Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 7: Trách nhiệm của anh



Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm, thấy Quyền Thiệu Viêm không có ý muốn trả lời, liền gật gật đầu.

Trên mặt Mục Uẩn Ngạo cũng xuất hiện ý cười, sau đó liền nhíu mày "Giai Âm, ngày hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Mục Giai Âm do dự một lát, không biết nên giải thích như thế nào.

Hôn lễ ngày hôm qua, chuyện rất dài, hơn nữa, thân thể ông nội không thích hợp để biết chân tướng.

Mục Giai Âm nhìn sang Quyền Thiệu Viêm bên cạnh, theo bản năng liền hướng Quyền Thiệu Viêm cầu cứu. Không biết vì sao, Mục Giai Âm đột nhiên sinh ra loại cảm giác, chỉ cần ở bên cạnh Quyền Thiệu Viêm cô liền cảm thấy rất an tâm.

Quyền Thiệu Viêm mày hơi chuyển, thanh âm mang chút xin lỗi cùng chân thành đối Mục Uẩn Ngạo nói "Mục gia gia, là do cháu cùng Giai Âm buổi sáng nảy sinh chút mâu thuẫn, trong lúc nói chuyện mới khiến Giai Âm bị tức giận mà rời đi."

Hắn lại đem trách nhiệm đổ hết trên người! Mục Giai Âm có chút không tin nhìn biểu cảm hết sức tự nhiên của Quyền Thiệu Viêm, lại sợ bị ông nội nhìn ra manh mối liền cúi đầu.

"Là như vậy" Mục Uẩn Ngạo cuối cùng sắc mặt cũng chuyển biến tốt, đối với Mục Giai Âm giáo huấn nói "Giai Âm cháu cũng quá tùy hứng rồi, có mâu thuẫn thì từ từ giải quyết là được rồi, sao có thể trong hôn lễ mà rời đi như vậy?"

"Cháu..." Mục Giai Âm hai tay xoắn vào nhau, thanh âm có chút rối rắm.

"Mục gia gia, người trước nghỉ ngơi đi, cháu cùng Giai Âm đợi lát nữa lại đến thăm người." Nhìn thấy Mục Uẩn Ngạo tuy rằng vẫn là cường ngạnh nói chuyện, nhưng sắc mặt không che giấu mệt mỏi, tinh thần cũng mệt mỏi, Quyền Thiệu Viêm liền thay Mục Giai Âm nói.

Trong long Mục Giai Âm lo lắng cho sức khoẻ ông nội, cô còn nhớ kỹ lời bác sĩ nói. Cho dù cô hiện tại rất muốn bên cạnh chăm sóc ông, nhưng nghĩ lại…lý trí Mục Giai Âm vẫn nhắc nhở cô nên nhanh đi ra ngoài, để lại không gian cho ông nội nghỉ ngơi thật tốt. "Ông nội " Mục Giai Âm tiếp lời của Quyền Thiệu Viêm nói "Buổi tối cháu lại đến thăm ông, ông mau ngủ chút đi, đem thân thể dưỡng thật tốt mới là quan trọng nhất."

"Được rồi." Mục Uẩn Ngạo còn muốn hỏi, nhưng tinh thần thật sự không chống đỡ nổi, hơn nữa nhìn bộ dáng hoà hợp của Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm, Mục Uẩn Ngạo cũng yên tâm không ít, đối Mục Giai Âm vẫy tay, Mục Uẩn Ngạo trên mặt nhàn nhạt ý cười tiến vào mộng đẹp.

Mục Giai Âm xác định ông nội đã ngủ, thay ông dịch lại góc chăn, mới lưu luyến đi ra ngoài.

Cuối cùng ông nội đã thoát khỏi nguy hiểm, Mục Giai Âm rốt cục cũng để tâm đến người bên cạnh. Nghĩ đến lời anh vừa mới nói, Mục Giai Âm liền bám theo anh, thanh âm mềm mềm nói "Vừa rồi cám ơn anh."

Hình tượng Quyền Thiệu Viêm trong lòng cô thoáng chốc liền trở nên cao lớn hơn rất nhiều.Cứu mạng ông nội, còn chủ động nhận lỗi. Lần này, cô thiếu Quyền Thiệu Viêm một đại nhân tình.

Chính là, lúc này cô không biết nên lấy cái gì để trả lại. Mục Giai Âm không phải là người già mồm cãi láo, bản thân có sai cô đều thừa nhận, đào hôn hoàn toàn là lỗi của một mình cô, Quyền Thiệu Viêm lại đem tất cả sai lầm nhận vào người.

Quyền Thiệu Viêm cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang không được tự nhiên cùng bất an bên cạnh, tuy Mục Giai Âm cúi đầu, anh không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô, nhưng Quyền Thiệu Viêm biết trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẳng định còn mang theo sợ hãi nước mắt cùng lo lắng.

Đào hôn cũng không phải là toàn bộ lỗi từ Mục Giai Âm, là do anh quá nóng vội, bây giờ cũng không phải cổ đại, Mục Giai Âm làm sao có thể nhu thuận gả cho một người xa lạ "Chưa từng gặp mặt đây?” Huống chi cô còn có người trong lòng... Tâm tình Quyền Thiệu Viêm đột nhiên trầm xuống.

