Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi

Chương 7



Kiên trì đem Kỷ Lục Đề bỏ ngoài tai, ba đứa bé quyết định cùng Hạ Lan Bình gặp mặt “Quan trọng nhất là gặp mặt”, chủ động đến thăm văn phòng “Ngài thám tử mục nát.”

Ở phòng khách sau khi ngồi vào chỗ của mình, bọn nhỏ cố gắng trừng mắt trước người đàn ông cao lớn, mà người đàn ông cũng dùng ánh mắt hung ác trừng lại.

Hạ Lan Bình lạnh lùng liếc mắt nhìn ba đứa bé: “Có chuyện gì sao?" chăm chú nhìn bọn nhỏ trong nháy mắt, anh dễ dàng nhìn thấu bọn nhỏ có tính chất đặc biệt của tiểu quỷ.

"Dạ, rất xin lỗi quấy rầy thời giờ của chú, chúng cháu là

học sinh của cô giáo Kỷ Lục Đề, xin hỏi chú mấy vấn đề.” Tiểu Vĩ là nam sinh duy nhất, sau khi ba người bọn họ trải qua biểu quyết, quyết định do cậu bé đảm nhiệm đánh gậy thứ nhất.

“Mời.” Anh nhíu mày. Cô gái này từ lúc nào lại có một đội bảo vệ rồi? Hơn nữa còn là do ba “Mô hình bỏ túi” đội viên tạo thành, nam nữ đều có, thật thú vị!

“Chú Hạ Lan có bạn gái không?” đại diện bên địch rất nghiêm túc, cần nói vào trọng tâm vấn đề cần làm rõ.

“Bao gồm cô giáo Kỷ của các em sao?”

Điểm này rất quan trọng.

Tiểu Vĩ sửng sốt một chút, quay đầu nói nhỏ vào tai cùng hai nữ sinh, qua một hồi lâu mới đáp:

“Không.”

“Không có.”

Phụ nữ theo đuổi anh không ít, nhưng anh không để mắt đến.

“Như vậy, nếu như bao gồm cô giáo Kỷ thì sao?” Tiểu Mạc không kềm chế được thay tiểu Vĩ đặt câu hỏi.

“Có.”

Còn không phải là cô gái ngốc!

Ba đứa bé miệng khẽ cong lên, nhóm tiểu quỷ hài lòng cười.

“Văn phòng thám tử Hạ Lan, một năm thu nhập bao nhiêu?” đại diện kinh tế học tiểu Vĩ lần nữa đoạt lại quyền chủ động, bắn ra phi tiêu thứ hai.

“Đủ để mua toàn bộ đồ chơi.” Còn có thừa. Anh thật sự rất hoài nghi những tiểu quỷ này có hiểu được thực chất ý nghĩa của số tiền, vì lựa chọn cách nói mà bọn nhỏ có thể hiểu được.

“Có đầu tư nào khác không ạ?” cái miệng nhỏ nhắn mở lớn không khép lại được nghi ngờ.

“Nghề ăn uống.” Quán bar đối với mấy đứa bé “Khái niệm không tốt”, anh rất tốt bụng không nói rõ hơn.

Độ cong trên khóe môi cao hơn, biểu hiện độ hài lòng gia tăng mấy phần.

“Chú cảm thấy cô giáo Kỷ như thế nào?”

Giọng nói trong trẻo vang lên, tiểu Trăn tiếp lời.

“Rất ngốc.”

Đơn thuần phản ứng của trực giác, anh không có chút do dự đã bật thốt lên.

Bọn nhỏ thu lại nụ cười, ba người vẻ mặt nghiêm túc nặng nề gật đầu; bọn họ không cách nào phủ nhận điểm này, nếu không cô ấy sẽ không để cho kẹo sữa bò người có ánh mắt bất chính kia tiếp cận từng bước.

“Chú có thích cô ấy không?” Thích phụ nữ ngốc? Tiểu Mạc từ chối cho ý kiến hỏi.

