2 giờ, đã 2 giờ đúng rồi. Một người làm chạy lên phòng Vy. Mới có tiếng chuông ngoài cổng. một lúc sau Vy hớt hả ra cổng. Chàng hoàng tử diện một cây đen đứng cạnh chiếc xe Incredible McLaren Mp4 màu trắng. Khánh mặc bộ thể thao đen Lamborghini quần lửng đeo kính hiệu Kenzo đen đi giày thể thao đen. Nàng cô ng chúa cũng y chang, không biết hai người có rủ nhau cùng mặc đồ đen hay không. Một chiếc sơ mi trắng kẻ đen với chiếc quần short váy đen có nơ phía trước, đi boots đen và một chiếc kính mát Gentle Monster. Khánh mở cửa cho Vy.- Đi thôi_ VY vừa dứt câu chiếc xe đã phóng đi với vận tốc 250 km/h.
Ngồi trên xe hai người chả nói chuyện gì, cứ im de. Vy không chịu được sự tò mò đành mởi lời trước.
- Em thích ho oải hương phải không._ Khánh mỉm cười nhìn Vy.
- Ừ, nhưng sao?_ Càng tò mò.
- Em nhắm mắt lại, đếm từ 1 đến 5 giây mở mắt ra sẽ tới nơi._ Khánh một tay che mắt Vy.
- 1s......
- 2s..........
- 3s.............
- 4s................
- 5s..................
5 giây tựa như năm năm của cô đã qua, hít một hơi thật sâu rồi Vy mở mắt. Đôi mắt cô như sáng bừng lên, miệng như muốn há ra. Nhỏ mở cửa xe chạy ra cánh đồng hoa oải hương màu tím. Chúng đã cao tới gần hông của nhỏ rồi. Khánh mở cửa đi chậm về phía Vy, anh nhìn Vy chăm chú.
Một tiểu thư xinh đẹp ở giữa cánh đồng hoa quay qua quay lại, hai tay giang ra đón gió vào lòng. Đôi mắt nhắm lại, miệng cười vui hơn bao giờ hết. Khánh nhìn cảnh này mà hạnh phúc biết nhường nào, không phải hạnh phúc thôi đâu mà quá hạnh phúc, quá tuyệt vời. Vy đột nhiên thả lỏng người, cô định nằm xuống thảm hoa đó, nhưng như thế sẽ đau cho coi. Khánh vội vàng chạy lại ôm ngang eo đỡ nhỏ rồi cho nhỏ tiếp đất nhẹ nhàng xuống đồng hoa. Vy biết hết tất cả mọi việc nhưng cô vẫn nhắm mắt. Khánh nằm xuống bên cạnh cô.
- Tại sao anh đưa em tới đây_ Vy mở mắt nhìn những bông hoa xung quanh mình.
- Vì anh cũng yêu hoa oải hương, vì anh....._ Nói tới đây Khánh ngừng lại quay qua nhìn VY.
- Vì anh gì?_ Vy thấy Khánh bỏ giở câu cũng quay qua nhìn.
Bốn mắt lại chạm nhau, họ như quấn nhau vào dòng cảm xúc của người kia. VY chợt nhận ra mình đang nhìn Khánh một cách không bình thường sau nụ cười quyến rũ kia. Nhỏ quay mặt đi nhìn lên bầu trời xanh. Trời đẹp, thời tiết ủng hộ, chỉ cần thần tình yêu ủng hộ nữa thôi là quá vui rồi.
- Vì gì?_ Nhỏ hỏi tiếp
- Bởi vì anh yêu em_ Khánh nói nhẹ nhàng. Nói ra câu này người Khánh nhẹ hẳn.
- Đừng lấy tình yêu ra làm trò đùa, không vui đâu._ Vy cố chối sự thật.
- Không, không phải trò đùa, chỉ là do em cho nó vậy thôi, còn tình yêu của anh dành cho em là sự thật. Vy, em làm bạn gái anh nhé?_ Khánh ngồi dậy nhìn Vy.
- Em xin lỗi...._ Vy đang nói thì bị Khánh chen vô.
- Không sao, anh biết._ Khánh mặt buồn thiu, đứng dậy.
- Này, sao anh không bao giờ chịu nghe em nói hết câu như thế nhỉ, thế mà nói người ta làm bạn gái là sao?_ Vy bực mình quát Khánh.
- Em nói gì thì cứ nói đi._ Khánh nhìn về hướng mặt trời buồn bã trả lời.
- EM YÊU ANH HOÀNG MINH BẢO KHÁNH À_ VY đứng dậy hét thật lớn.
Lúc này Khánh mới biết mình bị nàng lừa, cậu vui lắm, khánh chạy tới ôm lấy Vy rồi quay vòng.
