Tiểu Thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà

Chương 16



Ta rốt cục bị vị cha ruột không hề có ấn tượng gì đem đi.

Ngày ta bị cha ta đến đón, phải nói là thật sự rất thê thảm.

Mẹ ta rất không muốn gặp lại cha ruột ta lần nào nữa, vậy mà nàng lại rất bằng lòng để hắn mang ta đi.

Thật sự là kỳ quái, ta như thế nào cũng không hiểu, nàng vậy mà đồng ý để ta rời đi.

Mà vị cha ruột kia của ta, ta nhìn thấy rất rõ ràng, lúc gặp mặt ta, trên mặt hắn không hề có chút gì vui mừng, chỉ tràn ngập nơm nớp lo sợ, nhìn ra được hắn cũng không có tình nguyện nhận lãnh ta, chẳng qua là vì kinh sợ uy quyền của Tằng Nhan Tằng đại thiếu gia, cho nên không thể không đem ta đi.

Trong lòng thật buồn, Tằng Nhan ngươi muội, vì sao cho ta ở nhờ thêm một thời gian nữa lại không được chứ? Ngươi nhịn hai năm nữa chờ ta gả cho người khác, trước mắt không phải là bình yên sao, làm sao phải đuổi ta đi chứ!

Ta cố nín khóc suốt dọc đường về nhà mới.

Nếu không có Thúy nhi đi cùng ta, ta quả thực cảm thấy mình thê lương đến sống không nổi nữa.

Kế huynh vô cớ đuổi ta, mẹ ruột không ngăn cản, cha ruột không thích ta, ta cảm thấy mình thật dư thừa!

Đến nhà mới, ta nằm ở trên giường, nhất thời nhịn không được oa oa khóc lớn lên.

Thúy nhi ngồi ở bên cạnh giúp ta đưa khăn lau nước mắt, an ủi nói: “Tiểu thư, ngươi đừng khóc, thiếu gia đây đều là vì tốt cho ngươi!”

Ta liên tục lắc đầu, không thèm để ý tới nàng.

Còn vì Tằng Nhan nói tốt, thật sự là buồn cười!

Thúy nhi thở dài, bất đắc dĩ phải tiếp tục: “Tiểu thư, tại sao cô lại thiếu đầu óc như vậy chứ? Cô nói xem, có người nào được nhận làm con thừa tự mà giống như tiểu thư có thể vô pháp vô thiên như vậy không? Nếu nói là lão gia thương cô, cũng có thể là thật, nhưng mà mỗi ngày cô đều gây rối, cho dù lão gia có thương cô bao nhiêu đi nữa cũng chịu không nổi nha! Cô ngẫm lại từ nhỏ cô gây biết bao nhiêu chuyện, nếu không có người thay cô gánh cô có thể tiêu diêu tự tại vô ưu vô lự ngốc nghếch sống đến tận bây giờ sao?”

Ta lau mặt, từ trên giường ngồi dậy, “… Có người gánh thay ta?”

Thúy nhi trừng mắt, “Đúng vậy! Nếu không nhờ có đại thiếu gia, cô không biết đã bị đánh bao nhiêu lần đâu!”

Nàng hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Tất cả mọi người đều biết lý do tại sao, chỉ có mình cô con mắt mọc trên mặt của người khác cho nên cái gì cũng không thấy được thôi!”

Ta không vui hỏi: “Ta làm sao cái gì cũng không biết chứ?”

Thúy nhi tức giận: “Cô thì biết cái gì chứ? Cô có biết đại thiếu gia đối với cô có bao nhiêu tốt không? Cô có biết hắn chìu chuộng cô biết bao nhiêu không? Cô có biết nhị tiểu thư có bao nhiêu hâm mộ ghen tị cô sao?”

Ta ngẩn người kinh ngạc…

Chẳng lẽ hắn yêu thương ta đến vậy sao? !

Nhưng mà, nếu hắn quan tâm ta như vậy, tại sao còn đuổi ta đi! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.