“Thích.”

Vấn đề này căn bản không cần phải suy nghĩ, anh lập tức phản xạ ra đáp án tiêu chuẩn, hơn nữa đối với câu trả lời của mình không có chút nào ngoài ý muốn.

“Chú có cảm thấy cô không xinh đẹp lắm không?” Mẹ cùng và cô giáo đều nói…, nam nhân thích phụ nữ xinh đẹp, bọn họ phải xác định người đàn ông này đối với cô giáo Kỷ “Độ thành thật trong tương lai”.

“Tấm lòng xinh đẹp là đủ rồi.” Người ta bề ngoài sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng trái tim lại không như vậy, cho dù dị động, biến đổi cũng sẽ không quá lớn.

“Chú có thể bảo đảm vẫn vẫn luôn thích cô ấy, sẽ không thay lòng không?” Tiểu Trăn lo lắng Kỷ Lục Đề sẽ giống như mẹ của bạn học mình, mỗi ngày đều khóc trở nên rất xấu, huống chi cô giáo Kỷ vốn không xinh đẹp.

“Chuyện tương lai, khó có ai bảo đảm được.” anh suy nghĩ, không tùy tiện hứa. “Nhưng mà chú đồng ý với các cháu, sẽ cố gắng từ chối trước cám dỗ, câu trả lời này có được không?”

Không hẳn là vừa lòng, nhưng có thể chấp nhận; tiểu Trăn cũng chỉ có thể gật đầu, ít nhất người này sẽ không hứa suông.

Nếu nói trắng ra, là lừa gạt trẻ nhỏ.

“Chú có quan tâm đến việc cô kiếm được ít tiền không?” Kinh tế học bác đất lần nữa đặt câu hỏi, hỏi đi hỏi lại không có cách nào thoát khỏi ký hiệu “$”.

“Các cháu cứ nói đi?”

Anh không trả lời mà hỏi lại, để lại cho bọn nhỏ có không gian tưởng tượng.

Ba đôi mắt trao đổi tới lui, cuối cùng nhún nhún vai, không hề cố chấp với cái vấn đề này. Giống như một người chia thức ăn để giúp đỡ, có người hỏi anh có thể đưa hết đồ ăn được không-- đáp án chỉ có một -- không quan trọng.

“Một vấn đề sau cùng, chú có thể kết hôn với cô giáo Kỷ không ?”

“Nếu như cô ấy đồng ý, chú không phản đối.” Trên thực tế, ở cùng cô cảm giác rất thỏa mãn, anh không ngại dùng một tờ giấy đem cô và mình cột chung một chỗ.

Bạn nhỏ rốt cuộc lộ ra nụ cười rất vừa ý, bày tỏ “Ngài mục nát” đã thông qua tầng tầng khảo nghiệm.”

“Như vậy ngài phải chú ý ‘ngoại địch xâm nhập’ đó!” Tiểu Trăn không thể không nhắc nhở anh.

“Cháu nói kẹo mè xửng sao?” Hạ Lan Bình đứng lên, đi về phía tủ lạnh.

“Là kẹo sữa bò!” Ba tiểu gia hỏa cùng nhau trợn trắng mắt. Ngay đến cả tên của tình địch cũng không biết rõ, nguy hiểm nha!

“Kẹo sữa bò cũng tốt, kẹo mè xửng cũng được, tên đó không phải đối thủ của chú.” Anh “Tiến độ” nhanh hơn so với người kia, hơn nữa sẽ luôn luôn vượt mức quy định.

“Nhưng chú ấy nói là chồng tương lai của cô giáo Kỷ!” Cảm giác?

“Cho nên sau này, có thời gian hãy giúp chú nói mấy câu hay trước mặt cô giúp chú.” Mở ra tủ lạnh lấy ra ba lon coca, một lon bia, đem coca ném vào tay bọn nhỏ, hối lộ.

