Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 31: Lạc Gia Tiểu Thư





10/ 08/ 3049
- Tiểu thư\, đến Tập đoàn Hạ Vũ rồi ạ.
Hơn 15 phút sau khi rời khỏi quán cà phê Tiểu Bạch Thố, cô đã đến được Hạ Vũ, buộc phải dừng lại cuộc nói chuyện với Nhĩ Tiểu Mẫn - người vừa uống cà phê sữa của mình vừa hỏi cô đủ thứ về việc của cô và Tống Tử Ngôn.

Quay qua phía Edna, cô khẽ gật đầu:
- Được rồi\, vậy em lái xe đến chỗ cái cây đằng kia đợi ta\, ta sẽ quay lại ngay.
Nói xong, cô mở cửa rồi xuống xe, ở bên kia Nhĩ Tiểu Mẫn cũng đã xuống xe rồi.
" Sầm..."
- Tiểu thư\, không cần em đi cùng sao? Nhỡ đâu có nguy hiểm...
Mở cửa kính xe, Edna ngó qua cửa sổ, hỏi cô, giọng có vài phần lo lắng.

Cô ra hiệu cho Nhĩ Tiểu Mẫn đi trước đợi mình còn bản thân thì đi đến cửa sổ, vừa nói vừa đưa cho Edna ly cà phê sữa mới mua:
- Không cần đâu\, Hạ Vũ dưới quyền quản lý của Tử Ngôn\, sẽ không có ai gây ra nguy hiểm cho ta được.

Em ở đây đợi một lát\, ta sẽ không đi quá lâu đâu.

Ta nghe Cung Thiệu nói em thích cà phê sữa\, đặc biệt mua cho em đấy.
Nghe cô nói xong, Edna mặt hơi đỏ lên một chút, xua tay loạn lên, bối rối:
- Tiểu..


tiểu thư\, cái này....
Khẽ cười một cái, cô đưa hẳn ly cà phê sữa vào tay Edna, không để cô ấy từ chối, giọng nhẹ nhàng, như thể đang dỗ dành:
- Em lo gì chứ\, ta sẽ không hạ độc em đâu.

Edna không những là người ta rất thích mà còn đáng yêu như vậy\, ta nào nỡ chứ.
Tuy biết ý của Edna không phải như vậy nhưng cô vẫn cố tình trêu chọc, khiến Edna mặt đỏ như gấc.
Cười nhẹ một cái, cô đưa tay lên, khẽ xoa đầu Edna, vừa vuốt nhẹ mái tóc kim sắc lấp lánh như ánh nắng vừa nói:
- Được rồi, ngoan, ở đây đợi, đừng náo.
Nói xong, cô liền đi, để lại Edna vẫn còn đang ngơ ngác một chút.
- Vị Tiểu thư này\, xin dừng lại\, nơi này người không hẹn sẵn hoặc không phải nhân viên thì không được vào.
Chưa đi đến cửa của Hạ Vũ, cô đã nghe thấy tiếng của Bảo vệ, kèm theo đó là cảnh Nhĩ Tiểu Mẫn bị chặn lại ở cửa.
" Mình rốt cuộc bị sao gì chiếu mệnh mà đi đến đâu cũng bị người ta chặn lại vậy? Thật phiền phức."
Thở dài một cái, cô đi đến, tiến lên trước Nhĩ Tiểu Mẫn một bước, nhìn đám người kia bằng ánh mắt sắc lạnh, giọng nói thể hiện một phần sự không vui:
- Ta có hẹn với Ngôn Tổng của các người\, nếu không tin thì có thể gọi điện hỏi anh ấy.
Vừa nghe đến hai chữ Ngôn Tổng, đám người kia có chút giật mình, hoảng loạn.

Liếc mắt nhìn nhau trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn, một người đứng ngay trước mặt cô và Nhĩ Tiểu Mẫn liền cúi đầu, giọng cung kính:
- Hai vị Tiểu thư xin đợi một lát\, tôi sẽ đi hỏi nhân viên tiếp tân rồi quay lại ngay.
Nói xong, người kia vội chạy đi luôn, vài phút sau quay lại với một cô gái mặc trang phục nhân viên tiếp tân trên người.

Nhìn thấy cô và Nhĩ Tiểu Mẫn, cô ta cúi đầu một cách hời hợt, giọng điệu kiêu ngạo, kèm theo sự khinh thường:
- Hai vị là Tiểu thư Gia tộc nào? Có hẹn với Ngôn Tổng lúc mấy giờ?
Vừa nhìn thấy cô tiếp tân kia, Nhĩ Tiểu Mẫn liền có vài phân ngạc nhiên, buột miệng mà gọi lên tên của cô ta:
- Lạc Ngưng Tâm?
Cái tên vừa được nói ra, cô cũng có vài phần ngạc nhiên:
" Lạc Ngưng Tâm? Lạc Gia Tiểu thư? Trùng hợp như vậy sao?"
Thấy có người gọi tên mình, Lạc Ngưng Tâm cũng có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn chằm chằm Nhĩ Tiểu Mẫn, ánh mắt hoài nghi:
- Cô là...
- Nhĩ Tiểu Mẫn.
Không để Lạc Ngưng Tâm nói hết câu, Nhĩ Tiểu Mẫn liền ngắt lời, nói tên mình ra luôn.

Vừa nghe đến từ ba từ Nhĩ Tiểu Mẫn, Lạc Ngưng Tâm liền có thể đoán ra được người đứng trước mặt cô ta chính là Nhĩ Gia Tiểu thư.

