Tiểu Thư Siêu Quậy Và Công Tử Sát Gái

Chương 74: Tôi Là Jersey



" Mẹ ... "

Đầu Nó dần hiện lên hình ảnh của quá khứ ... Từng hình ảnh vui đùa ... Chọc phá của Nó và Yun ... Ellie ... Killer ... Hình ảnh có Hoàng và Nó cùng nhau thổi nến cho buổi sinh nhật ...

" Mọi người ... "

Rồi cả trận tai nạn đẫm máu kia cũng ùa về ... Nó khụy chân xuống đất ... Hai tay ôm lấy đầu ...

Hắn từ từ hiện lên trong đầu Nó ... Từng ánh mắt ... Nụ cười ... Đến cả cử chỉ yêu thương mà Hắn dành cho ...

" Anh ... "

Rồi cả những lúc Nó buồn ... Thiên và Gin đều đến an ủi và chọc cho nó cười ... Cả hình ảnh Jey lúc nào cũng theo sát bảo vệ Nó ...

" Gin ... Thiên ... Jey ... "

Ba Nó đang đi tìm Nó ... Hét gọi thật to tên Nó trong tòa nhà Tusaly ...

" Ba ơi ... "

" Mẹ ... Con nhớ rồi ... " - Nó mắt đẫm lệ ngước lên nhìn trần nhà ...

" Chị ơi ... Chị có làm sao không ... " - Susu thấy Nó tỉnh mà mừng rỡ nói ...

" Em là ai ... Sao chị lại ở đây ... " - Nó

" Em là Susu ... Chị ... Chẳng lẽ chị nhớ lại rồi sao ... " - Susu

" Anh về rồi ... " - Hải Đăng vui vẻ vào trong ...

" Kia là ai ... " - Nó đưa tay chỉ về phía Đăng đang ngạc nhiên trố mắt nhìn ...

" Cô ... Nhớ rồi sao ... " - Hải Đăng vội chạy vào ngồi cạnh Nó ...

" Ừh ... Tôi là Jersey ... " - Nó lạnh lùng

" Jersey ... Cô chẳng phải là con gái của tập đoàn Phan Ngọc chứ ... " - Đăng há hốc ngạc nhiên ...

" Ừ ... Nhưng tôi sao lại ở đây " - Nó cau mày

" Cô bị rơi xuống vực,tôi cứu cô về ... Khi tỉnh dậy thì cô đã bị mất trí nhớ ... " - Đăng

" Tôi không nhớ được ... Tôi chỉ biết một điều ... Có người đã đẩy tôi xuống ... Sau đó thế nào tôi không biết ... Nhưng bây giờ ... Tôi đã nhớ lại mọi chuyện rồi ... "

" Uh ... Nhớ được thì tốt ... " - Đăng hơi buồn đứng dậy ...

" Cô nhớ nhà không ... Tôi đưa cô về ... " - Đăng

" Không ... Tôi ... Tôi không muốn về ... Anh có thể cho tôi ở nhờ được không ...

" - Nó đứng dậy ... Nhẹ nhàng nói ...

" Uh ... Tùy cô "

*****

" Hoàng ... " - Giọng một người phụ nữ vang lên ...

" Là ai vậy ... " - Hoàng đưa mắt nhìn xung quanh ...

" Là mẹ đây ... "

" Mẹ ... Là mẹ sao ... Mẹ đang ở đâu ... Jersey nó mất tích rồi mẹ ... Con xin lỗi vì đã không bảo vệ được em con ... " - Hoàng mắt cay xè

" Không ... Nó vẫn còn sống ... Ngày mai con hãy đi cùng cậu cháu nội của mẹ đến nơi của Jersey ... Khánh Huy biết chỗ ... Mau tìm lại em gái của con đi ... "

" Mẹ ơi ... " - Hoàng hét lên sau đó tỉnh giấc ...

" Anh sao vậy ... " - Linh lấy khăn lau mồ hôi cho Hoàng ...

" Anh ... Anh thấy mẹ ... Mẹ nói Khánh Huy biết chỗ của Jersey ... " - Hoàng

" Khánh Huy chắc đi cùng anh hai nên biết chỗ ... Sáng mai chúng ta cùng con đi ... " - Linh

" Uh ... " - Hoàng gật đầu ...