Tiểu Mạc, tiểu Vĩ cùng tiểu Trăn, bọn nhỏ mặt mày hớn hở mở chốt trên lon ra, giơ cao cola cùng bia Hạ Lan Bình chạm nhau -- đồng ý!

Bởi vì "Thục nữ" "Không ở yên trong nhà" , khiến Kỷ Lục Đề rất nhanh đã biết hết tất cả hàng xóm ở tầng 2,3,4.

"Xin lỗi, là tôi không quản lý tốt ‘ thục nữ ’, làm hại mọi người thường xuyên bị nó quấy rầy, rất rất xin lỗi." Tìm một ngày Chủ nhật, Kỷ Lục Đề đặc biệt xuống bếp nấu mấy món ăn sở trường, muốn mời hàng xóm trên tầng cùng nhau dùng cơm, dụng ý dĩ nhiên ở biểu đạt lời xin lỗi.

"Không sao ..., đây cũng không phải là chuyện cô có thể kiểm soát được." trên tầng bốn Mộc Tẩm Vẫn tính tình dễ gần nhất, mọi việc cũng “Không sao”. Lý luận của cô ấy là, sủng vật cũng có quyền tự chủ, tuyệt đối không thể giống tù nhân suốt ngày đem nhốt nó hay buộc nó lại, cho nên "Thục nữ" "Bạo hành ’, cô ấy đương nhiên sẽ không ngại.

"Nói thật, con mèo kia của cô rất xinh đẹp, nếu không phải là do công việc quá bận, tôi cũng muốn nuôi một con.” Tầng ba là Bối Dĩ Phù là một y tá, cuộc sống và công việc của cô ấy đều xem trọng tuyệt đối sạch sẽ.

Kỷ Lục Đề vốn hi vọng người sống một mình Đan Khả Nhân có thể nói tốt cho cô một chút, đáng tiếc cô ấy không nói gì, chỉ im lặng ngồi một bên, xem ra tinh thần không tốt.

"À, không có món ăn gì để tiếp đãi mọi người, xin mọi người không nên khách sáo." Kỷ Lục Đề có chút lúng túng, vội kêu họ cùng ăn.

"Nói gì vậy, lời nói của cô mới khách khí đó!" Bối Dĩ Phù ngồi lên bàn ăn, không quên giễu cợt cô một chút.

"Không có mà, thật sự là ‘ thục nữ ’ gây cho mọi người không ít phiền toái, cho nên. . . . . . Thật xin lỗi."

"Thục nữ"

Đem tủ quần áo của Mộc Tẩm Vấn ra để mài móng vuốt, trên đó còn để lại vết cào loang lổ, còn đáy giường Bối Dĩ Phù, cũng trở thành chỗ ngủ trưa cho nó, chứ đừng nói đến giàn hoa nhẹ nhàng, trên dàn hoa "Thục nữ" làm cho"Tàn phá hầu như không còn" nữa.

"Chúng tôi không sao..., nhưng đáng tiếc nhất là giàn hoa của Đan Khả Nhân." Mộc Tẩm Vấn kẹp hạt thông cá hoa vàng, cười tủm tỉm nhìn về phía Đan Khả Nhân.

"Đúng vậy, ‘ thục nữ ’ biến nó trở thành ‘diệt hoa cuồng ma’, khiến những bông hoa xinh đẹp của Đan Khả Dĩ ‘ Bùm bùm bùm ’, toàn bộ thành ‘Tàn Hoa Bại Liễu’." Bối Dĩ Phù Tôm nõn nấu với ngô, tôm vừa to vừa béo, ừ —— ăn ngon!

"A, ha ha. . . . . ."

Kỷ Lục Đề vẻ mặt xấu hổ. những người hàng xóm này có thủ đoạn chế nhạo người khác thật là cao siêu, khiến cho cô ngậm bộ hòn làm ngọt, chỉ có thể cười gượng.

"Nếu như nó có thể an tĩnh một chút, những bông hoa kia ngược lại ‘ chết cũng không đáng tiếc ’ rồi." Đan Khả Nhân lông mày nhíu chặt, cô ấy rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc, đem chiếc đũa đưa về phía thịt bò nầm.

