Hôm nay là ngày quan trọng của anh mà anh cảm thấy nó thật sự tẻ nhạt, cái cảm giác ghét bỏ ngày càng lấn chiếm trong con người anh. Đứng trên bậc cao, anh nhìn Thúy Hoa mà dâng lên nỗi kinh thường. Cô ta đã làm đủ mọi cách chỉ để có anh thôi ư, thật buồn cười. Nhưng, cả tối hôm qua, anh đã suy nghĩ kĩ rồi, hôm nay chắc chắn sẽ cho cô ta một điều bất ngờ...
Giờ phút đi trong tay của người cha mình đã kết thúc, tay cô được trao cho anh rồi cùng tiến lên phía trước, không ngừng liếc tới khuôn mặt mang nét khinh bỉ dành cho cô, tất cả đều lọt được vô con mắt của Thúy Hoa.
Mọi người phía dưới, ai ai cũng đang chăm chú ánh mắt nhìn vào hai người nhưng bỗng bị ngạc nhiên bởi lời nói của Thúy Hoa, cô ta điên thật rồi, cô ta đang làm cái gì thế?
-"Anh Nam, anh ngừng ngay cái bộ mặt khó coi đó đi, anh đừng tưởng tôi không dám nói trước mặt mọi người..."
Hô hấp anh nhanh hơn thường, cô ta đang nói cái quái gì thế, có bị điên không?
Chưa kịp để anh nói câu gì, Thúy Hoa lại nói tiếp:"Thành thật xin lỗi tất cả mọi người ở đây, tôi Thúy Hoa sẽ không kết hôn với người con trai này nữa. Chắc mọi người sẽ thắc mắc, nên tôi sẽ nói thẳng. Anh ta đã có người yêu nhưng vẫn muốn lấy tôi nhằm mang lợi ích về cho mình...Tôi biết được tin này, và vẫn âm thầm đến hôm nay để cho anh ta một sự nhục nhã... thành thật xin lỗi...."
Anh điếng người đi bởi những câu nói đó, rốt cuộc là đang có ý gì? Tại sao lại....
Đang trong dòng suy nghĩ, anh lại bị Thúy Hoa cầm lấy tay kéo đi một mạch chạy thẳng vào phòng thay đồ.
-"Cô rốt cuộc có ý gì?"- Không chần chừ, bước vào phòng cái anh hỏi luôn
----------------------
*Quay trở lại thời gian lúc cô ở phòng chờ...
Trong phòng chờ, Thúy Hoa đã được trang điểm đầy đủ, khoác trên mình bộ váy cưới kiểu đẹp xa hoa lộng lẫy, mọi người chầm chồ khen ngợi hết mình, cô dâu hôm nay thật đẹp. Mọi người kể cả cô đang nói chuyện vui cười trong căn phòng bỗng giật mình bởi tiếng mở cửa, đó là...
Lần lượt cùng nhau ra ngoài, giờ đây căn phòng chỉ còn Thúy Hoa và bà Tâm. Bà Tâm là người mẹ nuôi của Thúy Hoa, Thúy Hoa vốn mẹ mất từ còn nhỏ nên tình yêu thương từ mẹ đều là do bà Tâm trao cho cô. Chính vì thế, có chuyện gì Thúy Hoa đều tâm sự với bà, kể cả chuyện lần này cũng vậy. Khi gọi qua điện thoại kể cho bà nghe, bà không nói gì nhưng mục đích của bà đến tận đây cũng là vì chuyện này...
Thúy Hoa ngồi kế sang chiếc ghế bên cạnh, còn chiếc ghế mình mới ngồi thì nhường cho bà Tâm:" Cảm ơn mẹ đã tới, con cứ tưởng mẹ sẽ không tới được..."
-"Cái con bé này, ngày này sao thể thiếu mẹ được..."- Lời nói phúc hậu của bà vang lên đủ làm cho lòng người ta dịu xuống, nhẹ nhàng nhưng không quá nhỏ.
Bà lắc đầu, mỉm cười một cái, có lẽ như đang suy nghĩ xem có nên nói lời nào đó hay không, cuối cùng bà quyết định chọn nói ra lòng bà.
-"Con gái à, mẹ biết giờ có nói cũng không làm được gì nhưng mẹ phải nói ra. Người con trai mà con thích cậu ta không thích con, sau này con đâu thể hạnh phúc được. Mẹ muốn nghĩ cho con nên mới nói thế, con nên từ bỏ cậu ta mà tới với một người thật lòng yêu con, con đừng hoang phí thanh xuân của mình như thế. Người mẹ nuôi con từ nhỏ này không chứng kiến được cảnh con vì cậu ta mà bỏ đi phẩm chất của mình....Nghe lời ta đi, bây giờ nếu con có thể từ bỏ, chắc chắn còn kịp..."
"Mẹ...con không tin đâu, sau khi cưới con, nhất định hai chúng con sẽ hạnh phúc mà..."- Thúy Hoa một mực vất bỏ đi lời nói của bà, tự tin cho rằng là mình đúng, nhưng có lẽ, những lời nói đó cũng đang dần thấm vào con người cô...