Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 24: Mị lực



Rõ ràng trước kia chỉ có anh đùa giỡn nhóc con này, cái này chắc gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây đi? Đàm Tân Kinh giơ lên khóe miệng có chút cứng nhắc, "Quyền thiếu sao có thể nói anh phải nghe lời em?"

Mục Giai Âm phát hiện, cô hiện tại rất thích xem cảnh người khác cam chịu."Không tin, anh đi hỏi Quyền Thiệu Viêm đi."

Nói xong Mục Giai Âm còn vô tình sờ sờ bụng. Đúng là Quyền Thiệu Viêm chưa nói lời này, bất quá, theo cô đoán thái độ này của Đàm Tân Kinh đối Quyền Thiệu Viêm, rõ ràng Đàm Tân Kinh không có gan hỏi.

Đàm Tân Kinh trầm mặc, sau một lúc lâu mới hung tợn nói, "Mục Giai Âm nếu em không có việc gì có thể lăn."

Mục Giai Âm lưu loát đứng dậy, lúc đi tới cửa, Mục Giai Âm mới quay đầu nhìn Đàm Tân Kinh bằng vẻ mặt đáng yêu tươi cười nói, "Em rất nghe lời anh, anh nói em lăn em liền ngoan ngoãn lăn, nhưng việc em nhờ, anh phải mau chóng làm, bằng không, anh tự hiểu.." Mục Giai Âm sờ sờ cằm, có ý ám chỉ -- Quyền Thiệu Viêm.

Nói xong, Mục Giai Âm sung sướng bước ra khỏi cửa. Trùng sinh thật tốt, kiếp trước cô cũng chưa từng nghĩ tới ở trước mặt cô Đàm Tân Kinh phải cam chịu như vậy, kiếp trước, trước mặt cô Đàm Tân Kinh luôn luôn là bộ dáng vênh váo tự đắc.

Chờ Mục Giai Âm đi rồi, Đàm Tân Kinh mới từ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.

Không lâu trước đây, Đàm Tân Kinh từng nếm qua tính cách này của Mục Giai Âm, là lần đầu tiên gặp Mục Giai Âm. Sau hôm nay, đột nhiên Đàm Tân Kinh có dự cảm không tốt, cảm giác tương lai của anh càng ngày càng u ám.

Đàm Tân Kinh nhìn chằm chằm phương hướng Mục Giai Âm rời đi, sau hồi lâu mới thu hồi vẻ bất cần trên mặt, một hơi đem rượu đỏ trong chai toàn bộ uống hết, trên mặt lúc này mới lộ ra thần sắc cô đơn.

Mục Giai Âm sao lại gả cho Quyền Thiệu Viêm? Cô vì sao lại kết hôn sớm như vậy?

Anh ngay cả chút chuẩn bị cũng không có...

Hơn nữa, với thái độ bây giờ của Quyền Thiệu Viêm đối với Mục Giai Âm, anh như vậy liền bị đá ra ngoài.

Trong đôi mắt màu hổ phách đột nhiên phản xạ ra một đạo quang mang mỏng manh, là từ trong sương mù chiết xạ ra quang mang.

Ra khỏi quán bar, Mục Giai Âm liền đi quanh siêu thị. Sau khi mua một đống này nọ, Mục Giai Âm mới mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà.

Chuông cửa vang lên, trên màn ảnh nhỏ trong nhà hiện ra khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của Mục Giai Âm.

Đã lâu chưa thấy khuôn mặt không trang điểm của Mục Giai Âm, bất chợt nhìn thấy, trên gương mặt thanh tú nhu nhược của Mục Giai Nhan liền hiện lên một tia ghen tị. Vì sao Mục Giai Âm trang điểm nhiều năm như vậy nhưng làn da vẫn tốt như trước? Mỗi ngày cô chỉ trang điểm nhẹ, nhưng là làn da bởi vì thường xuyên trang điểm, đã không còn mịn màng như trước.

Nhất định Mục Giai Âm có trang điểm nhẹ, Mục Giai Nhan khẽ cắn môi, hừ, Mục Giai Âm muốn bắt chước cô sao, muốn được nổi bật như cô sao?

Mục Giai Thu nhàn nhạt nhìn động tác nho nhỏ của Mục Giai Nhan, sắc mặt không chút biến hóa, quay sang người hầu đang đứng một bên nói: "Nhị tiểu thư về, còn không mau đi mở cửa."

Đó là nhị tiểu thư sao? Hoá ra nhị tiểu thư khi không trang điểm lại xinh đẹp như vậy? Người hầu trong phòng đều cảm thấy không thể tin được, trước kia bọn họ đều cảm thấy Mục Giai Âm cố tình trang điểm đậm như vậy mới miễn cưỡng được xem như mỹ nhân, nếu tẩy trang khẳng định không thể nhìn nổi. Không thể ngờ được, Mục Giai Âm lại xinh đẹp như vậy.

Một số người hầu trẻ tuổi trên mặt nhất thời lộ ra biểu cảm oán giận cùng ghen tị.

Bọn họ đều cho rằng Mục Giai Âm ngoại trừ có gia thế lớn thì không có gì hơn được bọn họ, bây giờ lại phát hiện dung mạo Mục Giai Âm hơn bọn họ nhiều như vậy, khoảng cách chênh lệch này, bọn họ làm sao có thể nhịn được?

