Tiểu Thư Phá Phách Suốt buổi lễ, Huy nhấp nhỏm không yên, tay phải nắm chặt lấy
bàn tay nhỏ bé của nó. Cứ như thể cậu sợ nó lại bỏ cậu mà
đi nữa vậy. Nó ngồi bên cạnh trả lời câu hỏi của mấy đứa
bạn cũ, nhất là 4 người kia, hỏi nó nhiều tới nỗi trả lời
cũng không kịp. Thỉnh thoảng nó lại liếc mắt sang nhìn Huy, bộ dạng vừa vui vừa lo lắng của cậu khiến nó bật cười. Khẽ đan
ngón tay mình vào bàn tay ấm áp của cậu như muốn nói nó về
rồi, và nó sẽ không rời xa cậu nữa đâu. "Tùng tùng tùng" 3 tiếng trống cuối cùng vang lên. Vậy là hết, những năm tháng
dài đằng đẵng cắp sách đến trường cũng chỉ tới đây thôi. Buổi lễ kết thúc, đám hs trong trường bắt đầu tản ra, người thì
về kẻ thì ở lại luyến tiếc, ngắm nhìn ngôi trường lần cuối
như muốn ghi vào sâu trong kí ức. Huy kéo tay nó đứng dậy, mỉm cười: -Chúng ta đi thôi nào. -Đi đâu?-chư kịp để nó hỏi, 4 người kia đã lên tiếng hỏi trước. -Đánh lẻ-Huy nháy mắt, mấy người kia hiểu ý nên cũng không làm khó
dễ gì nữa, để mặc cậu muốn đưa nó đi đâu thì đi. Bị Huy kéo đi nhưng nó vẫn cố quay lại dặn dò vài câu: -Tối nay nhà tui mở tiệc, tất cả nhớ đến đấy nhé, 7h30 nha. ~~~ Đứng trước cánh đồng bồ công anh rộng lớn, 2 người như thọt lỏn
giữa không gian nơi đây. Từng cơn gió mát tạt vào mặt khiến nó
thoải mái hơn hẳn. -Sao cậu tìm được chỗ này hay vậy? Huy nghiêng đầu nhìn nó có chút không hài lòng nhưng vẫn trả lời. -Lâu rồi, từ lúc em sang Mỹ. "em?" nó ngây người, Huy vừa gọi nó là gì? Em sao? -Sao.. sao lại là em? -Người yêu không lẽ xưng bạn bè?-Huy trả lời tỉnh bơ. -Ơ nhưng tớ chưa trả lời mà? -Đêm đó, em trả lời rồi-Huy xoay nó đối diện với mình, tay khẽ vòng qua eo nó, ôm nhẹ. Nó đỏ mặt, đánh nhẹ vào vai Huy: -Làm gì vậy chứ, kì quá đi. Nhưng tớ, à em trả lời anh lúc nào
vậy kìa?-tự dưng thay đổi cách xưng hô làm nó thấy hơi ngại,
nhìn mặt Huy mãi nguyện thế kia khiến nó cũng thấy vui vui. Huy cười lớn, xoa nhẹ đầu nó: -Màu này hợp với em lắm đấy. -Gì chứ? Đừng có đánh trống lảng.-nó lườm, bỏ tay Huy ra khỏi đầu mình. -Rồi rồi. Tin nhắn tối đó, em còn nhớ đã nói gì không? Nó không chần chừ gật đầu cái rụp, chuyện quan trọng vậy làm sao không nhớ cho được. Nhưng tin nhắn đó có liên quan gì đến câu
trả lời của nó? -Tốt, nhớ kỹ thêm tí nữa, em đã xưng hô thế nào? -Thì là em.. Hả???-nó cứng họng, bây giờ nó mới vỡ lẽ. Lúc đấy
đau quá nên nghĩ gì viết nấy, thật không ngờ Huy lại tinh tế
đến độ nhận ra sự khác thường trong cách xưng hô ấy. Ôi trời,
vậy ra chỉ 1 từ "em" trong lúc nhắn tin mơ hồ đã khiến nó mất
quyền trả lời câu hỏi rồi sao? Nhìn cái mặt nó nhăn như khỉ ăn ớt kia là biết nó hiểu chuyện rồi. Huy ôm nó chặt hơn tí
nữa, chặt đến độ cậu có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập
loạn của nó 1 cách dễ dàng. -Đừng có nhăn nhó nữa, anh vẫn còn 1 câu muốn em trả lời. -Câu gì?-nó nhìn Huy, khuôn mặt cậu lúc này giống y như hơn 1 năm trước : Rất nghiêm túc. -Em... Có muốn đính hôn với anh không? -Hở??? Nó đứng hình, Huy vừa nói gì? Đính hôn sao? Đính hôn ở cái tuổi
18 này á? Như vậy có quá sớm hay không? Vả lại nó cũng mới
trở về, đã được hẹn hò buổi nào đâu. Bức xúc trong lòng, nó
lập tức nói ra: -Nhưng chúng ta đã có buổi hẹn hò chính thức nào đâu? -Anh cho em thời gian 1 năm, nhưng em lại nấn ná thêm 4 tháng, coi như
em đã từ bỏ giai đoạn hẹn hò vậy. Hiện tại chúng ta cứ đính
hôn trước. Sau khi học xong đại học, anh sẽ cưới em.-Huy véo yêu
má nó, cậu đột ngột làm như vậy là vì cậu muốn buộc chặt
nó vào mình, cậu rất sợ 1 ngày nào đó nó lại bỏ cậu đi
nữa. 1 lần là quá đủ rồi. Trong lòng cậu lúc này rất thoải
mái, không còn hồi hộp như lần tỏ tình nữa. Vì cậu biết..nó
nhất định sẽ đồng ý. -Xí, vừa mới tốt nghiệp thôi mà đã muốn làm càng rồi-nó lẩm bẩm nhưng không may lại bị Huy nghe thấy. -Em vừa nói gì? -A hihi,không có gì hết. Nhưng, không được hẹn hò thật ạ?-nó ngước đôi mắt to tròn nhìn Huy thất vọng. -Không, tóm lại em đồng ý hay không? Anh sắp già rồi, phải mau chóng kiếm người khác về chăm sóc nữa. -Ơ, anh giám-nó giật mình,giơ nắm đấm dí trước mặt Huy đe doạ-Em sẽ đấm chết anh luôn đấy. -Vậy có nghĩa là em đồng ý? -Em đồng ý-nó úp mặt vào ngực Huy ngại ngùng. Mặc dù không được hẹn hò nhưng ngày nào cũng được ở cạnh cậu là hạnh phúc
lắm rồi. Huy mỉm cười hạnh phúc, vuốt nhẹ tấm lưng người
con gái trong lòng. Ngốc quá, từ giờ đến lúc kết hôn thiếu gì thời gian để hẹn hò cơ chứ. ~~~
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.