" Bây giờ thì ngủ đi ... " - Linh kéo Hoàng nằm xuống ... Nhẹ nhàng dúi đầu vào lòng ngực anh ...

******

Sáng hôm sau ...

" Huy ... " - Hoàng lay nhẹ người Khánh Huy ...

" Ưm ... Cho Huy ngủ thêm một tí đi mà ... " - Huy hai tay dụi mắt ... Chu cái má phúng phính kia mà chui vào lòng Hoàng ngủ ...

" Mau dậy đi ... Chúng ta còn phải đi nữa đó ... " - Hoàng lại tiếp tục lay nhẹ người Khánh Huy

" Ba ... Chúng ta đi đâu ... " - Khánh Huy lật người ngồi dậy ... Tay dụi mắt ...

Gương mặt phúng phính đáng yêu hằng ngày ngước nhìn Hoàng ...

" Chúng ta đi tìm gì Jersey về cho cậu Huy chịu không ... " - Hoàng bế cậu con trai đặt lên vai

" AAAAA ... Đúng rồi ... Cậu phải có gì cậu mới khỏe lại được ... Huy và ba mẹ đi tìm gì ... " - Khánh Huy vui vẻ nói ...

" Làm VSCN trước ... Sau đó cùng đi ... " - Hoàng bế Huy vào phòng làm VSCN ...

Xuống nhà ...

Linh và Hắn đã dọn sẵn thức ăn ... Khánh Huy mang trên vai cái balo hình doreamon xanh nước biển ... Cùng bộ đồ hình con nai màu vàng nhạt ... Cái mũ dính liền có hai cái tai ở trên ...

" Mẹ và Cậu thấy Huy có đẹp không ... " - Khánh Huy nhảy tọt vào lòng Hắn ...

" ... " - Linh và Hắn không đáp chỉ cười ...

Khánh Huy kéo tai Hắn vào nói nhỏ : " Cậu ... Hôm nay Huy nhất định sẽ tìm gì về cho Cậu ... "

" Nè nè ... Có nói xấu gì ba mẹ không đó ... " - Linh và Hoàng lườm ...

" Không có ạ ... " - Huy cười xòa sau đó cùng mọi người ăn sáng ...

*****

" Đăng " - Nó thấy Đăng đang chuẩn bị đi thì gọi với theo ...

" Cô gọi tôi ... " - Hải Đăng quay lại ...

" À ... Tôi thấy anh chưa ăn gì mà đã đi làm ... Nên tôi có chuẩn bị ... " - Nó nhẹ nhàng đưa cái hộp trên tay cho Đăng ...

" Cảm ơn ... " - Đăng vội bỏ đi ...

" Susu ... " - Nó lay nhẹ người

" Dạ " - Susu đang ngủ thì mở mắt tỉnh dậy ...

" Đi với chị ra chợ ... " - Nó vui vẻ kéo tay Su vào làm VSCN sau đó ra ngoài ...

" Chị đi chợ làm gì ... Anh hai không cho tiền Su " - Susu rụt rè ...

" Chị có ... Chị sẽ mua sách cho Susu học ... " - Nó véo má Susu ...

Sáng nay vô tình lục lại túi áo và túi quần cũ thì phát hiện mình có đem theo ít tiền mặt và thẻ của K.W.T và Phan Ngọc ...

" Học hả ... Susu rất thích học ... Chị dạy Susu học sao ... " - Susu vui vẻ nhìn Nó

" Đúng rồi ... Chị sẽ dạy Susu học ... " - Nó vui vẻ sau đó cùng Susu ra chợ ...

" Chợ ở đây không bán sách vở ... Mình phải ra thành phố ... " - Susu buồn

" Vậy mình ra thành phố ... Chị đưa Susu đi ... " - Nó vui vẻ dắt Susu đi ...

" Nhưng anh hai không muốn Susu đi ... Anh hai nói người thành phố sẽ bắt Susu ... " - Susu

" Có chị đây mà ... Susu sẽ không sao đâu ... " - Nó vui vẻ dắt tay Susu đi ngang qua cánh rừng sau đó bắt taxi ra thành phố ...

___

" Wow ... Thành phố đẹp quá ... " - Susu xuống xe ... Mắt tròn xoe nhìn dòng người qua lại ... Từng tốp tấp nập ...

