Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 43: Ân Nhân Cứu Mạng





10/ 08/ 3049
- Tiểu Thư Vy\, vết thương trên đầu em là thế nào?
Khi nãy vào cô không để ý đến, hóa ra cả Dạ Thư Diệp và Dạ Duật Khả đều có mặt ở đây hết.

Đến lúc nghe thấy tiếng của Dạ Duật Khả từ đầu vang lên, cô mới chợt giật mình, ngó qua đằng sau lưng bà ngoại.
Vừa nhìn thấy Dạ Duật Khả và Dạ Thư Diệp đều đang ngồi ở sofa uống trà, đọc sách thì cô mới ngạc nhiên, giọng thể hiện vài phần sự bất ngờ:
- Anh hai\, anh ba\, sao hai người đều ở đây rồi vậy?
Không để ý đến câu hỏi mà cô đưa ra, Dạ Duật Khả đã vội đi đến, đứng ngay trước mặt cô, đưa tay lên chạm nhẹ vào phần đầu phải băng bó của cô, cau mày mà nói, có chút bực bội:
- Cái đó còn quan trọng sao? Em mau thành thật khai ra\, đầu của em rốt cuộc là như thế nào\, làm sao mà bị thương\, nếu không lát nữa về đừng hòng anh cho em ăn bánh matcha.
Câu đe dọa như thể đang dọa trẻ lên ba của Dạ Duật Khả khiến tất cả mấy người có mặt ở đó đều bật cười.
Bước đến đứng ngay sau lưng cô, Tống Tử Ngôn trước tiên cúi chào mọi người:
- Lão Phu nhân\, hai vị Dạ Thiếu gia\, hôm nay đường đột đến thăm\, làm phiền mọi người rồi.
Nói xong câu chào hỏi, Tống Tử Ngôn lại tiếp tục nhìn Dạ Duật Khả mà xin lỗi cho một lỗi lầm không phải do anh gây ra:

- Vết thương trên đầu Vy Vy\, thực chất là do Tiểu thư Lạc Gia gây ra.

Không thể bảo vệ Vy Vy chu toàn\, em rất xin lỗi\, nếu có đánh mắng\, phạt gì đi chăng nữa\, em đều xin chịu hết.
Khi nãy còn bá đạo tổng tài như thế mà chưa gì, Tống Tử Ngôn chốc lát lại chuyển thành một vị công tử si tình nho nhã rồi, tốc độ thích ứng thật làm người khác thấy ngạc nhiên.
Quen biết bao nhiêu năm, cả Dạ Gia và Lệ Gia ai ai cũng biết mối quan hệ giữa cô và Tống Tử Ngôn là gì, hai người thân thiết như thế nào.

Sự bao bọc mà Tống Tử Ngôn dành cho cô, không ai không nhìn thấy, vì vậy sự việc lần này, cho dù là một người hầu nho nhỏ cũng có thể hiểu được rằng đây không phải lỗi của anh chứ đừng nói đến hai vị Thiếu gia của Dạ Gia và Lão Phu nhân của Lệ Gia.
Để Tống Tử Ngôn nói hết câu, Dạ Thư Diệp liền lắc đầu nhẹ, đáp lại:
- Đánh mắng gì chứ? Vết thương của Tiểu Vy Vy cũng không phải do cậu gây ra\, đừng tự nhận lỗi về bản thân như vậy.

Lạc Gia hết ám sát Duật Khả\, giờ còn to gan dám đả thương cả Tiểu Vy Vy sao? Đám người này xử lý như thế nào rồi?
Cười khẽ một cái, cô vừa ra hiệu cho Tống Tử Ngôn ngồi xuống vừa đỡ bà ngoại quay về ghế ngồi, thản nhiên mà đáp lại Dạ Thư Diệp:
- Chuyện của Lạc Gia anh hai không cần hao tâm phí sức làm gì cả\, toàn bọ Lạc Gia đều được một quả bom tiễn đi rồi\, không còn ai sống sót.
Câu nói vô cùng đáng sợ đối với người thường ấy vậy mà đối với những người ở đây, toàn bộ đều như thể là một chuyện hết sức bình thường.
Gật đầu một cái, Dạ Thư Diệp nhấp một ngụm trà rồi hỏi tiếp:
- Em là dùng danh nghĩa của ai để xử lý Lạc Gia?
Đỡ bà ngoại ngồi xuống ghế, cô cũng ngồi vào vị trí của mình, cười khẩy một cái:
- Đương nhiên là Hội đồng Quốc hội nước S rồi.