"Sao vậy. . . . . . Nó rất ồn ào sao?" Kỷ Lục Đề trái tim mắc kẹt ở cổ họng, múc miệng canh gà uống để an ủi.

"Tôi nghĩ tôi hiểu được ý của Đan Khả Nhân."

Mộc Tẩm Vấn mím môi cười, cười đến Kỷ Lục Đề không giải thích được, cũng cười khiến hai gò má của Đan Khả Nhân đỏ ửng.

"À, xin lỗi, tôi không hiểu ý của cô là. . . . . ." Nghe nói Đan Khả Nhân là một tác giả chuyên mục, chẳng lẽ "Thục nữ" kêu làm cô ấy không làm việc được sao?

"Ý của Đan Khả Nhân là, cô nên tìm chồng cho “Thục nữ”." Bối Dĩ Phù tương đối không câu nệ tiểu tiết, cười ha nói thẳng ra ý của mấy cô gái không dám nói ra."Gần đây nó gọi xuân có thể nói là kinh khủng"

"A!" Kỷ Lục Đề đỏ bừng lên mặt, cô sơ ý không chú ý đến việc này "Lại tới sao?"

Còn lại cô gái đồng thời trừng cô, ba đôi đũa lơ lửng giữa không trung.

"Khụ, cô nói là, nó ‘thường’ như vậy phải không?" Đan Khả Nhân hắng cổ họng, cẩn thận tránh đi từ mẫn cảm nào đó.

"Vậy. Cũng không phải vậy, cách mấy tháng mới đến một lần." Kỷ Lục Đề cúi đầu, gắp đồ ăn.

"À à, xem ra cô thật sự phải giúp nó tìm bạn tình rồi." Bối Dĩ Phù đồng tình liếc mắt nhìn "Thục nữ" phòng khách lộn xộn, nhún nhún vai, tiếp tục công kích thức ăn ngon trên bàn.

"Bản năng động vật , bản năng động vật ." Mộc Tẩm Vấn vẫn cười, trong chén thức ăn trở đã quét sạch.

"Cô cùng ngài Hùng như thế nào rồi?"

Bối Dĩ Phù nhịn không được giễu cợt Mộc Tẩm Vấn.

"Cô muốn chết hả!"

Mộc Tẩm Vấn vỗ xuống vai của cô ấy, mặt ửng đỏ. "Như vậy cô và Cam viện trưởng cũng vậy, cũng vậy sao?" Cô ấy cùng Bối Dĩ Phù quen nhau đã rất lâu, bởi vì thường bị cô chế nhạo, cô từ từ học được phản kích.

"Hả?"

Giờ đổi thành Bối Dĩ Phù không được tự nhiên, gương mặt gần như vùi vào trong chén."À, ăn cơm, ăn cơm."

Nhìn hai người thuần thục "Liếc mắt đưa tình" , Kỷ Lục Đề xoay mình thở dài.

"Cô làm sao vậy?" Chỉ còn Đan Khả Nhân lạnh lùng ngồi đó, chỉ là trong giọng quan tâm nhiều hơn.

"Không có, không có gì ." Kỷ Lục Đề mỉm cười. "Thì ra bạn trai của các cô cũng ở bên cạnh."

Mộc Tẩm Vấn ở tầng bốn kết hợp với phòng đối diện Hùng Dục Hi, Bối Dĩ Phù ở tầng ba là người yêu của Cam Cảnh Sâm phòng kế bên, cô ở tầng một, với với Hạ Lan Bình ở tầng một….

Đột nhiên run run, làm cô không dám tưởng tượng nhiều hơn, nhưng mà, cũng không biết Đan Khả Nhân ở tầng hai, cùng phòng đối diện Chử Kình Vũ có thể hay không vậy. . . . . .