" Susu chúng ta mau vào trong ... " - Nó dắt tay Susu vào trong khu mua sắm thuộc chi nhánh của Phan Ngọc

" Chào Tiểu Thư ... " - Đám người kia thấy Nó liền cúi đầu ... Sau đó là nét mặt ngạc nhiên về phía Susu ... Một đứa bé chừng 7-8 tuổi ... Mắt to màu nâu ... Mặc trên người bộ đồ đậm chất dân chài ... Bọn người kia thấy Susu liền coi thường mà châm chọc ...

" Lo cho mình đi ... Trước khi tôi cho các người ra đường ... " - Nó trừng mắt sau đó dắt Susu vào trong mua sắm ...

Nó dắt Susu đến khu quần áo ... Mua cho Susu vài bộ ... Và mua cho mình ... Rồi mua cho Đăng ... Và cả người dân ở làng chài kia ...

Nó đưa Susu lên khu thực phẩm ... Mua vài món ăn tẩm bổ cho Susu và cả anh chàng Hải Đăng kia nữa ...

Cuối cùng là vào khu nhà sách ... Mua một vài quyển sách,vở ... Dụng cụ học tập và vài cuốn truyện cho Susu ...

Hoàng ngồi trong xe ... Tay cầm điện thoại mà không biết nên khóc hay cười ...

" Con bé này ... Lại bày trò sao ... " - Hoàng nghĩ thầm trong đầu ... Điện thoại anh liên tục nhận tin nhắn ở ngân hàng ... Cứ mỗi lần rút tiền và tính tiền là lại một tin nhắn vào máy ...

" Anh nghĩ nên quay về ... " - Hoàng bật cười ...

" Tìm chỗ ở của Jersey trước ... Sau đó hãy về ... " - Linh đang vuốt ve mái tóc của Khánh Huy đang nằm trên đùi mình mà chơi điện thoại ...

" ... " - Hắn không nói gì ... Chỉ lặng lẽ lái xe ...

***

" Về thôi ... " - Nó sau khi mua hết những thứ cần dùng thì cùng Susu bắt taxi về cánh rừng rồi đi bộ về nhà ...

" Ơ ... Kia là ai ... " - Ở một góc khuất trong khu rừng có 4 người đang chờ Nó ...

" Haha ... Chúng ta mau đi thôi ... " - Hoàng cười sau đó xuống xe cùng Linh,Hắn và Huy đi theo Nó ...

" Theo như em biết thì ở đây chỉ có duy nhất một làng chài thôi " - Linh cầm điện thoại nói ...

" Vậy xác định vị trí trên đôi khuyên tai của Jersey đi " - Hắn

" Okay " - Linh cười tít mắt

Suốt đoạn đường đi ... Nó và Susu trò chuyện rất nhiều ... Nó kể cho Susu nghe toàn là chuyện của Hắn ... Và cả đứa cháu bé bỏng Khánh Huy của mình ...

" Bất công ... " - Hoàng và Linh nắm tay nhau đi trước mang theo một đống ghen tị ... Còn Hắn và Khánh Huy thì ung dung đi theo sau ...

***

" Anh hai ... " - Susu về đến nơi thì chạy đến ôm chầm lấy Đăng

" Cô ... Lần sau đừng tùy tiện dẫn Susu đi đâu ... " - Đăng nóng nảy ...

" Tôi xin lỗi ... Nhưng tôi đã mang Susu về nhà an toàn rồi còn gì ... " - Nó hậm hực ... Thả đống đồ kia xuống bỏ vào trong ...

" Cô ... " - Đăng

" Anh hai đừng la chị ấy ... Sáng nay chị ấy đi mua sách vở với quần áo và thức ăn để tẩm bổ cho anh và Susu đó ... " - Susu nhẹ nhàng lôi đống đồ kia lại ...

" Anh chỉ lo cho em ... Nhỡ gặp họ thì nguy to ... " - Đăng

" Cạch "

" Anh vào đây làm gì hả ... " - Nó đang khóc sướt mướt thì bỗng quay sang hét vào mặt Đăng ...

" Đây là nhà của tôi ... Cô đúng là ... Có vậy cũng khóc sao ... " - Đăng đưa cho Nó tờ khăn giấy ...

" Hức ... Đáng ghét ... " - Nó hậm hực bước ra ngoài thì đụng phải một người mà ngã xuống ...

" Tôi xin lỗi ... " - Nó cúi đầu mà bỏ chạy ...