Anh nói xem\, để vụ này được xử lý bởi Dạ Gia nhưng lại bằng danh tiếng của Quốc hội\, vậy không phải tốt hơn sao? Danh chính ngôn thuận\, ai có thể bắt bẻ chứ? Hơn nữa\, đám người kia cũng vì vụ của Lạc Gia mà biết sợ hãi.
- Lâu ngày không gặp\, cháu ngoại của ta lại thông minh lên rồi.

Vụ này con xử đẹp lắm\, Tiểu Vy.
Vừa nới nói dứt lời, cô lại nghe thấy tiếng của ông ngoại cô - Lệ Dương vang lên từ đằng sau.


Quay đầu nhìn về phía sau, cô lại vẻ mặt tươi cười như lúc thấy bà ngoại cô:
- Ông ngoại? Cháu vừa nãy còn đang tự hỏi không biết ông đang ở đâu\, hóa ra ông ở trong Thư phòng ạ?
Nhìn hướng mà Lệ Dương đi ra, cô đoán ngay được rằng ông vùa từ Thư phòng ra.
Ông ngoại của cô - Cựu Gia chủ Lệ Gia là một người đã cao tuổi, tóc cũng bạc hết rồi, đã phải chống gậy để đi từ mấy năm trước rồi.

Người ông này của cô trong giới thượng lưu từng được mệnh danh là một người vô cùng tàn nhẫn nhưng tàn nhẫn đến mức nào, người ta cũng không thể nói rõ ra được mà cái người tán nhẫn trong mắt bọn họ ấy vậy mà đối với con cháu lại hết sức hiền hòa, nhân từ.
Vừa nhìn thấy Lệ Dương, Tống Tử Ngôn đã ngay lập tức đứng lên, đi lại đỡ ông đến chỗ ghế sofa, điệu bộ rất tươi cười khiến cô thấy có vài phần ngạc nhiên.
- Tiểu tử\, lâu lắm rồi chưa gặp\, hôm nay lại có nhã hứng đến thăm ta à?
Ngồi xuống sofa cạnh bà ngoại cô, ông ngoại cô vừa cười vừa đùa với Tống Tử Ngôn.

Đối diện với câu nói đùa của Lệ Dương, Tống Tử Ngôn vẫn điệu bộ tươi cười kia mà đáp lại:
- Ông cứ đùa.

Dạo này cháu có hơi bận nên không đến được\, hôm nay thấy Vy Vy nói đến Lệ Gia thì cũng đến luôn\, tiện thể thăm ông.
Kiểu cách nói chuyện như thể đã thân thiết từ lâu hay có thể nói là như thể ông cháu ruột thịt của Tống Tử Ngôn và ông ngoại cô khiến cô không khỏi ngạc nhiên mà hỏi:
- Ông\, Ngôn\, hai người quen nhau?

Điệu bộ ngạc nhiên của cô ngược lại khiến ông ngoại của cô phải bật cười, gật đầu mà nói:
- Ta cũng chỉ là tình cờ giúp đỡ nó một lần\, sau đó thì nó cũng không thường xuyên đến thăm lắm nhưng đối với ta cũng rất thân thiết.
Nghe Tống Tử Ngôn giải thích lại, cô mới hiểu ra một lần tình cờ giúp đỡ của ông ngoại cô là như thế nào.
Hóa ra hồi Tống Tử Ngôn được 7 tuổi, sau khi tham dự một bữa tiệc của người nhà, trên đường về anh đã gặp một toán sát thủ.

Lần đó vệ sĩ của Tống Tử Ngôn và sát thủ đánh nhau rất kịch liệt nhưng cuối cùng, đám sát thủ với số lượng áp đảo đã giết gần như toàn bộ vệ sĩ, chỉ còn lại anh và một vệ sĩ khác chống cự mãi đến khi ông ngoại của cô đến, cứu anh một mạng.
Ông ngoại cô khi ấy cũng tham gia buổi tiệc kia, trên đường trở về có nghe thấy tiếng vũ khí va chạm, âm thanh đánh nhau vang lên vô cùng rõ ràng.

Do lúc ấy đi ngang qua, thấy một cậu bé khoảng chừng 6-7 tuổi đang cùng một vệ sĩ chống lại một đám người, bên cạnh là xác chết chống chất mà không có chút hoảng sợ, thấy có hứng thú nên cũng tiện tay phái vệ sĩ của mình đến cứu.
Sau khi sai người sơ cứu cho Tống Tử Ngôn và vệ sĩ duy nhất còn sống kia, ông ngoại cô sai người đích thân đưa anh quay về Tống Gia.

Lúc thấy vệ sĩ theo sự chỉ dẫn đưa người đến Tống Gia, Lệ Dương mới biết là ông đã vô tình cứu được Nhị Thiếu gia của Tống Gia, đồng thời cũng là vị thanh mai trúc mã mà cô thường nhắc đến với ông nhưng vẫn chưa từng gặp mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.