Thấy Quyền Thiệu Viêm không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn cô, Mục Giai Âm còn tưởng rằng Quyền Thiệu Viêm không muốn để ý đến mình. Trong lòng tối sầm lại, Mục Giai Âm trên mặt nhịn không được liền buồn bực.

Quyền Duệ Tân nhìn Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm bên cạnh ra vẻ ta đây thật có chút giật mình.

Quyền Duệ Tân lúc trước cũng nghe nói qua một chút sự tình về Mục Giai Âm.Cũng có nghe Mục Uẩn Ngạo nói, cũng có theo người khác nói.

Mục Uẩn Ngạo thường đem Mục Giai Âm khoa trương đến độ không ai sánh kịp. Đối với đứa cháu gái quá mức cưng chiều, Quyền Duệ Tân cho tới bây giờ đều mặc kệ, hắn càng tin tưởng người được bản thân cho đi nghe ngóng cùng với sự tình do chính mắt hắn thấy.

Ích kỷ, tùy hứng, ngang ngược không nói, bằng hữu bên người cũng là một đám trộm tặc, không nên thân. Bản thân Mục Giai Âm càng là một bộ dáng phản nghịch.

Bởi vậy, lúc Quyền Thiệu Viêm đồng ý cưới Mục Giai Âm, Quyền Duệ Tân trong lòng là có chút bất mãn.Chính là ngại Quyền Thiệu Viêm cùng Mục Giai Âm đính hôn từ nhỏ, mà ông cùng Mục Uẩn Ngạo lại là quan hệ lão hữu nhiều năm, mới không có phản đối.Quyền Duệ Tân biết, Mục Uẩn Ngạo là muốn Mục Giai Âm tìm một nhà chồng tốt, có Quyền Thiệu Viêm che chở, Mục Giai Âm chỉ cần an phận, nửa đời sau không cần phải lo lắng gì.

Mà Quyền Duệ Tân đối với đứa cháu dâu tương lai này làm cho ông cảm thấy không yên tâm chút nào.Quả nhiên, ngay tại hôn lễ hôm đó liền cho ông một kinh hỉ. Làm ông còn kém chút nữa ngất xỉu.

Nhưng ông không nghĩ tới đến bệnh viện lại gặp Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm, hơn nữa, hai đứa này quan hệ thoạt nhìn hết sức quỷ dị. Quyền Duệ Tân vừa gặp được Mục Giai Âm, muốn hung hăng giáo huấn cô một phen cũng tạm thời lui đi.

"Cô chính là Giai Âm?" Quyền Duệ Tân biết rõ còn cố hỏi.

Mục Giai Âm ngẩng đầu nhìn lão nhân cao gầy trước mặt, bộ dạng thoạt nhìn có chút hung dữ, nhu thuận gật gật đầu, sau đó giọng điệu mang theo làm nũng cùng lấy lòng nói "Cháu là Mục Giai Âm, Quyền gia gia mạnh khỏe."

Ai lại đi đánh khuôn mặt tươi cười, Quyền Duệ Tân đương nhiên biết? Cô có nghe ông nội nói qua, Quyền Duệ Tân tính khí tương đối nóng nảy.

Lúc trước nghe được Quyền Thiệu Viêm gọi lão nhân gia, mà khi đó cô lại một lòng một dạ đều đặt ở trên người ông nội nhà mình, căn bản là không rảnh bận tâm người khác, cho nên cũng không có ân cần thăm hỏi, không phải đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Quyền Duệ Tân chứ, còn có cô ngày hôm qua còn đào hôn... Mục Giai Âm càng nghĩ càng cảm thấy tiền đồ của mình thật hỏng bét.

"Mục lão thân thể thế nào?" Quyền Duệ Tân nhìn đến cánh cửa phòng bệnh khép chặt, hơi chút bực mình hỏi.

"Ông nội cháu bệnh tình đã ổn định " Mục Giai Âm trên mặt cũng xuất hiện một tia vui mừng, trên mặt mang theo chút ý cười nói, "Cám ơn Quyền gia gia quan tâm."

Nghe được lão bằng hữu thân thể đã không sao, lo lắng trong lòng Quyền Duệ Tân liền buông xuống, rồi lại nhìn chằm chằm Mục Giai Âm nhắc nhở nói "Giai Âm, cháu có biết vì sao ông nội cháu bị như vậy sao?"

"Bởi vì cháu." Mục Giai Âm ảm đạm cúi đầu, quả nhiên Quyền Duệ Tân muốn tính sổ cô. Bất quá, chung quy là đều tại mình.

Quyền Thiệu Viêm thấy ông nội nhà mình bộ dáng muốn gây chuyện, lạnh nhạt nói "Gia gia, người đi về nghỉ ngơi trước đi."

... Đây là đuổi ông sao? Quyền Duệ Tân nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu cảm của đứa cháu mình, coi như là lần đầu tiên nó gặp nha đầu Mục Giai Âm này, hơn nữa Mục Giai Âm còn đào hôn, thế nào mà nó lại che chở nha đầu kia như vậy?

Quyền Duệ Tân lại nhìn nhìn dấu vết đáng nghi trên người Mục Giai Âm, nghĩ rằng chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua bọn nó ở cùng nhau sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.