"Đừng nhìn tôi, chẳng liên quan tới tôi." Khóe mắt nhìn về ánh mắt tìm tòi của Kỷ Lục Đề; Đan Khả Nhân trang bị ném ra một câu nói không có nhiệt độ phản bác.

"Kỷ Lục Đề còn chưa nói gì, cậu khẩn trương gì chứ?" Bối Dĩ Phù cong chân mày lên, cười nhạo cô không đánh đã khai.

"Tôi, không có khẩn trương !" Đan Khả Nhân hít một hơi, hoảng sợ hất cằm lên.

"Được được được, không khẩn trương, nhìn cô kìa, đũa cũng run lên rồi." Mộc Tẩm Vấn dùng sức nuốt thức ăn vào cổ họng, rõ ràng mà lại tốt bụng? Má lúm đồng tiền hiện rõ.

Gương mặt của Đan Khả Nhân bỗng dưng như đóa hoa hồng mân côi, ngay đến cả tai cũng đỏ.

"Nhanh ăn đi, thức ăn để lạnh ăn không ngon." Kỷ Lục Đề thấy Đan Khả Nhân lúng túng, vội lên tiếng dẹp yên mọi người “Châm chọc”. “Nhưng mà, các cô đến chỗ tôi ăn cơm vậy bạn trai các cô phải làm sao bây giờ?”

Bốn cô gái đồng thời dừng đũa lại, bốn đôi mắt đông lại trên bàn thức ăn ngon, đột nhiên đều yên lặng xuống, trong không khí tràn ngập sự quỷ dị.

Đúng rồi, những người đàn ông kia làm sao bây giờ?

***

Hạ Lan Bình đói bụng, đang muốn sang phòng cô gái “Ngốc nghếch” nào đó để “Kiếm ăn”, không ngờ mới bước ra khỏi cửa, đã nhìn thấy hai người đàn ông ngơ ngác trước cửa nhà Kỷ Lục Đề, một đứng một ngồi, xem ra rất bất đắc dĩ.

"Làm gì vậy? Đứng gác à?" bệnh gì vậy! Muốn đứng tại sao không đến trước cửa nhà người yêu mình mà đứng, đứng ở địa bàn của anh làm gì?"Bạn gái các anh đâu?"

"Ở bên trong." Cam Cảnh Sâm dựa vách tường cạnh cửa cười khổ, chỉ chỉ cánh cửa bên cạnh vô tình ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ.

"Ở bên trong làm gì?" Hạ Lan Bình đá đá vào Hùng Dục Chi đang ngồi bên cạnh."Anh đấy? Này! Ngồi đẹp mắt một chút, đừng giống như sư tử trước miếu vậy."

"Dài dòng!" Hùng Dục Hi miễn cưỡng đứng lên."Quản lý vợ anh đi, có được hay không? Coi chừng chúng tôi kiện cô ấy bắt cóc con gái nhà lành ." Giọng điệu rất ác liệt.

Buồn bực ....! Những cô gái kia so với bọn anh đẹp mắt hơn sao? Thay vì bị ném ở nhà, còn không bằng ở ngoài cửa đợi, đợi cô ấy ra tranh thủ đồng tình.

"Kỳ quái, bạn gái các anh đến liên quan gì đến tôi?" Xem ra kế hoạch có biến, rất nhiều người cản trở. "Mấy cô gái đó đều ở bên trong?" Vậy Không Thành Kế của anh có cần làm nữa không?

"Họ nói muốn gặp mặt ăn cơm." Cam Cảnh tính nhẫn nại so với bọn họ tốt hơn, nhưng vẫn không tránh được vị chua.

"Ăn cơm! ?" à, vậy thì rất là tốt, anh cũng đói bụng sắp chết rồi. "Các anh cũng chưa ăn?"

"Đương, nhiên, là, chưa." Hùng Dục Hi cao giọng nói, mà Cam Cảnh Sâm đứng một bên lắc đầu phụ họa.

"Đi vào ăn?" Hạ Lan Bình nhếch mày, chỉ chỉ cửa chính.

