Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 22



Lúc này Vy không kìm nén được dòng cảm xúc của mình nữa rồi. Đây là lần đầu tiên sau lần mẹ cô mất, cô nhắc tới từ mẹ nhiều lần như thế. Tất nhiên Khánh cũng không ngạc nhiên lắm cho tới khi Vy khóc. Những giọt nước mắt tưởng chừng như trong suốt, nhẹ nhàng lắm nhưng không phải. Trong mỗi giọt nước mắt của Vy đều chứa những nỗi đau đầy ắp, những kỉ niệm buồn đau khi chỉ là 1 đứa trẻ. Khánh lấy trong túi áo ra chiếc khăn tay thơm mùi bạc hà, cũng cúi xuống bàn, lau những giọt nước mắt khỏi má cô. Cảm nhận được việc người con trai bên cạnh đang làm Vy bất ngờ. Đây là người con trai thứ hai trừ ba cô ra dám lau mắt cho cô. Càng ngạc nhiên hơn khi chính là người con trai hay cãi nhau như con nít với cô, một người lạnh lùng nhu tảng băng. Tuy vậy, cô không cản người đó, Không biết trong mình đang nghĩ gì nữa. Thấy Vy vẫn khóc, những giọt nước mắt làm anh cũng buồn theo. Khánh không kìm được nữa. Cậu vòng tay ôm ngang người Vy từ bên trái. Vy lại càng sững sờ, nhưng cô vẫn không kháng cự.

- Em đừng khóc, tôi cũng giống em, đừng khơi dậy những nỗi buồn trong tôi bằng những giọt nước mắt đó nữa được không._ Khánh buột miệng nói ra mất rồi.

Vy sững sờ, " Giống em", "nỗi buồn" người lạnh tanh như anh cũng có nỗi buồn sao? Cũng có biết quan tâm cô sao? Không phải mình lại mơ chứ? Đó là những gì cô nghĩ lúc này. Nước mắt của cô dần ít rơi ra rồi dừng lại. Vy không khóc nữa. Ngươi con trai kia đang vui mừng trong lòng biết mấy, ít ra lời nói của cậu cũng có cái gọi là cô nghe theo.

- Tại sao?_ Vy hỏi Khánh ( Nghĩa là tại sao lại làm những điều lúc trước, tại chị ngại quá)

Khánh càng vui mừng, Khánh đã đợi cô nói chuyện với mình từ lúc.

-Tại vì em là người đã cướp đi trái tim tôi ngay từ lần đầu gặp. Tại vì anh cũng là cậu bé không mẹ khi còn là đứa trẻ. Tại vì anh không muốn thấy em khóc._ Khánh trả lời chậm rãi, giọng nói không lạnh lùng như mọi ngày nữa, nó có xen tình cảm nồng ấm. ( anh Khánh đổi cách xưng hô nhanh nhề???)

- Tôi chả phải 1 người con gái tốt. Anh đừng nói vậy. Bỏ tôi ra đi_ Vy nói rồi định đứng dậy bỏ đi, ai ngờ anh Khánh vẫn cứ ôm chặt khư khư, cứ như không giữ thì sẽ chạy mất, mà thế thật còn gì.

- Hãy như thế này chỉ 1 lúc thôi không được sao. Làm ơn!_ Anh Khánh thay đổi rồi, còn có chữ làm ơn nữa kìa.

Vy không cựa quậy gì nữa, ngồi im như thế. Vậy là sao, sao cô lại làm thế? Chính cô cũng chưa trả lời được câu hỏi đó. Chỉ biết rằng ở trong vòng tay đó ấm áp, yên bình lắm.

Họ cứ ngồi như thế mãi....

2 phút....

5 phút......

10 phút......