" Đứng lại ... " - Hắn kéo tay Nó lại ôm vào lòng ...

" Anh rất nhớ em ... "

" Anh rất nhớ em " - Hắn ôm chặt Nó vào mà nhẹ lòng ...

" Ưm ... " - Hắn hôn lên môi Nó ... Nụ hôn mang cả sự nhớ mong ... Mùi vị ngọt ngào của cái lưỡi cứ quấn lấy nhau không rời ...

" ... " - Hắn cười nhẹ ... Vuốt má Nó ... Gương mặt Nó vẫn xinh xắn như ngày nào ... Nhưng lại gầy đi rất nhiều ... Mắt đẫm nước ... Từng tiếng nấc ... Từng giọt nước mắt Nó quyện vào đôi môi Hắn ...

" Này ... Tôi xin lỗi ... Ơ ... " - Đăng chạy ra xin lỗi thì chạm phải Hắn và Nó đang môi chạm môi ...

Tim Đăng đập thình thịch ... Ngay bây giờ ... Anh muốn chạy đến kéo Nó ra ... Kéo nó về mình ...

" Anh là ai ... Sao em gái tôi lại ở đây ... " - Hoàng hỏi

" Tôi là dân ở làng chài này ... Cô ấy bị ngã ... Tôi chỉ đỡ về chăm sóc hộ thôi ... " - Đăng giải thích ...

" Cảm ơn anh đã cứu lấy nó ... " - Linh cười nhẹ nhàng ...

" Tôi chỉ là gặp nạn thì cứu thôi ... Cô và anh không chê có thể vào nhà tôi uống nước ... " - Đăng nói rồi vào trong ... Hoàng và Linh theo sau ...

" Gì ... Khánh Huy rất nhớ gì ... " - Huy ôm chặt lấy Nó khóc nấc ...

" Gì cũng rất nhớ Huy ... " - Nó hôn lên má Huy mà cưng chiều ...

" Hức ... Gì không được bỏ Huy ... Huy và Cậu tìm gì khắp nơi ... Cậu rất nhớ gì ... " - Huy

" Uh ... Gì sẽ không bỏ Huy nữa ... " - Nó ôm đầu Huy

" Giờ Huy ra chơi với Susu nhé ... " - Nó véo má Huy sau đó hướng mắt về phía Susu đang đứng 1 mình nhìn về phía ba người bọn họ ...

" Dạ ... " - Huy gật đầu sau đó chạy đến chỗ Susu ...

" Anh tại sao tìm được đến đây ... " - Nó hỏi ... Đôi mắt tím buồn rười rượi ...

" Anh làm theo cảm tính của mình ... " - Hắn đưa tay mình để đầu Nó tựa vào lòng Hắn ...

" Anh nhớ em ... " - Hắn hôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt của Nó ... Nó áp tai vào lồng ngực mà cảm nhận nhịp đập của trái tim Hắn và Nó ...

" Em cũng rất nhớ anh ... " - Nó cười ...

" Sao em không tìm về ... Mà bắt anh phải đi tìm ... " - Hắn

" Em muốn biết vắng em anh sẽ thế nào ... Có lục tung tất cả lên đi tìm hay không ... Hay là tìm một người khác thay thế ... " - Nó chu môi

" Haha ... Em nghĩ thế nào ... Nếu hôm nay tìm không được em ... Anh sẽ thay đổi phương án đó thôi không tìm em nữa ... " - Hắn véo mũi Nó mà chọc

" Hứ ... Anh dám sao ... Anh dám có người khác sao ... " - Nó bật dậy ... Quay lưng sang một bên giận dỗi ...

" Em ghen sao ... " - Hắn lay lay vai Nó ...

" Ai mà thèm ghen chứ ... Anh mau về với người tình đi ... " - Nó hậm hực bỏ dậy ...

" ... " - Hắn kéo tay Nó lại ... Hai tay ôm chặt Nó vào lòng ...

" Người tình của anh giận phải làm sao ... " - Hắn

" Thì mặc kệ anh ... " - Nó vùng vẫy khỏi thân thể rắn chắc kia ...

" ... " - Hắn khẽ bật cười ... Lấy môi mình chạm vào môi Nó ... Cái lưỡi tiến vào bên trong ... Quyện lấy mà mút ... Cánh môi hồng ngọt ngào đáp trả ...