Hai người đàn ông kia như bị phát điên gật đầu như bằm tỏi, không có dị nghị thông qua.

Hạ Lan Bình đang chuẩn bị bấm chuông cửa, từ cánh cửa cầu thang thoát hiểm bỗng nhiên đi ra một người, chậm rãi đi về phía bọn họ.

"Làm gì vậy? Mở hội à?" Chử Kình Vũ tò mò nhìn bọn anh chằm chằm, ánh mắt nhìn trên người mấy người kia.

"Chúng tôi đang chuẩn bị đi vào đánh du kích, cậu ăn cơm tối chưa?" Nhiều thêm một người cũng không tính là nhiều, thiếu một không hề ít, Hạ Lan Bình dứt khoát mời cậu ta cùng nhau tham gia hành động, đến lúc đó nhiều kẻ lỗ mãng gánh vác lỗi. "Có muốn vào chung không?"

"Có cơm ăn?" Chử Kình Vũ xoa xoa cằm. "Cũng được, đi thôi!"

Chen chúc! chật chội không thể nói hết được!

Hai mươi mấy mét vuông phòng ngủ, phòng tắm cùng phòng luyện múa, không gian còn dư lại dĩ nhiên sẽ không quá nhiều; vốn là bốn cô gái cộng thêm một con mèo, cảm giác coi như thoải mái, không ngờ lại chen vào bốn người đàn ông cao lớn, không gian thừa còn lại vừa vặn bị giảm bớt, hô hấp mỗi người đều trở nên khó khăn hơn.

Mà "Thục nữ, thấy tình thế trước mắt không ổn, đã sớm bôi dầu vào chân —— chuồn rồi!

"Kỷ Lục Đề ngốc ngếch, tại sao cậu lại để bọn họ vào?" Bối Dĩ Phù vị trí đối diện cửa chính, vừa thấy Kỷ Lục Đề dẫn bốn người đàn ông vào cửa, không nhịn được oa oa kêu to.

"Xin lỗi, nhưng là bọn họ. . . . . ." Bọn họ cứ khăng khăng! cô bày ra vẻ mặt ảm đạm, vô cùng buồn bã.

"Không sao, Lục Đề là chủ nhân, cô ấy có quyền quyết định khách của cô ấy!" Mộc Tẩm Vấn có vẻ trấn định rất nhiều, dù sao trời sập xuống có người cao đội lên, không có quan hệ gì.

Hạ Lan Bình thúc tay Cam Cảnh Sâm, ý bảo anh ta đi "Chỉnh sửa" "Phạm vi quản ý" của mình.

Cam Cảnh Sâm hiểu ý đi về phía Bối Dĩ Phù, những người khác cũng đều tự tìm đến bạn gái của mình; Chử Kình Vũ đi vào sau cùng, nhìn thấy duy nhất Đan Khả Nhân đang sững sờ, ban đầu có vẻ hơi cụt hứng nhưng bỗng chốc gương mặt xinh đẹp trở nên hứng thú.

"Là em?" giọng anh trầm thấp trong thanh âm không dễ dàng phát ra vui sướng. "Sao em lại tới đây?" Chân của anh giống như có ý thức chủ động đi về phía cô, làm như lấy Đan Khả Nhân làm Hộ Hoa Sứ Giả tự cho mình.

Đan Khả Nhân không hề chú ý anh đến gần, nhưng khi sáu đôi mắt còn lại đồng thời phát sáng một cách khác thường nhìn chằm chằm vào cô thì cô mới phát giác ra âm thanh kia đang nói chuyện với cô, chỉ đành phải ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Không ngờ, khi mắt cô và Chử Kình Vũ chạm nhau, cô rõ ràng sửng sốt một chút.

"Thì ra là anh. Anh có thể đến, tại sao tôi không thể đến?" Cô nói xong lạnh nhạt, hai má lại vì ngượng ngùng mà đỏ ửng, giống như hy vọng anh có thể giả bộ như không quen biết cô vậy.

