Tiểu Thư Phá Phách

Chương 36: Chương 32/1



Nó gật gật, từ khoé mắt trào ra 1 giọt nước trong suốt. Nó thấy hạnh phúc, không phải vì chiến thắng mà là vì Huy. Nó biết suốt trò chơi Huy luôn làm nhiệm vụ canh cá mập cho nó, thấy nó gặp phải nguy hiểm là thay nó nhảy vào. Chỉ cần thế thôi, như thế là nó đủ biết rằng Huy luôn quan tâm đến suy nghĩ của nó, sợ nó thua sẽ nản lòng nên mới nhường nó, chỉ cần thế thôi, là nó đã thấy hạnh phúc lắm rồi.

-Ngốc, sao lại khóc chứ, người ta không biết lại tưởng tớ bắt nạt cậu đấy.-Huy chọc nó, được nó ôm, trong lòng cậu ấm áp lắm.

-Tại tớ vui quá đấy mà-nó buông Huy ra làm ai đó tiếc hùi hụt.

-Chúc mừng em đã giành được phần thưởng là chiếc lắc bạc từ Ban tổ chức- chị nhân viên mỉm cười, đưa cho nó chiếc lắc bạc hình bông hoa tuyết rất đẹp.

-Cảm ơn chị-nó còn chưa kịp nhận lấy thì đã bị Huy nhanh tay cướp mất. Cậu nhìn nó nở nụ cười mê hoặc, nhẹ nâng bàn tay nó lên:

-Để tớ đeo cho cậu nhé!

-Ồ

Mấy người đang chơi trò chơi ở gần đấy thích thú ồ lên rõ to. Nó ngại, chỉ gật đầu chứ không giám nhìn ai đó. Cái nụ cười ấy khiến nó muốn từ chối cũng không thể được.

Đeo cho nó xong, 2 người lại tiếp tục sang chơi trò khác. Còn mấy cặp kia thấy thế cũng bắt trước 1 người vợt 1 người canh cá mập, thành ra số người thắng cứ thế tăng lên vùn vụt, số lắc bạc bị tẩu thoát cũng ngày 1 nhiều khiến cho mấy người nào đó tức ói máu.

-Hắt xì, ai chửi mình thế nhỉ?

Nói xong cả 2 cùng nhìn nhau ngạc nhiên vì sự trùng hợp đến không thể nào tin này. Ngay cả hắt xì cũng trùng hợp thì hơi bị lạ đấy.

-Kệ đi, chúng ta đi chơi tiếp- nó cười hì hì rồi cầm tay lôi Huy đi chơi đủ thứ trò, đến khi trong túi chỉ còn lại 1 đồng xu duy nhất mới chịu ra về.

Đi ra đến cửa, Huy thấy người ta tụ tập đông đúc ở chỗ trò chơi ném phi tiêu nhận quà nên cũng tò mò kéo nó lại xem thử. Thì ra bọn họ thích thú đến vậy là do con gấu bông to đùng nằm ở tấm biển số 28.

Huy chỉ tay về phía con gấu rồi nói với giọng điệu vô cùng tự tin:

-Cậu thích con gấu đó chứ? Để tớ lấy nó cho cậu nha.

Huy mang 1 đồng xu duy nhất còn sót lại để đi đổi lấy 1 cái phi tiêu. Cậu đứng ở vòng tròn quy định, đưa phi tiêu lên ngang tầm mắt, nhắm thẳng tấm bảng tí hin số 28 mà chuẩn bị ném. Mấy đứa con gái thấy trai đẹp thì ra sức hò hét làm náo loạn cả 1 khu, còn nó thì chỉ nhìn cậu nói đúng 1 câu:

-Tớ không hi vọng gì ở cậu cả, mong rằng người nào dính phải sẽ không quá nặng.

Người ngoài không hiểu nhưng Huy thì hiểu rất rõ, cậu phá lên cười, nháy mắt với nó rồi bắt đầu phi. Tất cả như nín thở nhìn theo hướng chuyển động của phi tiêu, và rồi họ như sực tỉnh bởi tiếng hét chói tai của 1 cô nàng mê trai, cái phi tiêu ấy không gim trúng tấm bảng số 28 mà lại gim trúng trán cô nàng. Cũng may phi tiêu được làm bằng nhựa chứ không xong rồi.

Người yêu của cô gái thấy thế vô cùng tức giận, mắng chửi xa xả nhưng lúc quay lại thì chỉ hỏi được đúng 1 câu ngớ ngẩn:

-Ủa, bọn nó đâu rồi?

~~~

Nó chống chân thở phì phò. Mệt, quá mệt. Bên cạnh Huy cũng chẳng khác nó là mấy, mặt mũi cũng đang đỏ bừng hết cả lên vì mệt.

Nó chợt rùng mình khi nhớ lại bộ dạng săm trổ đầy mình của người yêu cô gái lúc nãy, cũng may 2 người chạy nhanh chứ nếu để bọn họ bắt được không biết sẽ phải gãy mất mấy cái xương sườn nữa.

-Cậu thật là, tại cậu mà tớ mệt gần chết luôn này- nó lườm Huy trách móc, nhưng ngay sau đó lại bật cười khi nhớ lại khuôn mặt thảm hại của cô gái kia. Đáng đời, ai bảo giám nhìn Huy của nó bằng ánh mắt đắm đuối đấy chứ.

-Vui mà, đúng không-Huy ổn định nhịp tim, tiến tới ngồi cạnh nó bên vỉa hè.

-Ừ- nó gật đầu.

Trời cũng bắt đầu tối, đường phố cũng đã lên đèn, ngoài đường những chiếc xe cũng thưa dần, và quan trọng hơn hết là... Bụng nó cũng bắt đầu đói rồi!!!

-Chúng ta đi ăn tối nha?- Huy đề nghị, đưa tay ra trước mặt nó mời mọc.

-Ok- nó đặt tay mình lên tay Huy, nhờ sức của cậu mà đứng dậy.

~~~

Quán ăn Huy đưa nó tới là 1 quán ăn bình dân nhưng lại rất đông người tới ăn, nó và Huy phải cố gắng lắm mới tranh được cái bàn trong góc quán.

Sau khi gọi 2 đĩa cơm xào thập cẩm, Huy mới bắt đầu giải thích lý do cậu đưa nó tới đây.

-Cậu đừng nghĩ tớ vì tiếc tiền nên mới dẫn cậu tới đây nha, tại tớ nghĩ cậu dù sao cũng là 1 tiểu thư danh giá ,món ngon nào cũng đều thử qua hết rồi nên hôm nay tớ mới dẫn cậu đến đây để thay đổi khẩu vị..

-Thì tớ có bảo sao đâu. Đồ ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.