" Em yêu anh ... " - Nó đưa hai tay ra sau gáy Hắn ... Khẽ nói thầm ...

" Trời không trăng sao trời chỉ một màu u ám. Ngày không sáng tối ngày chẳng còn là ngày. Đêm không dài ngắn đêm chẳng còn là đêm. Anh không có em anh chẳng còn là anh nữa.Anh yêu em!. - Hắn quỳ gối ... Lấy trong túi áo một cái hộp màu đỏ ... Bên trong là một cặp chiếc nhẫn mà Hắn đã tự tay thiết kế và cho người làm ...

" ... " - Nó đưa tay cho Hắn ... Chiếc nhẫn vừa khít lại còn rất hợp với Nó ...

Ngắm được một lát ... Sau đó Nó lấy nhẫn đeo cho Hắn ...

***

" Susu rất đẹp ... " - Khánh Huy bẹo má Susu ...

" Susu học ở đâu ... " - Khánh Huy cùng Susu nghịch nước mà hỏi ...

" Susu không đi học ... Susu không đủ tiền để đi học ... " - Susu nói buồn bã ...

" Khánh Huy sẽ cho Susu tiền ... Baba và Cậu của Huy có rất nhiều tiền ... " - Khánh Huy vui vẻ nắm tay Susu đi dạo trên bờ biển ...

" Anh hai sẽ không vui ... Susu đi học anh hai sẽ rất buồn ... "

" Vậy Khánh Huy sẽ chỉ Susu học ... " - Khánh Huy kiên quyết ...

" Học bằng cách nào ... " - Susu tròn mắt nhìn Khánh Huy ...

" Ngồi xuống đây ... " - Khánh Huy ngồi phịch xuống cát ... Tay viết lên cát một dòng chữ ... Rất đẹp ...

" Đây là tên của Susu ... " - Khánh Huy vẽ lên cát chữ "Susu" ... Từng nét chữ tuy không phải là đẹp nhưng vẫn có thể nhìn rõ từng nét chữ ...

" Susu không biết viết ... "

" Làm thế này ... " - Khánh Huy nắm lấy tay Susu mà vẽ lên cát ...

" Đẹp quá ... " - Susu cười xòa ...

" Khánh Huy cho chị ấy ở lại với Susu nha ... " - Susu nhìn về phía Nó ...

" Cậu của Huy nếu không có gì sẽ rất buồn ... " - Khánh Huy

" Susu nếu không có chị ấy cũng sẽ buồn lắm ... " - Susu mắt rươm rướm nước mắt ... Bỏ tay Khánh Huy ra mà chạy đến chỗ Nó ...

" Chị ... Hức hức ... Chị sẽ không ở đây cùng Susu sao ... Hức ... Chị hứa sẽ dạy Susu học mà ... " - Susu ôm cổ Nó mà khóc ...

" Chị sẽ không bỏ Susu đâu mà ... Chị đã hứa sẽ dạy Susu thì nhất định sẽ giữ lời ... " - Nó ôm Susu vào lòng ...

" Hức ... Hức ... Anh đẹp trai sẽ không đưa chị ấy đi chứ ... " - Susu quay sang hỏi Hắn ...

" Chị ấy sẽ không đi đâu ... " - Hắn cười hiền ...

" Susu cảm ơn ... " - Susu lau nước mắt ôm Hắn mỉm cười ...

" Được rồi ... Susu mau đi chơi với Huy nhé ... " - Hắn vỗ vai ...

" Susu mau lại đây ... " - Khánh Huy vẫy tay về phía Susu ...

*****

" Tôi cảm ơn vì anh đã cứu em gái tôi ... " - Hoàng

" Đó là điều tôi nên làm ... " - Đăng

" Hôm nay tôi đến đây ... Là để đưa nó về nhà ... Còn đây là chút quà ... Tôi gửi anh ... " - Hoàng nói rồi lấy trong túi ra một phong bì ... Đẩy về phía Đăng ...

" Tôi ... Không nhận tiền của hai người đâu ... Mau cất vào đi ... " - Đăng đẩy phong bì về phía Hoàng và Linh ...

" Đây là thẻ của Phan Ngọc và K.W.T ... Anh cứ nhận lấy ... Có gì cứ vào các chi nhánh thuộc hai tập đoàn kia mà dùng ... " - Hoàng giải thích ...

" Tôi ... " - Đăng ngại nhìn về phía phong bì ...