"Xem ra em là cô gái duy nhất không có bạn trai ?" Trong phòng đang im ắng, âm thanh của anh từng chữ rõ ràng gõ vào màng nhĩ của mỗi người. "Anh không ngại tạm thời đảm nhận làm nền cho em."

Ánh mắt của anh đảo qua như đang muốn xem kịch vui, bạn gái của mỗi người chột dạ cúi đầu, các anh chàng thức thời không nói một câu, nhưng thủy chung không chịu đem tầm mắt tươi cười dời đi, nhóm người lại bắt đầu ăn cơm, hơn nữa động tác rất nhanh chóng.

"Tôi không cần." Quanh thân cô tản ra xa cách lạnh nhạt, lạnh cóng đến mỗi người một hồi run run.

"Không sao cả." anh vô lại ngăn nếp nhăn trên mặt khi cười, kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống. "Bất kể có cần hay không, anh không muốn trở thành mục tiêu bị mọi người cô lập."

Mỗi người trong miệng chất đầy thức ăn, tuy nhiên cũng cùng một ý chí gật đầu thật mạnh, đáp lại Chử Kình Vũ, có bất đắc dĩ hiềm nghi.

"Anh. . . . . . Vô lại!" Đan Khả Nhân ảo não nhìn chằm chằm những người khác, nhưng bọn họ giờ phút này lại giống như chuyện gì không thấy, cùng người mình yêu ta ăn một miếng , người ăn một miếng, ngọt ngào biết bao.

"Cô Kỷ, làm phiền cô cho tôi một đôi đũa." Kỳ quái, những người này tình cảm tốt cũng không cần phải biểu hiện như vậy chứ? Cần gì phải xài chung cùng đôi đũa mới có thể biểu hiện tình cảm của bọn họ chứ? Chử Kình Vũ khinh thường bĩu môi, mở miệng yêu cầu.

"À?"

Kỷ Lục Đề nháy mắt, chiếc đũa trên tay bị Hạ Lan Bình lấy qua.

"Xin lỗi, ở chỗ cô ấy chỉ có bốn đôi đũa, muốn nhiều hơn nữa cũng không có." Hạ Lan Bình gắp miếng thịt bò hầm, khóe miệng chứa nụ cười mãn nguyện. Đã nói cô gái này ngu ngốc mà! Nào có người nào trong nhà mới chuẩn bị năm đôi đũa, trong đó một đôi còn đặc biệt dành cho "Thục nữ" quấy thức ăn cho mèo, để tránh người lạ.

"Làm sao có thể? !" Không chỉ Chử Kình Vũ, ngay đến cả Đan Khả Nhân cũng không dám tin mắt, hai người đồng thời kêu lên sợ hãi.

"Thật đó!" Bối Dĩ Phù gật đầu, gắp cá hoa vàng cho Cam Cảnh Sâm.

"Cô...cô làm sao biết?" Đan Khả Nhân ánh mắt của trừng lớn đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài.

"Lúc chuẩn bị bát đũa phát hiện á." Mộc Tẩm Vấn cho miếng tôm vào miệng Hùng Dục Hi. Lúc đầu cô phát hiện, sau đó là Mộc Dĩ Phù, bởi vì Đan Khả Nhân là người cuối cùng đến, cho nên người không biết vô tội.

"Vậy. . . . . . Không có đũa dự trữ?" Đan Khả Nhân không lưu loát hỏi thăm.

Hy vọng của cô thất bại, sáu đỉnh đầu đồng thời lắc qua lắc lại với cô.

"Xin lỗi, bởi vì khách không nhiều lắm, cho nên tôi cho rằng trong nhà có năm đôi đũa là đủ rồi. . . . . ." bởi vì lúc mua ở cửa hàng năm đôi một gói, vốn là vừa đủ, không ngờ đột nhiên gia tăng nhân số.

