng hơn cho vợ chồng bạn vì con mà suy kiệt
tinh thần.