" Chỉ là một chút quà biếu gia đình anh ... Nhận đi ... " - Nó nắm tay Hắn cùng Khánh Huy và Susu đi vào ...

" Nhưng tôi ... " - Đăng

" Xem như anh giữ hộ tôi cũng được ... Sẽ không sao chứ ... Vì tôi sẽ ở đây ... Anh đã nói khi nào thích có thể ở lại mà ... " - Nó cầm lấy thẻ mà nhét vào tay Đăng ...

" Anh hai ... " - Nó nhảy đến ôm chầm lấy Hoàng hôn tới tấp ... " Em nhớ hai lắm đó ... " - Nó chu môi ...

" E Hèm ... " - Linh và Hắn khẽ ho ...

" Xììììììììì ... " - Nó và Hoàng không nhìn mà dắt nhau ra ngoài đi dạo ...

" Em ở đây có tốt không,có nhớ nhà không đó ... " - Hoàng vén lọn tóc phất phơ trước mặt Nó mà cười ...

" Đăng ... Susu ... Cả người dân ở đây rất thân thiện ... Họ rất tốt với em ... " - Nó

" Lúc đầu ... Em bị mất trí nhớ ... Không nhớ gì cả ... Nhưng lúc đó em đã mơ thấy mẹ ... Mẹ đã giúp em ... Anh hai à ... Mẹ luôn ở cạnh em ... Luôn che chở và bảo vệ cho em ... Em rất nhớ mẹ ... " - Nó gục mặt vào lồng ngực Hoàng mà khóc to ... Lúc nào ở cạnh Hoàng ... Nó cũng muốn khóc ... Muốn ngồi trong lòng Hoàng mà hành hạ ...

" Mẹ sẽ buồn nếu em cứ khóc ... Nín đi ... " - Hoàng vỗ về ...

" Anh hai ... Ba có làm sao không ... Em nhớ ba ... Nhớ anh hai ... Nhớ mẹ ... "

" Ba không sao đâu ... Em đừng nghĩ gì nữa ... Cứ sống thật hạnh phúc cùng Kelvin ... Xem ra Kelvin vắng em chắc không sống được đâu ... " - Hoàng lau nước mắt cho Nó ...

" Mọi người có sao không anh ... Lúc đó ... Em chỉ nhớ là lão ta đã gài rất nhiều boom ... Hầu như ở đâu cũng có boom ... " - Nó

" Mọi người đều an toàn ... Hiện vẫn còn hôn mê ... Khoa ... Như ... My ... Khánh và Minh đang chăm sóc họ ... " - Hoàng bỗng dừng lại ...

" Gin lúc đó đứng gần chỗ boom nên bị thương rất nặng ... Uyên đã khóc rất nhiều ... Tình trạng hiện tại ... Cậu ấy đang sống đời sống của người thực vật ... " - Hoàng đau lòng nói tiếp ...

" Em xin lỗi ... Mọi sự cũng chỉ vì sự trả thù của em ... Em không thể gặp mọi người được nữa ... " - Nó ôm mặt khóc ...

" ... " - Hoàng không biết phải an ủi làm sao ... Chỉ biết kéo Nó lên lưng ... Cõng nó dạo trên bờ biển ... Mặc cho Nó khóc ướt cả vai áo ...

Khung cảnh bây giờ chẳng khác gì lúc đám tang mẹ Nó ... Ba Nó cũng đã cõng Nó xuống đồi ... Nhưng đây là bờ biển ...

Hoàng để Nó xuống ... Nó chẳng nói gì ... Chỉ hướng mắt ra biển ...

" Mẹ ơi ... Jersey phải làm sao ... " - Nó hét to về phía biển ... Tiếng hét mang niềm vui lẫn nổi buồn mà trôi dạt theo những làn sóng ra tít đại dương bao la ...

Gió làm tóc Nó ra sau ... Gương mặt đẫm nước ...

Con người ... Chẳng ai không biết khóc ... Chỉ là cố giấu trong lòng ... Nhưng do không chịu được ... Đành nhờ nước mắt cuốn trôi giúp thôi ...

" ... " - Hoàng buồn bã thả hai tay vào túi ...

" Em muốn ở đây một mình ... Anh hai mau về đi ... " - Nó ngồi xuống tảng đá to gần đó ...

Hoàng lẳng lặng ra về ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.