"Em nói xin lỗi làm gì? Là bọn họ không hợp tác." Xem mọi người kết hợp rất tốt mà! Hạ Lan Bình gõ xuống đầu của cô, vừa đúng thừa dịp miệng cô mở ra, bỏ một hạt thông vào trong miệng cô.

"Không phải còn có một đôi nữa à?" Chử Kình Vũ không khẩn trương như Đan Khả Nhân. Liếc nhìn Đan Khả Nhân đứng ngồi không yên, tâm tình của anh dần dần tốt lên.

"‘Là đồ chuyên dùng cho ‘thục nữ’." Hạ Lan Bình cười như không cười liếc anh ta một cái."Cậu muốn dùng à?"

"Này! Anh làm cái gì vậy?" chiếc đũa của Đan Khả Nhân đột nhiên bị rút đi, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm hung thủ rút đi chiếc đũa.

"Ăn cơm!" Không để ý cô co quắp, Chử Kình Vũ nghênh ngang ăn .

"Anh. . . . . ." Đan Khả Nhân nghẹn họng trân trối nhìn anh sử dụng đũa của mình gắp thức ăn, nhưng ngay cả một chút cơ hội xoay chuyển cũng không có.

"Hạ Lan, bạn gái của cậu tay nghề rất khá, ăn rất ngon." Chử Kình Vũ vừa ăn, vừa cộng thêm lời bình.

"Việc đó còn cần phải nói!" Hạ Lan Bình tán thưởng sờ sờ đầu Kỷ Lục Đề, dáng vẻ chủ nhà."Ăn ngon thì ăn nhiều đi, no chết các cậu!"

"Em không. . . . . ." Kỷ Lục Đề ngượng ngùng đỏ mặt, đang muốn cãi lại, lại bị anh dùng canh gà lấp miệng.

"Lần sau có đừng có gạt chúng tôi, muốn mời có thể mời mọi người cùng đến, nếu không cho Tẩm Vấn đến." Hùng Dục Hi ăn cực kỳ vui mừng, không quên không quên quy định.

"Chúng tôi công việc khá bề bộn, không thường ăn tập thể, làm phiền cô Kỷ lần sau thông báo một chút." Cam Cảnh Sâm tương đối hàm súc, ý tứ trong lời nói lại tám chín phần mười.

"Này, mọi người đều là hàng xóm, lần tới đổi cho các anh làm chủ!" Hạ Lan Bình không vướng bận chuyện làm ăn.

Đùa gì thế? Gọi tiểu bảo bối của anh xuống bếp, đôi tay nhỏ bé của cô sẽ nhanh sẽ thô ráp!

"Ồ —— có người đau lòng." Nhóm người mỉm cười, giễu cợt.

"Em có cần ăn thêm một chút nữa không?" Chử Kình Vũ đột nhiên gắp một miếng thịt bò đưa tới trước mặt Đan Khả Nhân, làm cô kinh ngạc nghiêng về phía sau.

"Không, Anh …anh ăn là được rồi." Cô không cần cùng anh "Thông đồng làm bậy" .

"Xấu hổ?" anh cười lên, chiếc đũa gắp miếng thịt bò đến gần miệng cô. "Anh đút cho em?"

Cô vội vàng che môi, xấu hổ ngã về phía sau chút nữa, đầu lắc nhanh hơn.

"Đừng nữa lui, coi chừng ngã nhào." Anh lấy tay tự nhiên đỡ lấy lưng cô, vẻ mặt tự nhiên mà kéo cô trở về chỗ.

Đan Khả Nhân bỗng dưng cảm giác rất nhiều tầm mắt bắn về phía cô, cô mạnh mẽ ngẩng đầu, tầm mắt chuyển sang những ngươi đang yêu, phát hiện bọn họ thân thiết vẫn như cũ, hoàn toàn không có có một người chú ý tới cô xấu hổ, hình như cũng đem Chử Kình Vũ "Bá đạo" xe, là chuyện đương nhiên. cô, thành người duy nhất hiện trường luống cuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.