Nhóm người nữ giúp việc mỗi người mỗi việc, nhưng là nam giúp việc bên cạnh lại chịu khó đi mở cửa.

Mục Giai Nhan nhìn khuôn mặt kích động không che dấu của nam nhân kia, trong lòng lặng lẽ quyết định phải đuổi tên này ra khỏi đây.

"Nhị tiểu thư, cô đã về?" Đối xử tốt với người đẹp gần như là bản năng của đàn ông, nhất là bị dung mạo Mục Giai Âm đánh sâu vào trong mắt. Người này chỉ còn kém đem tâm dâng lên.

Mục Giai Âm nhíu mày, cô luôn chán ghét người khác dùng ánh mắt mê đắm này nhìn cô. Cảm giác thật giống như cô bị lột sạch đem đứng ở trước mặt người khác.

Mục Giai Âm chợt nhớ đến kiếp trước, chẳng những video bị lan truyền còn có cả ảnh chụp của cô nữa, trên mạng bình luận cũng rất thô tục. Có người nói, lớn lên cũng không có gì đặc biệt, chỉ là dáng người nóng bỏng, hơn nữa cũng đủ dâm, miễn cưỡng làm tình nhân vẫn có thể.

Khoảng thời gian đó, mỗi lần ra cửa đều có mấy kẻ đáng khinh đến làm phiền cô. Bởi vậy, đối với loại đàn ông ân cần, Mục Giai Âm có thể nói là xin miễn cho kẻ bất tài.

"Nhị tiểu thư, tôi cầm giúp cô?" tên người làm thấy Mục Giai Âm có vẻ mệt mỏi vì xách theo hai túi lớn.

"Không cần." Mục Giai Âm cự tuyệt, một đường đi vào trong.

Vừa mới vào phòng, dáng người nhỏ bé kiều nhược như đóa hoa nhỏ đung đưa trong gió của Mục Gia Nhan lại dùng loại thanh âm to khủng bố vang lên bốn phía trong phòng, “ Sức quyến rũ của chị ba thật lớn, ngay cả sau khi kết hôn, vẫn có người không ngừng đối xử ân cần với chị."

Đây là đang nói cô thích quyến rũ đàn ông sao?

Mục Giai Âm cầm hai túi đồ ăn vặt trong tay đặt lên bàn, nhìn về người làm đang đứng cạnh cửa nhìn cô đến sắp chảy nước miếng rồi nhìn sang Mục Giai Nhan nói, "Mị lực của chị cũng không đuổi kịp Giai Nhan em đâu." Mục Giai Âm chỉ chỉ túi áo trên âu phục người đàn ông kia nói,"Chị vừa mới vô tình nhìn thấy trong túi anh ta có hình của tam tiểu thư, chắc đã thầm thương trộm nhớ tam tiểu thư thầm thương từ lâu."

Nhất thời Mục Giai Nhan có cảm giác như bị con cóc ghẻ nhớ thương liền thấy ghê tởm.

Mà trên mặt vài nữ giúp việc trẻ tuổi chung quanh cũng hiện ra thần sắc châm chọc, châm chọc không chỉ vì thân phận người hầu của tên kia, còn vì ảnh chụp của Mục Giai Nhan xuất hiện trong túi tên kia. Nữ chủ nhân cùng người hầu, mối quan hệ xấu hổ này cũng không phải là không có.

Mục Giai Nhan luôn mẫn cảm, tự nhiên cũng nhận thấy cảm xúc của đám người hầu chung quanh đang biến hóa.

Lời nói vừa rồi của Mục Giai Âm là cố ý hay trùng hợp? Đáng lẽ sau khi cô ta nói xong câu đó, thì Mục Giai Âm chỉ biết ngây ngốc đắc chí thôi chứ.

Mục Giai Âm trước kia nhất định sẽ cao hứng vì lời nói luôn đem mình là thân nhân, là bằng hữu của Mục Giai Nhan, không chút phòng bị nào, tự nhiên sẽ không cảm thấy ác ý trong lời nói của Mục Giai Nhan. Mà lúc này, cô sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

Trên đời này, không có mấy ai đáng giá cho cô thật tâm đối đãi

.

"Hình của tôi làm sao có thể ở trên tay cậu?" Hai tay Mục Giai Nhan ôm lấy ngực, bộ dáng bị kinh hách nói không nên lời, "Cậu..."

"Em ba không cần sợ hãi như vậy. " Mục Giai Âm rất tốt bụng trấn an Mục Giai Nhan nói, "Nhất định là sức quyến rũ của Giai Nhan nhà ta quá lớn, hắn cũng chỉ là thích em ba mà thôi."

Trở thành người phụ nữ được đàn ông thầm thương trộm nhớ đương nhiên là điều vui mừng, nhưng địa vị tên đàn ông này kém xa cô, liền cảm thấy là điều vũ nhục đối với Mục Giai Nhan cô.

Lời Mục Giai Âm vừa nói, liền khiến Mục Giai Nhan trong lòng kiêu ngạo. Nhưng, cóc lại muốn ăn thịt thiên nga, cũng phải xem cô có cho phép hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.