" Reng....Reng"

Tiếng chuông báo giờ ra chơi đã kết thúc. Khánh vội vàng buông Vy ra tuy hành động là thế nhưng trong lòng không hề muốn. Học sinh đã vào lớp hết cả rồi, trừ cô giáo thôi. Rồi Vy đứng dậy, bước ra khỏi lớp học. Khánh nhìn theo rồi có suy nghĩ đi theo. Trong khi đó cả lớp đang không hiểu chuyện gì. Đi dọc theo hành lang tầng hai, lên tầng ba. Cô bước vẫn sải bước đi nhưng trong lòng thì là cả 1 dấu hỏi chấm to đùng. Dừng chân trước cửa 1 căn phòng lớn, phòng thư viện. Cô tò mò không biết thư viện trường này có bao nhiêu sách đây. Bước vào trong, không gian thật yên tĩnh, có lẽ là vì học sinh đã về lớp học hết cả rồi. Lướt qua mấy giá sách lớn mà cô vẫn chưa kiếm được quyển nào hay. Ngón tay trỏ khẽ lướt qua từng quyển sách 1 cách chậm rãi, chợt cô dừng lại ở một quyển sách. Quyển tiểu thuyết Lắng nghe yêu thương. Đang dịnh lấy nó thì có 1 người tay cũng chạm vào đang định lấy sách. Vy nhìn sang người con trai đó, người con trai đó cũng nhìn cô.

- Vàng Kim_ Vy sực nhớ ra khuân mặt ý.

- Tôi có tên đừng gọi tôi như thế_ Anh này vẫn lấy quyển sách.

- Quyển sách đó là của tôi chứ_ Vy cau có..

- Không nó là của chung, là do cô không lấy thì tôi lấy_ Anh này có ý muốn chọc cô.

- Cậu tên gì?_ Vy định nói lại nhưng hỏi tên đã.

- Nguyễn Trường An, lớp 11A2._ An lật mấy trang xem rồi cụp lại.

- Chuyên Văn cơ, thả nào suốt ngày đọc sách. Coi như tôi nhường anh đó._ Cô tiếp tục đưa tay theo dạy sách.

- Nhưng tôi vẫn chưa biết tên cậu mà?_ Đổi mặt luôn.

- Nếu gặp lại tôi sẽ tự giới thiệu sau._ Vy bước qua dãy giá sách khác.

Chả là A1 là học giỏi tất cả các môn, A2 chuyên về văn anh, A3 chuyên về toán hóa lí, A4 chuyên về sinh sử địa. Còn những lớp khác chỉ là học bình thường thôi. Tuy là mất quyển ăn ý thứ nhất thì cô vẫn lấy được quyển tiểu thuyết khác. Cầm quyển Đam mê và thù hận của Sarah Macloen trên tay, cô lại bước vào lớp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

- Em mới đi đâu vậy?_ Lại một thầy giáo dậy hóa hỏi nó.

-....._ Vy không nói gì chỉ giơ sách lên cho ông thầy giáo xem.

- Sao e vào lớp không xin phép?_ Dường như ông này cô tình bắt bẻ nó.

- Thầy nói nhiều quá rồi đấy._ Khánh không để Vy nói. Khuyến mại ông thầy cái lượm đến nỗi ổng đổ mồ hôi.

-Dạ, em vào chỗ đi._ Giọng ông đầy sợ hại nối Vy về chỗ.

Ngồi xuống chỗ nó không nói 1 câu gì với Khánh. Cậu cũng vậy, cậu vẫn đang đày thắc mắc khi không may chứng kiến cái cảnh nói chuyện vui vẻ của cô với cái người tên An kia. Cứ thế cho tới giờ ăn trưa thì Vy lên tầng thượng của dãy nhà cao nhất trong trường, tầng 5 thôi. 1 lúc sau Khánh cũng mò lên theo. Trên tay cầm cái hộp đựng bánh napaleon, tiến về ghế đá chỗ nó ngồi, anh chìa ra trước mặt nó.

- Gì đây?_ Vy ngạc nhiên hỏi.

- Đồ ăn trưa. Cầm lấy, tôi mỏi tay lắm rồi._ Khánh ngồi xuống tay kia cầm cốc cà phê uống.

- Của tôi sao, cảm ơn nhé._ Vy cười nhận nó nhưng cô chỉ cầm mà không ăn.

- Đấy là cái cuối cùng của căng tin, tôi đã phải dùng đủ kế mới có được đấy._ Khánh thấy cô bối rối nói.

- Ừm._ Vy mở hộp cầm bánh = giấy ăn rồi cho lên miệng cắn 1 miếng nhỏ.

- Ngon chứ?_ Khánh chăm chú nhìn Vy.

-...._ Vy không nói chỉ gật đầu.

Vậy là thời gian vẫn cứ trôi, họ ngồi đó nói chuyện rồi cùng xuống lớp khi chuông reo, cùng ra về trong 1 thời gian nhưng không ở cùng nhà nốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.