- ANH CŨNG YÊU EM TRẦN HOÀNG YẾN VY_ Khánh cũng hét lớn.
Vy cười hạnh phúc với cái cảnh này. Chắc trong đời chỉ có 1 lần. Khánh bỏ cô xuống sau khi quay 4, 5 vòng. Hai người đứng sát nhau, mặt cách mặt khoảng 24 cm. Họ nhìn nhau say đắm, mặt càng gần mặt, 10 cm, môi càng gần môi 1cm. 2 Đôi môi ấy chạm nhau, một nụ hôn nồng cháy hơn bao giờ hết. Giường như họ cảm nhận được cái gọi là vị ngọt tình tình yêu. Tay Khánh đặt ở eo Vy, tay Vy đặt trên vai Khánh. Nụ hôn ấy hình như kết thúc lúc hai người gần như ngạt thở mới buông nhau ra.
Cùng nhau tay trong tay họ đi trên cánh đồng hoa oải hương. Từng bước đi, từng câu nói vui vẻ, từng nụ cười hạnh phúc. Trêu nhau rồi Khánh lại đuổi bắt Vy, chạy qua chạy lại, Vy lại nằm gọn trong vòng tay của Khánh....Cứ như thế đến khi trời tối chúng đứa nhau đi xem phim, đi ăn tối, vui biết mấy.
* Phòng H- Boy *
Đôi mắt Lệ mập mờ mở ra, dần to ra. Cô chợt nhận thấy vòng tay ở eo mình, quay lại là một gương mặt baby biết nhường nào. Lệ vuốt mấy sợi tóc vớt trên mặt Khang. Đôi môi cô khẽ nở nụ cười nhạt. Nhẹ nhàng cô đặt đôi môi mỏng màu hồng baby của mình lên môi Khang. Đang định rời đôi môi của mình đi thì bất chợt Khang đáp lại cái hôn ấy của cô. Khang đã tỉnh từ lúc cô chạm tay vào tóc anh, chỉ là anh muốn xem cô định làm gì. Lệ lấy tay đẩy Khang ra nhưng cô đang nằm trong vòng tay của Khang mà. Tuy lúc đầu là chống cự nhưng rồi lúc sau thì ngược lại, tay lỏng ra, nụ hôn được đáp lại. Cái vị ngọt của dâu sao, màu hồng của tình yêu, nó thật hạnh phúc. Lúc Khang dừng nụ hôn lại, Lệ ngồi phắt dậy, đang định bước đi thì bị tay Khang giữ lại.
- Em đi đâu?_ Khang hỏi.
- Em đi về._ Lệ chưa quay qua nhìn Khang.
- Đi bộ à, bạn em về cả rồi, ở lại đây ăn tối rồi anh đưa về_ Khang kéo chăn ra đứng dậy cạnh Lệ.
- Em còn chưa ăn trưa mà?_ Lệ ngạc nhiên với từ ăn tối.
- Sắp 6.30 giờ rôi thì phải đấy, đồng hồ kia kìa._ Khang chỉ vào cái đồng hồ trên bàn.
- Sao mình ngủ giỏi vậy?_Lệ ngồi xuống ghế sofa.
- Đợi anh nấu bữa tối._ Khang đi vào nhà bếp.
- Anh giỏi rồi, nấu nhanh lên, em đói lắm_ Lệ cầm điện thoại nghịch.
- Ok_ giọng Khang từ trong bếp vọng ra.
Với tài đầu bếp của Khang chưa đến 1 tiếng đồng hồ, Lệ đã được ăn uống đầy đủ, no nê.
- Ngon quá à._ Lệ cười tít mắt nhìn Khang.
- Anh chỉ sợ bị em chê. _Khang khiêm tốn.
- Thôi thì từ giờ về sau bữa nào rảnh thì đều phải nấu cho em ăn nhá?_ Lệ lắc tay khang,
- Hả? Em tự nấu đi_ Khang ngạc nhiên.
- Em có biết nấu đau, hay anh muốn ăn trứng cháy ý gì._ Lệ cười xảo quyệt.
- Thôi được, à để anh đưa em về, gần 8 giờ rồi_ Khang nhìn đồng hồ.
- Ứ muốn về đâu. _Lệ nũng nĩu.
- Em không thay quần áo à? Nghe anh đi, tối 1 giờ bar tụi anh nhé._ Khang nháy mắt.
- Thế còn được._ Nói rồi Lệ đứng dậy nắm tay Khang cùng ra khỏi phòng.
Đến biệt thự Thủy Tiên, khang phải không nhìn thấy bóng Lệ đâu mới vào xe về cơ.