Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 44: Gắn Liền Vận Mệnh





10/ 08/ 3049
- Con không biết chứ\, từ lúc đó ta đã nhắm thằng bé làm cháu rể rồi.
Sau khi nghe Tống Tử Ngôn kể lại mọi chuyện, ông ngoại của cô vừa cười vừa nói với cô.

Chỉ một câu nói rất đỗi bình thường nhưng lại khiến cô có chút ngại ngùng, mặt hơi hồng lên vài phần.
Không để cô có thêm thời gian nói gì, ông ngoại cô đã nói tiếp, lần này có chút suy tư:
- Chỉ là từ khi con mất trí nhớ vào 3 năm trước\, ta đã có chút lung lay trước ý định của mình.

Tuy ta biết rằng Tử Ngôn đối với con hoàn toàn là thật lòng\, mối nhân duyên giữa con và nó ta cũng rất muốn kết thành nhưng trong vòng 3 năm con mất trí nhớ\, ta lại thấy rằng hai đứa là không thể.

Nhưng cho đến vài hôm trước\, Quản Gia của Dạ Gia đã gọi điện đến thông báo cho ta biết con đã lấy lại toàn bộ ký ức của mình và việc đầu tiên con làm sau khi tỉnh dậy là đi tìm Tử Ngôn\, chính kiến của ta đã lại thay đổi một lần nữa.


Nếu hai đứa thật lòng muốn ở bên nhau thì mối nhân duyên nay\, ta vì sao không đồng ý chứ?
Câu nói của ông ngoại cô nói ra lại khiến cô có chút đau lòng.

Quả thật 3 năm qua, trong thời gian cô mất trí nhớ, Tống Tử Ngôn vẫn luôn là người âm thầm theo sau bảo vệ cô mà chưa từng đòi báo đáp, chỉ mong cô có thể quay lại nhìn anh, nhớ lại anh mà thôi.

Ấy vậy mà cô thì ngược lại trao trái tim mình cho một người không xứng đáng, khiến Tống Tử Ngôn phải thất vọng biết bao lần.
Thời gian 3 năm, nói ngắn thì ngắn, nói dài thì dài.

Ngắn là đối với cô, một người hoàn toàn chẳng quan tâm đến những thứ xung quanh và toàn làm những thứ vô dụng còn dài là đối với Tống Tử Ngôn.

Trong vòng 3 năm, mỗi ngày trôi qua đối với Tống Tử Ngôn tựa như kéo dài vô tận.

Công việc của anh mỗi ngày cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ xoay quanh một vòng tròn bất tận tựa như không có điểm dừng.

Mỗi lần trông thấy cô ở bên người con trai khác nói cười, trái tim Tống Tử Ngôn lại vỡ ra một mảnh nhỏ, thời gian lâu dần, không biết dã có bao nhiêu mảnh vỡ hình thành nữa.
- Chỉ cần Vy Vy có thể nhớ lại\, cho dù chờ đến hết kiếp này cũng có sao đâu.

Nếu đến cuối đời\, cô ấy vẫn không thể nhớ lại thì vẫn còn kiếp sau\, kiếp sau nữa\, chỉ cần cô ấy vẫn chuyển kiếp\, cháu vẫn sẽ đi theo cô ấy\, trở thành người bảo vệ cô ấy bình an đến vĩnh viễn.
Cười nhẹ một cái, Tống Tử Ngôn nhìn cô, ánh mắt và giọng nói nhẹ nhàng vừa vui vừa buồn.

Hai thứ cảm xúc đó xen vào lẫn nhau tạo nên một loại cảm xúc không diễn tả ra được.
Nắm lấy tay của Tống Tử Ngôn, cô cũng khẽ cười, nhìn ông bà ngoại và hai người anh của mình mà nói, giọng điệu vô cùng kiên định:
- Đời này kiếp này\, vận mệnh của cháu sẽ gắn liền với vận mệnh của anh ấy\, không bao giờ tách rời.


Trái tim bọn cháu sẽ chỉ có chung một nhịp đập cho đến khi chết.
Nhìn vào biểu cảm mà cô thể hiện ra, người nhà của cô ai cũng thấy vui thầm trong lòng, ai cũng hiểu được tình yêu mà họ dành cho đối phương sâu đậm như thế nào.

Chứng kiến cảnh này, mấy người họ cũng không ai lo lắng gì về cô nữa, việc bảo vệ cô, từ nay cũng đã có người thay họ đảm đương rồi.
Chẳng biết từ khi nào, Nhĩ Tiểu Mẫn và Tịch Dư Thần cũng đã vào trong rồi.

Bước vào trong, Nhĩ Tiểu Mẫn và Tịch Dư Thần cúi đầu chào ông bà cô, rất lễ phép:
- Lão Gia\, Lão Phu nhân.
Chấm dứt câu chuyện ban nãy, bà ngoại cô tươi cười ra hiệu cho Tịch Dư Thần và Nhĩ Tiểu Mẫn ngồi xuống, vui vẻ mà nói:
- Hai đứa ngồi xuống đi.

Vì lễ mừng thọ của bà già này mà khiến mấy đứa phải bỏ ra bao nhiêu thời gian\, thật là không đáng mà.
Theo dấu hiệu của bà ngoại cô, Tịch Dư Thần và Nhĩ Tiểu Mẫn ngồi xuống ghế sofa đối diện ông bà cô.

Ra hiệu cho người hầu đưa lên cho bà ngoại cô một chiếc hộp lớn, Tịch Dư Thần vừa cười vừa đáp lại:

- Không đâu ạ\, có gì mà tốn thời gian chứ.

Hôm nay đến không chuẩn bị gì\, cháu chỉ mang theo một cây nhân sâm ngàn năm\, mong Lão Phu nhân không chê.
Người hầu kia mở hộp ra, bên trong là một cây nhân sâm rất to, bộ rễ cũng rất dài, đủ cho thấy tuổi tác lâu đời của nó.

Khoát tay ra hiệu cho người hầu mang đồ cất đi, bà ngoại cô vừa cười vừa nói tiếp:
- Đến là được rồi\, còn cần quà cáp gì chứ! Mấy đứa cứ ngồi ăn bánh uống trà đi\, chúng ta thong thả bàn chuyện.

Ta đã sai đầu bếp chuẩn bị mấy món ăn rồi\, lát nữa mấy nữa mấy đứa ở đây ăn trưa\, nghỉ ngơi một chút rồi hẵng về.
Đúng ra thì Tịch Dư Thần và Nhĩ Tiểu Mẫn không định ở lại quá lâu, chỉ bàn chuyện xong là về nhà nhưng đối diện với sự nhiệt tình của bà ngoại cô, họ cũng không nỡ rời đi.
Gật đầu, Nhĩ Tiểu Mẫn vừa cười vừa đáp lại thay cho Tịch Dư Thần luôn:
- Vậy làm phiền Lão Phu nhân rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.