Với khuôn mặt thể hiện rõ sự ngạc nhiên và mấy phần hoảng hốt, Lạc Ngưng Tâm cười nhẹ một cái:
- Thì ra là Nhĩ Tiểu thư\, vừa nãy có chút thất lễ\, mong Tiểu thư thứ tội\, không chấp nhặt.
Câu nói của Lạc Ngưng Tâm ấy vậy mà mang theo sự chán ghét và một chút khinh thường, khiến vả cô và Nhĩ Tiểu Mẫn khó chịu vô cùng.
Nhận ra người mình ghét cay ghét đắng, lại thêm cái thái độ đáng ghét của Lạc Ngưng Tâm khiến Nhĩ Tiểu Mẫn phải cau mày, không vui vẻ mà nói:

- Đã xác minh thân phận\, tôi bây giờ có thể vào trong chưa? Để Ngôn Tổng phải đợi\, tôi sợ mạng của mấy người giữ không được bao lâu nữa đâu.
Dường như đã tin vào lời của Nhĩ Tiểu Mẫn, đám người kia tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn lùi lại theo sự sai bảo không chút cam tâm của Lạc Ngưng Tâm.
- Nhĩ Tiểu thư\, mời vào.

Nếu Tiểu thư thật sự có hẹn với Ngôn Tổng thì không sao nhưng nếu Tiểu thư chỉ là nói dối để gặp ngài ấy thì đừng trách lát nữa chúng tôi mạnh tay đuổi Tiểu thư ra bên ngoài.

Đến lúc ấy\, danh tiếng của Tiểu thư sợ rằng cũng chẳng giữ được đâu.
Tuy vẫn cho Nhĩ Tiểu Mẫn vào trong nhưng Lạc Ngưng Tâm giọng châm chọc đưa ra lời cảnh cáo với Nhĩ Tiểu Mẫn.

Không đếm xỉa đến Lạc Ngưng Tâm, Nhĩ Tiểu Mẫn ánh mắt khó chịu, nắm tay cô kéo cô vào, vừa đi vừa nói:
- Không cần cô quản đến.

Tôi đã có hẹn rồi\, đương nhiên chẳng cần sợ\, ngược lại là cô\, cứ cẩn thận cái mạng của cô đi\, không giữ được lâu nữa đâu.
" Cạch...!"
Còn chưa kịp bước qua bậc cửa thì cô đã bị Lạc Ngưng Tâm sai hai bảo vệ chặn cô lại.

Thấy tình huống như vậy, Nhĩ Tiểu Mẫn liền quay qua nhìn trở lại, giọng thật sư bực bội:
- Cô có ý gì? Đây là khách của Ngôn Tổng\, cô dám cản?
Không thay đổi ý định, Lạc Ngưng Tâm vẫn tiếp tục ra hiệu cho bảo vệ chặn cô lại, không cho đi qua, nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường rồi quay qua nói với Nhĩ Tiểu Mẫn:
- Nhĩ Tiểu thư thân phận rõ ràng\, có thể vào còn cô gái này\, lai lịch bất minh\, không được phép bước chân vào Hạ Vũ.

Loại người như thế này\, vào trong chỉ làm ô uế không khí\, khiến người khác khó chịu.
" Không làm gì được cô, không lẽ tôi cũng không là gì được người mà cô dẫn theo sao?"
Nghĩ thầm trong đầu, Lạc Ngưng Tâm cười khẩy một cách âm thầm.
Tức giận trước câu nói sỉ nhục cô của Lạc Ngưng Tâm, Nhĩ Tiểu Mẫn giọng cao lên:
- Cô vừa nói gì? Cô có biết đây chính là D...

- Tiểu Mẫn.
Chưa nói hết câu, Nhĩ Tiểu Mẫn đã bị cô đã ngắt lời, không để cô ấy nói hết.

Nghe thấy giọng nói của cô, Nhĩ Tiểu Mẫn liền ngừng lại, nhìn cô đang lắc đầu.
- Cậu cứ lên tìm Tử Ngôn\, gọi anh ấy xuống đây trước đi.

Mình đã bảo anh ấy là cậu sẽ đến cùng mình rồi\, cậu cứ nói là mình gặp chút rắc rối\, không lên được nên nhờ cậu lên gọi anh ấy xuống đây\, anh ấy khác nghe lời.

Mình ở đây đợi một chút cũng được\, không sao đâu.
Cười nhẹ một cái, cô nói với Nhĩ Tiểu Mẫn.

Tuy không muốn để cô ở lại một mình nhưng Nhĩ Tiểu Mẫn cũng không thể từ chối được một người mà ánh mắt đã thể hiện rõ lập trường, không thể thay đôi như cô, đành gật đầu:
- Thôi được\, cậu ở đây đợi\, đừng có đi đâu đấy\, mình sẽ quay lại ngay.
Sau khi nhận được cái gật đầu của cô Nhĩ Tiểu Mẫn mới có chút an tâm hơn, đi vào thang máy lên tầng 76 - tầng làm việc của Tống Tử Ngôn.
Thực chất thì cô chỉ gật đầu cho có lệ để Nhĩ Tiểu Mẫn an tâm mà đi thôi còn trong đầu cô thì lại nghĩ khác.

Quay lưng đi về phía hàng ghế đá cạnh lề đường, cô cười khẩy:
" Lạc Gia Tiểu thư phải không? Cô cứ cao ngạo thêm một chút đi, dù sao thì sau hôm nay, trên thế giới sẽ không còn tồn tại Lạc Gia nữa.

Dám động đến người nhà của ta, các ngươi đều phải chết."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.